Nghe thấy Khuynh Thành linh thức truyền âm, một Bóng Mờ vội đáp: "Chắc sẽ không có gì đáng ngại! Chúng tôi chưa bắt được họ."
Khương Kỳ Lạc thấy vẻ mặt Khuynh Thành là lạ liền hiểu ra bọn họ linh thức truyền âm cho nhau. Bàn tay giơ lên tát chín Bóng Mờ một chưởng lực mạnh đến độ ngay cả Khuynh Thành cũng cảm thấy thân thể chao đi, may mà Kim Bằng đã bước đến dang cánh ra chặn bàn tay Khương Kỳ Lạc nếu không thì chín gã Bóng Mờ ấy đã về Tây thiên rồi.
"Sao còn ngồi đó? Mau đứng lên đi chứ?" Khuynh Thành biết cha cô vẫn chưa bị bắt, cô thấy yên tâm, càng can đảm hơn nên không dùng linh thức truyền âm nữa mà nhìn bọn Bóng Mờ nói. Mấy gã Bóng Mờ lúc này mới tỉnh ra, cả bọn lùi ra sau lưng Kim Bằng.
"Khương Kỳ Lạc, tự ngươi gây nên tội. Nhà họ Diệp chúng ta một lòng trung thành với ngươi, ngươi đã không khoan thượng, trái lại còn tiêu diệt nhà ta đến cùng thì ngươi đừng trách Diệp Khuynh Thành ta không có nhân nghĩa!" Nói rồi cô bắt đầu tấn công hắn, bây giờ cô không phải lo cho hậu phương nữa, Hồng Y tuy đã bị chúng bắt nhưng vẫn do các Bóng Mờ giam giữ. Hiện nay các Bóng Mờ đã trở thành người của cô, thì cô lo gì không cứu nổi Hồng Y! Cho nên, việc phải làm lúc này là thả sức giao chiến với Khương Kỳ Lạc một trận.
Kim Bằng cuối cùng cũng chờ được hai nguời bắt đầu ra tay, nó khoái chí vỗ cánh kêu lên the thé: "Để tôi, cứ để tôi!"
Khuynh Thành nhìn Kim Bằng đang rất phấn khích rồi lại nhìn sang Khương Kỳ Lạc. Cô mỉm cười rất quái!
"Được! Thế thì ta giao gã này cho ngươi, ngươi cứ chà đạp gã đến nơi đến chốn đi!" Nghĩ đến gã hoàng đế Kỳ Lạc đẹp trai sáng sủa phải kêu lên thảm thiết vì bị một con chim đạp cái chỗ kia, Khuynh Thành thấy rất buồn cười.
Kim Bằng cực kỳ khoái chí, đôi mắt nó sáng lên nhìn Khương Kỳ Lạc.
"Ngoan nhé! Ta chưa từng có dịp hành hạ một hoàng đế!” Nói rồi vỗ vỗ cánh lao vào Khương Kỳ Lạc.
Khiếp nhỉ! Nó là con chim quỷ sứ gì thế? Hết sức quái thai.
Khương Kỳ Lạc hoàn toàn không dám chủ quan, gã đã từng chứng kiến uy lực của con Kim Bằng rồi, gã không thể là đối thủ của nó. Cho nên, chỉ có một cách…Chuồn!
"Định chuồn à, đừng hòng!" Kim Bằng vỗ cánh truy kích.
Nhìn thấy Khương Kỳ Lạc bị đuổi chạy cuống quít, Khuynh Thành không nhịn được cười. Cứ để cho con chim này dốc sức ra tay, có lẽ ở đây cô chẳng có việc gì phải làm nữa. Cô nhìn mấy gã Bóng Mờ đứng phía sau nói: "Dẫn ta đi gặp vú em Hồng Y!"
"Mời cô nương đi theo chúng tôi!" Chín Bóng Mờ dẫn Diệp Khuynh Thành đi tìm Hồng Y.
