Thanh Thanh nghiến răng nói. Khi xưa cô đã năm lần bảy lượt nói năng mềm mỏng, thanh minh, tỏ rõ thái độ nhưng chúng cứ không tin và nhất định kéo đến phá hoại gia đình cô.
“Cao Phong hãy chết đi!” Miệng Chu Tước bắn ra mấy lưỡi huyết nhẫn.
Cao Phong “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng rằng làm thế là giết được ta ư? Ngươi coi thường ta quá rồi!”
Tàn ảnh thần thương trong tay gã quét một nhát đã đánh bay mấy lưỡi huyết nhẫn nhưng bụng gã vẫn bị một lưỡi huyết nhẫn đâm trúng. Máu chảy ròng ròng. Cao Phong không hứ hừ gì hết, nhổ phắt lưỡi huyết nhẫn ra, liếm máu dính trên đó. Ánh mắt gã càng thêm tàn độc rồi lập tức phóng trở lại Thanh Thanh, tiếp đó tàn ảnh chớp lên, Kim Bằng và Hồng Loan chỉ cảm thấy mắt chói loà, tốc độ… quả là khủng khiếp!
Cả hai đứa vốn tự cho rằng tốc độ của mình đã là ghê gớm nhưng so với Cao Phong này thì dường như vẫn còn kém quá xa. Cả hai đứa thậm chí căn bản không nhìn rõ Cao Phong đã xông đến như thế nào. Khi nhìn rõ thì Cao Phong đã đứng ngay trước mặt Thanh Thanh rồi, tàn huyết thần thương của gã đã đâm sang Thanh Thanh.
“Mẹ!”
“Mẹ nuôi cẩn thận!”
Hai đứa sợ quá vội chạy ào đến.
Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, tay gã vung chuỳ nặng ngàn cân bổ vào hai đứa.
“Uỳnh…”
Một tiếng vang động trời, cả vùng núi Kình Thiên dường như rung chuyển. Một bức tường bằng khí bỗng xuất hiện trước mặt Hồng Loan và Kim Bằng. Cả hai đứa bị chặn lại, dù cố sức đến mấy cũng không vượt qua được nên đành đứng giương mắt nhìn Thanh Thanh và Cao Phong giao đấu.
“Ta muốn các ngươi tận mắt chứng kiến mẹ của các ngươi chết như thế nào.” Giọng lạnh buốt của Nghiêm Vũ vang lên bên tai hai đứa.
“Nên làm gì bây giờ?” Hồng Loan nhìn Kim Bằng. Nó đã cuống lên không thể suy nghĩ gì được nữa, gian nan lắm nó mới tìm được mẹ, nó tuyệt đối không thể để mất, tuyệt đối không thể.
“Phải liều! Tôi không tin rằng chúng ta không thể đi qua!!!”
Thực ra Kim Bằng cũng không nghĩ ra cách gì để phá được bức tường khí nhưng không thể cứ đứng đây mà chờ chết. Không sao! Còn nước còn tát. Không thử thì sao biết được? Cả hai đứa phi thân ra xa mấy ngàn thước, sau đó vận hết nội lực phi trở lại với tốc độ cực nhanh xô vào bức tường khí.
“Uỳnh…”
Bức tường khí khẽ rung rung nhưng không hề có dấu hiệu sụp đổ, còn Kim Bằng và Hồng Loan thì chóng mặt quay cuồng, mắt hoa toé lửa.
Nghiêm Vũ đứng trước tường khí bật cười ha hả, nói: “Bộ dạng các ngươi mà đòi phá tường này, đúng là ảo tưởng!”
“Ta không tin ta không qua nổi!!!”
Kim Bằng hét lên. Miệng nó phun ra một con hoả long. Hồng Loan thấy vậy cũng phun ra một con hoả long.
Điều kỳ diệu đã xảy ra. Bức tường khí đã biến dạng. Cả hai đứa mừng rỡ, lại tiếp tục phun hoả long. Rồi vận nội lực xông qua bức tường khí. Vừa xuyên qua được, không chờ Nghiêm Vũ kịp phản ứng, Kim Bằng ra đòn phủ đầu, một con hoả long phun thẳng vào Nghiêm Vũ.
“Hai đứa nhãi con miệng còn hơi sữa, hãy xem hôm nay Lão tổ tông này giết các ngươi!”
Nghiêm Vũ trợn mắt, vung chuỳ ngàn cân táng vào hai đứa. Còn Triệu Càn đứng bên, gã không trực tiếp xông vào đánh Thanh Thanh, cũng không chạy đến giúp Nghiêm Vũ, gã chỉ phi hành lượn quanh. Thực tình gã không nỡ nào ra tay với Thanh Thanh. Cao Phong và Nghiêm Vũ không nhận ra tâm trạng ấy của Triệu Càn, cho rằng Triệu Càn đang dùng mưu kế. Một khi hai gã đánh bị thương Thanh Thanh thì Triệu Càn sẽ xông vào ra một đòn chí mạng.
Thanh Thanh chớp lên thật nhanh tránh đòn tàn huyết thần thương của Cao Phong rồi lập tức phóng ra một lưỡi huyết nhẫn đối kháng với quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ. Quả chuỳ ngàn cân to hơn hẳn lưỡi huyết nhẫn nhưng vẫn bị huyết nhẫn chặn đứng.
