Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 183

“Không được!” thiên tôn gào lên kinh hãi, con nhãi ranh này lấy đâu ra sức mạnh ghê gớm như vậy chứ? Dù Lam Tố có mạnh hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của lão, vậy mà lão dĩ nhiên lại bị một con nhãi đánh bại... chuyện này không thể xảy ra được.

Nhưng dù thiên tôn có gào thét hay không muốn đi nữa thì cũng phải chấp nhận sự thật là Tử thanh bảo kiếm đã chém bay đầu lão, cũng may là linh hồn cùng nguyên anh của lão vẫn chưa bị tổn hại. Thiên tôn căm phẫn nhìn Khuynh Thành như muốn băm vằm cô ra thành trăm mảnh.

“Ngươi hủy thân xác của ta, hôm nay ta không thể không giết ngươi!” Thiên tôn căm phẫn vung côn Như Ý giáng một đòn thật mạnh vào Khuynh Thành.

Khuynh Thành kinh hãi tháo chạy, một chiêu vừa rồi hủy được thân xác lão chỉ là ăn may, hiện tại cô không thể nào đánh thắng lão được.

“Đã hủy thân xác ta rồi còn muốn bỏ chạy sao?”

Thiên tôn áp sát tới gần, Khuynh Thành mồ hôi đầm đìa, hiện tại cô nên làm thế nào đây? Một làn côn khí nhanh chóng tạt tới sau lưng Khuynh Thành đánh bay cô ra xa, miệng ộc máu tươi tanh nồng. Cô không muốn chết nhưng cô hoàn toàn không thế đánh lại lão ta được, toàn thân cô nặng trĩu, vô lực rơi xuống...

Một làn kim quang chói lòa đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Khuynh Thành, cô chỉ cảm thấy cả người mình rơi xuống lưng một con cự điểu. Là Kim Bằng! Sao nó lại ở đây chứ? Cô không phải đang nằm mơ?

“Khuynh Thành, hãy cố gắng chịu đựng!” Kim Bằng vỗ đôi cánh to lớn, chở theo Khuynh Thành lao thẳng vào vùng chướng khí dày đặc.

Thiên tôn nhìn Khuynh Thành mất hút mà giận tím mặt, số con bé ấy thật quá mức may mắn mà, lại được con Kim Bằng chết tiệt kia cứu đi mất.

“Kim Bằng, có thật là ngươi không?”

“Cô bị ăn đòn choáng cả người rồi hả? Không phải tôi thì còn là ai nữa.”

Khuynh Thành nhíu cau mày, chắc là cô sắp chết rồi nên mới có thể nhìn thấy Kim Bằng như vậy được.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì, chắc là cô nghĩ mình sắp chết rồi phải không?”

Khuynh Thành cố cựa quậy người, cất tiếng hỏi: “Không phải ta bị ảo giác chứ?”

“Đương nhiên là không!”

“Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có thể phi thăng rồi sao?”

Kim Bằng suýt chết ngất, nó đã phải tu luyện mất mấy triệu năm liền, vậy mà còn bảo là ngắn sao?

“Khuynh Thành, có phải cô bị đánh đến ngu rồi phải không? Mấy triệu năm đã trôi qua mà cô còn bảo ngắn sao?”

Khuynh Thành giật mình kinh hãi, chẳng lẽ thời gian ở tiên giới và thần giới tính khác nhau sao?

“Vậy là... ngươi phi thăng lên đây?”

“Đương nhiên rồi! Phải nói là tốc độ tu luyện của tôi nhanh đó chứ!” Kim Bằng khoái trá nói.

“Từ lúc phi thăng lên đây tôi đã tìm cô khắp nơi, mọi người khiến tôi thật khổ sở mà! Thật không ngờ lại tìm thấy cô trong tình trạng thảm thương như vậy! Những người khác đâu hết rồi?”

“Hoa Mãn Nguyệt đã dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi cùng Lam Tố vào núi Tử Cấm rồi, hiện tại bọn họ ở chỗ nào ta cũng không biết chính xác, ngươi cứ bay thẳng về phía trước đi.”

Kim Bằng chở Khuynh Thành phi hành một hồi lâu, theo chỉ dẫn của cô tới chỗ Lam Tố bị phong ấn ngày trước thì thấy bọn Hoa Mãn Nguyệt đã đợi ở đó. Nhìn thấy Kim Bằng, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

“Kim Bằng, ngươi đã phi thăng lên rồi sao? Khuynh Thành thế nào rồi?”

Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ Khuynh Thành xuống. Kim Bằng khẽ vỗ cách, nhanh chóng biến thân thành một cậu bé măng tơ không kém gì Hồng Loan, chỉ khác là bộ áo của nó có màu vàng chanh mà thôi. Kim Bằng đắc ý nhìn mọi người.