Còn ở đây, Khương Kỳ Lạc lúng túng hết nhẽ. So tốc độ, gã không bằng một nửa của Đại Bàng Cánh Vàng. So công lực, thì gã càng thua xa con chim này. Kim Bằng cũng rất quái ác, rõ ràng tốc độ của nó nhanh hơn đối thủ n lần nhưng nó chỉ truy đuổi sau lưng gã, với tốc độ không nhanh không chậm, thỉnh thoảng nó lại khạc vào mông gã một mồi lửa. Đây là một tuyệt kỹ gần đây Kim Bằng mới luyện được, hễ nhìn thấy mông Khương Kỳ Lạc bùng cháy là nó phấn chấn vỗ cánh vừa kêu vừa nhảy cẫng lên.
“Hay quá! Thú vị quá! Lần nữa nhé!" Kim Bằng linh thức truyền âm đến tận tai Khương Kỳ lạc, nó không cho gã một chút thời gian nào để thở nữa, hết mồi lửa này đến mồi lửa khác, phun lửa vào mông Khương Lạc.
Khiếp thật! Lẽ nào con chim khốn kiếp này lại có duyên với cái mông? Tại sao nó toàn tấn công vào mông một ông vua? Khương Kỳ Lạc tuyệt đối không dám lơ là, tay gã liên tục khua linh khí cực phẩm, vụt tới tấp vào các mồi lửa phun ra để dập lửa.
Còn Kim Bằng thì dường như lại càng hưng phấn, tốc độ phun lửa mỗi lúc một nhanh.
“Thằng nhãi! Cố lên! Cố lên chứ!" Nó khoái chí bay đi bay lại trên không, phun lửa vào mông gã Khương Kỳ Lạc từ các hướng khác nhau.
Hỏa lực cực mạnh phun không ngừng nghỉ, tấn công vào mông Khương Kỳ Lạc Dù gã có ba đầu sáu tay thì cũng không thể ngăn nổi. Gã đã rất điên tiết, “Con chim quái thai nhà ngươi chỉ biết nhằm vào mông đít thôi!”
Kim Bằng làm ra vẻ đang trầm tư nghĩ ngợi rồi nói: "Ta còn biết đánh vào chỗ khác nữa nhưng là ngươi đừng có mà trách ta nghe chưa?"
"Chỉ cần mông không bị đốt là được!"
"Ngươi chắc rồi chứ?"
"Chắc rồi!"
"Được, chính ngươi đã lựa chọn. Ngươi không thế trách ta!” Nói rồi Kim Bằng phun ra một đám lửa siêu to nhằm vào chỗ ấy.
Khương Kỳ Lạc mặt không ngớt biến sắc. Con chim này là đồ quái thai thật rồi! Quá ư tàn độc.
"Con chim chết tiệt, ta sẽ giết ngươi!" Khương Kỳ Lạc vừa gào vừa tăng tốc chạy thục mạng. Gã còn chưa lấy vợ sinh con, gã không muốn từ nay tuyệt tự mất giống! Gã chưa từng một lần được hưởng lạc thú của đàn ông! Con chim khốn kiếp đáng chết! Con chim quái thai đáng chết! Tay gã không ngừng vung linh khí cực phẩm, một làn khí màu tím bao bọc toàn thân, đây là lúc Khương Kỳ Lạc phát huy nội lực lên đến đỉnh điếm. Nhưng dù là thế thì sau khi đã phi hành một quãng dài, vừa chuẩn bị thở cho lại sức thì Kim Bằng đã lại xuất hiện vỗ đôi cánh phun ra một đám lửa nhằm vào chỗ đó của gã! Khương Kỳ Lạc cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.
"Con chim biến thái chết tiệt, ngươi có giỏi thì đại chiến ba ngày ba đêm với ta, chứ toàn giở chiêu thâm độc như thế thì anh hùng cái nỗi gì!"
Anh hùng? Xưa nay Kim Bằng chưa bao giờ nghĩ mình là anh hùng cả. Thời đại này làm anh hùng không dễ đâu, chỉ có thằng khờ mới đi làm anh hùng! Anh hùng chính là đồng nghĩa với xác pháo.