Đối kháng với cuộc tấn công điên cuồng của Cao Phong và Nghiêm Vũ, tốc độ củaThanh Thanh đã đạt tới cực đại. Cô phi hành một đường cánh cung vòng sang bên đồng thời phóng ra một chùm huyết nhẫn.
“Vù…” Những mũi dao lạnh buốt vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, rạch xé bầu trời phóng thẳng vào Cao Phong.
“Choang…”
Cao Phong lập tức thu tàn ảnh thần thương về rồi quét một đường cực mạnh, mới đánh bật được huyết nhẫn bay ra.
Chỉ thấy trên bầu trời mây đen rối mù cuồn cuộn có mấy chục làn lưu quang đang tíu tít lướt nhanh. Thanh Thanh bay lượn cực nhanh trên một quỹ đạo thanh thoát duyên dáng.
“Vù…”
Kim Bằng và Hồng Loan đứng bên quan sát, bỗng phi thân trên một đường cong hoàn mỹ xông vào Nghiêm Vũ. Vừa nãy chúng đã nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh kiểu này, Thanh Thanh dẫu không bị chúng giết chết thì cũng hao kiệt tinh lực mà chết.
Mặt Nghiêm Vũ biến sắc, gã lập tức thi triển hết mọi thủ đoạn điên cuồng đánh lại Hồng Loan và Kim Bằng.
“Hôm nay ta phải giết hai tên nhãi con này trước đã.”
Chuỳ ngàn cân trong tay gã liên tiếp bổ vào hai đứa không thương tiếc.
Hồng Loan và Kim Bằng đâu phải đối thủ của gã, nên không sao chống đỡ nổi. Thanh Thanh nhìn, cảm thấy rất lo cho chúng. Cô càng lúc càng nóng mắt.
“Nghiêm Vũ, chớ làm hại con ta!”
“Hừ! Giết con cái ngươi xong, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nghiêm Vũ càng hung hăng dồn sức đánh Hồng Loan.
Thanh Thanh định chạy đến hỗ trợ nhưng không thể, vì cô bị Cao Phong kiềm chế. Hai gã phối hợp đồng bộ, hết sức chặt chẽ không chút sơ hở. Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất lúng túng.
Hồng Loan thấy thế vội linh thức truyền âm: “Mẹ hãy cố giữ đừng để mình bị rối loạn, chúng sẽ thừa cơ tấn công.”
Hai đứa không ngờ, chúng xông vào đánh hộ thì lại là phản tác dụng.
Thanh Thanh nghe nói thế mới trấn tĩnh lại. Đúng! Cô không thể lúng túng bị động, lỡ chẳng may cô gặp bất trắc thì hai đứa con cô sẽ ra sao? Phải tốc chiến tốc thắng giết gã Cao Phong thì mới bảo vệ được hai đứa con mình. Nghĩ thế rồi, đôi chân cô tăng tốc cực nhanh. Tốc độ quá nhanh khiến không khí sinh ra những tiếng rú rít sắc nhọn và những tiếng nổ vang dội. Thấy Hồng Loan và Kim Bằng sắp không gượng nổi nữa, huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh đâm thẳng vào Cao Phong.
Cao Phong cũng nhận ra ý đồ của Thanh Thanh: nếu hai đứa con cô ta bị Nghiêm Vũ giết thì cô ta sẽ rối loạn ngay lập tức, gã sẽ giết cô dễ như bỡn.
Gã nghĩ vậy, càng thêm đắc ý.
“Ú…ù…” Mũi dao cực kỳ ghê rợn giá băng, từ trên cao phạt xuống, bổ vào thân thể Cao Phong. Gã kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, không nói nên lời.
“Soạt!”Cao Phong bị xả làm hai mảnh từ đỉnh xuống. Lục phủ ngũ tạng xổ ra tơi tả. Một xé thành hai rồi từ trên không trung rơi xuống. Linh hồn và nguyên anh của gã cũng bị huyết nhẫn của Thanh Thanh chém đứt.
Bốn nhân vật thuỷ tổ mở mang thần giới, trong chốc lát chỉ còn lại hai.
Cũng đồng thời với lúc này, quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ sắp đập xuống Hồng Loan. Có vẻ như… Quả chuỳ ngàn cân sắp giáng vào thân thể Hồng Loan. Mặc dù Nghiêm Vũ chưa dốc toàn lực vào quả chuỳ này nhưng nếu đập trúng Hồng Loan thì vẫn quá đủ để lấy mạng nó.
“Không!!!” Thanh Thanh tuyệt vọng kêu lên.
Bỗng nhiên, một làn kim quang chớp sáng, quả chuỳ ấy lại giáng vào thân thể Kim Bằng.
“Kim Bằng!!!”
Bọn Diệp Khuynh Thành chạy đến, ai ai cũng kinh hãi không nói được một lời. Không!!! Chắc chắn không phải là sự thật, tuyệt đối không phải thế.
“Kim Bằng! Kim Bằng!!!” Khuynh Thành nước mắt như mưa. Kim Bằng của cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết. Nhưng, đứa trẻ trước mắt Khuynh Thành đã bị đánh trở lại nguyên hình là một con Kim Bằng khổng lồ nằm vật trên mặt đất, ánh mắt bất lực.
Hồng Loan ngây đơ mất một lúc rồi mới định thần, chạy bổ đến Kim Bằng.
“Chim phao câu thối ơi, chim phao câu thối ơi!!!”