“Tôi nghĩ cô ấy không chết được đâu.” Kim Bằng ỏn ẻn nói.

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi suýt thì chết ngất. Xem ra thằng Kim Bằng này nhất định là con trai Chu Tước, em trai của Hồng Loan rồi.

“Lam Tố thế nào rồi?” Khuynh Thành nằm trong lòng Lưu Hương Nguyệt Nhi, mệt nhọc hỏi.

“Anh ấy vẫn còn hôn mê!”

“Đưa tôi đến chỗ anh ấy!”

Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu bước đến trước Khuynh Thành rồi cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ cô vào trong động. Lam Tố đang nằm trên giường bằng, ngủ say như lúc bị phong ấn, toàn thân anh phát ra làn sáng màu lam nhạt.

“Sao lại như vậy?”

Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, khi chúng tôi đưa anh ấy tới đây thì đã như vậy rồi. Tôi đã thử nhiều biện pháp nhưng đều không có tác dụng.”

“Anh ấy rõ ràng đâu có bị thương nặng, linh hồn không thể nào chập chờn như chực tan đi như vậy được.”

“Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa!”

Khuynh Thành nhíu mày, cô phải làm sao bây giờ? Nếu linh hồn của Lam Tố tan mất thì dù có kim đan thần dược cải tử hoàn sinh cũng trở nên vô nghĩa rồi. Không! Lam Tố của cô không thể nào chết được. Tuyệt đối không thể!

“Hoa Mãn Nguyệt, anh mau nghĩ cách đi. Anh nhất định có cách cứu anh ấy mà, đúng không? Lam Tố không thể chết được, tôi không thể không có anh ấy được... không thể!” Khuynh Thành quên hẳn vết thương trên người, cô gạt Lưu Hương Nguyệt Nhi sang một bên nhào tới cạnh Lam Tố.

Thân thể anh lạnh quá, khí lưu thật sự rất yếu, linh hồn chập chờn như thể sắp tan đi.

“Lam Tố... em là Khuynh Thành! Anh mở mắt ra nhìn em đi, em là Khuynh Thành đây mà! Lam Tố...” mặc kệ Khuynh Thành gào khóc gọi tên Lam Tố thế nào thì anh cũng không hề động đậy.

“Sao có thể như vậy được? Sao có thể chứ? Thiên tôn!!! Á...” Khuynh Thành đau khổ thét lên vang dội.

Lưu Hương Nguyệt Nhi thấy Khuynh Thành mất bình tĩnh liền chạy lại ôm lấy cô, trấn an nói: “Khuynh Thành, cô hãy bình tĩnh. Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách cứu Lam Tố. Lam Tố sẽ không sao hết, chắc chắn sẽ không sao hết!”

“Sẽ không sao hết. Đúng thế! Anh ấy nhất định sẽ không sao hết. Thiên tôn! Là lão ta đã hại Lam Tố, tôi phải giết lão, nhất định tôi phải giết lão ta!” Khuynh Thành mặc dù đang trọng thương nhưng sát khí trên người cô vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.

“Khuynh Thành! Khuynh Thành!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi là lần đầu tiên thấy Khuynh Thành đáng sợ như vậy, cô vội ôm chặt lấy Khuynh Thành, vỗ về nói: “Khuynh Thành, phải chờ thương tích của cô bình phục rồi hãy tính tới những chuyện khác, được không? Lam Tố sẽ sớm khỏe lại thôi, tất cả sẽ lại tốt đẹp như xưa! Ngủ đi, chúng tôi sẽ ở bên cạnh cô, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi!”

Khuynh Thành đúng là đã quá mệt mỏi rồi, mấy ngày qua cô đã không ngủ được giấc nào tử tế cả, cô thật sự rất buồn ngủ.

“Lưu Hương, cô không gạt tôi chứ?” Khuynh Thành trào nước mắt, bất lực nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Lưu Hương Nguyệt Nhi khẽ mỉm cười nhìn cô nói: “Không, Khuynh Thành cứ tin ở tôi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp thôi.”

Khuynh Thành ngủ rồi, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Hoa Mãn Nguyệt nắm lấy tay Lưu Hương Nguyệt Nhi, nhìn Kim Bằng rồi bước ra ngoài.

“Tính mạng của Lam Tố đang rất nguy hiểm, anh định...”

“Nhưng mà... nếu anh đi mà trạm chán với thiên tôn thì phải làm thế nào?” bọn họ hiện tại không thể nào là đối thủ của lão ta được.

“Nam Cung Triệt, em không muốn anh mạo hiểm!”

“Nhưng nếu anh không đi thì Lam Tố có thể sẽ không trụ nổi nữa!”

“Nhưng nếu anh đi thì ngay cả bản thân anh cũng khó sống sót trở về. Em không muốn như vậy, không muốn!”
Bình Luận (0)
Comment