Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 188

Khuynh Thành và Lam Tố tĩnh dưỡng ít lâu. Cả hai đều rất nhớ Kim Bằng và Hồng Loan. Đã hơn năm mươi năm trôi qua họ không có tin tức gì về chúng.

Hoa Mãn Nguyệt dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi bước vào, hết sức hồ hởi nói: “Khuynh Thành, Lam Tố!”

“Sao hôm nay hai người lại nhớ ra mà đến thăm chúng tôi?”

Hoa Mãn Nguyệt cười ha hả, đưa ra tờ thiếp đám cưới: “Ngày mười tám tháng sau chúng tôi sẽ thành hôn.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, nhỏ nhẹ nói: “Khuynh Thành nhất định phải đến dự nhé!”

“Đương nhiên rồi! Có điều, tôi thấy lo về Kim Bằng và Hồng Loan, tôi muốn đến núi Kình Thiên một chuyến.”

Nghe đến đây, Hoa Mãn Nguyệt bỗng cau mày nói: “Đúng thế! Bao năm qua toàn chạy trốn thiên tôn, chúng ta phải ở mãi trên đỉnh Tử Cấm không dám ra; nay thiên tôn đã chết, chúng ta nên đi tìm hai đứa ấy.”

Anh thoáng chút do dự nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Lưu Hương đâu có thể không hiểu tâm tư của anh, cô chậm rãi nói: “Định đi thì cứ đi! Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài, thiếp mời cũng mới chỉ đưa cho Khuynh Thành và Lam Tố.”

Hoa Mãn Nguyệt mừng rỡ, ôm choàng Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn cô, rồi nói: “Anh biết vợ anh là cô gái rất tốt bụng.”

“Đừng đùa nữa…” Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu nhìn anh.

Hoa Mãn Nguyệt cười vang rồi nhìn sang Khuynh Thành và Lam Tố tủm tỉm cười nói: “Xấu hổ đấy mà!”

“Đáng ghét! Hãy nói chuyện đứng đắn đi!” Lưu Hương Nguyệt Nhi nũng nịu.

“Thế thì chúng ta sẽ xuất phát ngay. Tôi cứ thấy lòng bồn chồn không yên.”

“Được!”

Bốn làn lưu quang nháng lên, bốn người đã biến mất trong đại điện.

- -- ------ ----Núi Kình Thiên---- ------ ----

Thanh Thanh, Hồng Loan và Kim Bằng đang sắp sửa giao chiến với bốn đại cao thủ Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.

“Bốn kẻ tiểu nhân đê tiện, rốt cuộc các ngươi đã xuất hiện!” Vừa nhìn thấy chúng, Thanh Thanh đã tức điên.

“Chu Tước, ngươi chớ sồn sồn lên, hãy nghe bọn ta nói đã.” Triệu Càn cau mày rõ chặt nhìn Thanh Thanh, mối khúc mắc nặng nề trong lòng gã đã đến lúc phải giải toả.

“Nói xem giữa chúng ta còn có điều gì đáng nói nữa? Năm mươi ngày gì chứ? Ta đã đợi các ngươi năm mươi năm! Ngày xưa các ngươi liên kết với nhau hãm ta trong trận pháp rồi lại làm hại chồng ta con ta. Mối thù này sâu hơn biển. Hôm nay ta nhất định bắt các ngươi phải trả nợ máu!”

“Chu Tước! Năm xưa đúng là chúng tôi đã sai, về sau chúng tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Bao năm nay chúng tôi cũng luôn sống trong sự cắn rứt không yên cho nên chúng tôi đành mai danh ẩn tích, thầm lặng sám hối. Lẽ nào các vị không thể cho chúng tôi cơ hội, không thể tha thứ cho chúng tôi?”

Thực ra Nghiêm Vũ, Cao Phong và Hắc Lân vốn cũng không thật muốn đến đây, nếu không vì Triệu Càn nài nỉ thì họ cũng chẳng đến làm gì. Con Chu Tước chết tiệt này, năm xưa bọn chúng thấy nó vừa sinh con nên mới nhón tay làm phúc, tha chết cho. Sau đó chúng cũng không cố tình hãm hại nó nữa, nào ngờ nó vẫn cứ huênh hoang vô lối như thế này.

“Thấy không? Năm xưa ta nói rằng, nó chưa chạy thoát thì cứ giết luôn, các ngươi lại không nghe rồi tha mạng cho nó! Bây giờ thì thế đấy. Chúng ta đã tha mạng cho nó mà nay nó cứ đòi giết chúng ta.” Hắc Lân tức giận nói.

“Đúng thế! Tất cả chỉ tại Triệu Càn. Đã nói là không đến, mà ngươi cứ bảo bọn ta đến. Nó đã không tìm thấy chúng ta thì cứ mặc kệ, đâu cần phải vẽ ra lắm chuyện làm gì chứ?”

Cao Phong cũng rất ai oán. Dù sao cả bọn cũng đã mai danh ẩn tích, thay đổi cả khí lưu, Chu Tước tuyệt đối không thể tìm thấy mà đòi trả thù. Chỉ tại gã Triệu Càn mua việc vào thân.

“Đúng thế đấy Triệu Càn, ta đã nói với ngươi rằng rất khó mà làm rõ với cô ta được nhưng ngươi lại cứ không nghe.” Nghiêm Vũ cũng ngao ngán nói.

Thực ra, lúc đầu cả bốn gã cùng truy kích Bá Dã. Bá Dã bản tính phải nói là lương thiện, dùng kế khiến cho bốn người bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng ông cũng không nỡ nhìn thấy cảnh tương tàn nên đã đứng ra giảng hoà. Cả bốn gã nhìn thấy Bá Dã và hai đứa con thì lại hứng lên, bất chấp phải trái, nhìn thấy họ bèn tấn công luôn.

Lúc lâm chung Bá Dã mới có cơ hội để nói. Ông ta khuyên nhủ cả bốn người bọn họ đừng đấu đá nhau nữa. Kể từ đó, thần giới chia thành bốn phần, họ tự quản lý khu vực của mình. Triệu Càn luôn thấy cắn rứt, chẳng còn bụng dạ nào cai quản thần giới nữa, bèn chia khu vực của mình cho ba người này. Từ đó thần giới lại chia làm ba. Mỗi người tự thu nạp đệ tử của mình cũng tức là ba gia tộc Nam Cung, Đông Phương và Tây Môn về sau này.

Triệu Càn luôn bế quan tu luyện, về sau ông ta gặp Hắc Sát rồi thu nhận gã làm đồ đệ. Hắc Sát có ngộ tính cao, Triệu Càn chỉ bảo là hiểu ngay, Hắc Sát lại rất cần cù chịu khó. Hắc Sát tu luyện muộn hơn các đệ tử của Nghiêm Vũ, Hắc Lân và Cao Phong nhưng anh ta lại có công lực cao hơn họ.

Nghiêm Vũ, Hắc Lân, Cao Phong và Triệu Càn bận rộn tu luyện, cứ thế mãi dần dần họ cũng không quản lý chuyện thần giới nữa cho nên mới có các cuộc tàn sát giữa bốn đại thiên tôn về sau này. Cuối cùng, một mình Hắc Sát bức lên nhất thống thần giới nhưng vì rất nể ba vị Lão tổ tông Nghiêm Vũ, Hắc Lân và Cao Phong nên Hắc Sát nghe lời sư phụ Triệu Càn, không tiêu diệt ba đại thế lực ở thần giới.

“Mẹ ơi, mẹ đừng phí lời với chúng, cứ giết phăng chúng đi để trả thù cho cha con.”

“Đúng thế! Mẹ nuôi cứ giết chúng đi!”

Kim Bằng cũng rất điên tiết, bốn tên khốn này, trừ Triệu Càn ra, ba gã kia hầu như không hối cải gì hết.

“Chu Tước! Cứ trả thù nhau mãi thì đến bao giờ mới thôi? Nếu có thể thì nên tha thứ cho nhau.”

Triệu Càn vẫn cố thuyết phục, ông ta thực tình không muốn phải đánh nhau với họ.

“Nếu giết chúng tôi thì cô mới được rửa hận thì tôi xin tình nguyện chết để tạ tội, nhưng xin các vị hãy nể tôi, tha cho bọn họ.”

Nghiêm Vũ thấy thế vội kéo Triệu Càn nói: “Sao ngươi phải thế? Nam nhi dám làm dám chịu, đâu cần mình ngươi phải chết? Đã nói tử tế rồi, cô ta cứ không nghe thế thì hai bên quyết một trận sinh tử vậy; ai sống ai chết thì do trời định!”

“Được! Thế thì chiến đấu một trận cho thật đã đi!”

Hồng Loan vẻ mặt bất cần nhìn bọn họ. Mấy chục năm qua nó đã học được ở Thanh Thanh không ít tuyệt kỹ, công lực của nó cũng đã cao hơn trước nhiều.

Bọn Hắc Lân, Cao Phong hằn học nhìn Hồng Loan, chỉ muốn giết phăng nó: “Đồ khốn nhà ngươi, lẽ ra ngày xưa bọn ta không nên nhón tay làm phúc, không nên tha ngươi.”

Nên nói là ngẫu nhiên tình cờ, bản mệnh Hồng Loan vững chứ không phải do họ đã nhón tay làm phúc. Khi xưa họ giao đấu với Bá Dã, thằng em Hồng Loan sảy chân rớt xuống kẽ hở không gian rồi rơi xuống phàm trần, còn Hồng Loan thì bị dồn vào một khu rừng núi khô cằn. Khu thạch lâm ấy lại có khí lưu tốt, Hồng Loan hôn mê nên nó thoát nạn. Thế mà hai gã này dám xoen xoét rằng chúng dón tay làm phúc tha mạng cho!

Hồng Loan cấp tập xông vào bọn họ, Kim Bằng cũng đồng thời lao vào.

“Huynh đệ đồng lòng, sức mạnh vô song!”

“Đúng! Huynh đệ đồng lòng, sức mạnh vô song!”

Cả hai nhìn nhau một hồi, mỗi đứa tung ra tuyệt chiêu của mình.

Triệu Càn vốn chỉ mong chuộc tội, đương nhiên ông ta sẽ không đánh nhau với bọn Hồng Loan.

Cả bốn người đều là bậc thuỷ tổ ở thần giới, muốn giết họ quả thực không dễ gì.vNăm xưa, nếu vợ chồng Chu Tước liên kết thì có thể họ sẽ thua chứ hiện nay Chu Tước cộng với hai đứa bé con miệng còn hơi sữa này, khỏi phải nói nhiều, mẹ con họ tuyệt đối không thể chiến thắng.

“Được thôi! Các người cứ cố ý muốn chết thì ta cho các người được thoả lòng. Hắc Lân cứ tránh sang bên. Để ta xử lý hai thằng nhóc này!” Giọng Cao Phong giễu cợt.

“Phong toả không gian!” Cao Phong hô lớn. Trong chớp mắt, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm lập tức ngừng vận động.

Kim Bằng và Hồng Loan mặt biến sắc, tốc độ của chúng bị cản trở, chậm hẳn lại, bước đi hết sức chật vật.

Cao Phong nhếch mép cười châm biếm: “Thế nào? Muốn giết ta thì đến mà giết đi?”
Bình Luận (0)
Comment