"Ngươi tưởng ta dại chắc? Ai muốn làm anh hùng? Anh hùng trong vương triều Đại Cương của ngươi, đều lần lượt đi chầu Diêm vương đấy thôi? Ta cứ làm thần thú của mình, ta không cần làm anh hùng gì hết. Ngươi đã nhìn thấy mấy người còn sống trở thành anh hùng?”
Khương Kỳ Lạc không ngờ con chim quái thai này lại khó bị chế ngự đến thế. Nó không chỉ quái thai mà còn biết hành hạ ta bằng cách thức cũng rất quái thai. Chưa biết chừng lát nữa nó còn giở ra chiêu quái thai gì nữa đây, có lẽ ta chỉ còn cách đi gặp Lão tổ tông, xin Người giúp đỡ.
Trong vương triều Đại Cương, nhà họ Khương có cả thảy năm người tu chân. Khương Kỳ Lạc là một trong số đó, bốn người kia đều là Lão tổ tông của nhà họ Khương. Trong cả năm người, Khương Kỳ Lạc là người trẻ nhất và có khả năng lĩnh hội cao nhất, chỉ trong hơn ba chục năm, anh ta đã tu thành Kiếm vương cấp hậu kỳ.Trước tình thế hiện giờ gã buộc phải mời cả bốn vị Lão tổ tông hạ sơn thì may ra mới có khả năng chiến thắng.
Nhà họ Khương kể cũng thật kỳ lạ, không hiểu tại sao đời hoàng đế nào cũng lấy cả đàn thê thiếp thế mà chỉ sinh được độc một cậu con trai, nếu bây giờ Khương Kỳ Lạc có mệnh hệ gì thì nhà họ Khương sẽ tuyệt tự. Nghĩ đến đây, gã tăng tốc cực nhanh phi hành về hướng nam.
Kim Bằng đang định đuổi theo thì bỗng nghe thấy Diệp Khuynh Thành linh thức truyền âm.
"Con chim quỷ sứ ơi, mau quay về!"
"Tôi đang chơi cực vui đây này!"
"Lão tổ tông nhà ta bị thương, ta phải đến đó ngay lập tức."
Kim Bằng đang rất phấn khích. Xem ra, thằng cha kia đi tìm viện binh thì phải? Đã quá lâu nó không được chơi thỏa sức như thế này.
"Cô cứ tự đi đi! Rồi tôi sẽ đến tìm cô!"
"Chim ơi, nếu ta có thể đi một mình thì ta đã đi rồi! Tốc độ của ta chậm hơn ngươi, cho nên…”
Kim Bằng bỗng tiu nghỉu, nghẹo đầu hỏi: "Cô không định bảo tôi chở cô đi đấy chứ?"
"Ngươi thông minh lắm!"
Chán chết! Nó là thần thú! Đâu có thể để cho một người tu chân bé tẹo trong loài người cưỡi lên lưng? Không thể! Dù đập chết nó cũng không chơi!
"Chim ơi, ngươi chớ quên, nếu ta không liều mình cứu ngươi thì hôm nay ngươi có thể sống tươi vui rộn ràng được không?"
"Cô... cô toàn nêu chuyện này ra để ép tôi. Tôi đã nhận lời đưa cô lên tiên giới còn gì?"
"Nhưng... ta đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu ngươi! Thế mà chỉ một việc nhỏ này ngươi cũng chẳng chịu giúp! Thôi vậy! Coi như ta đã nhìn nhầm người, à không, ta đã nhìn nhầm một con chim rồi!"
"Được! Tôi miễn cưỡng nhận lời một lần vậy! Lần sau cấm cô không được đem chuyện đó ra ép tôi nữa." Kim Bằng ý chừng vẫn tiêng tiếc nhìn theo gã Khuơng Kỳ Lạc đang không ngừng tăng tốc phi hành phía xa xa.
"Thằng nhóc, hôm nay ta tạm tha cho ngươi! Lần sau ta sẽ lại tìm ngươi để chơi mới được!"
Khương Kỳ Lạc rất sợ nó tiếp tục truy kích, gã biến rõ nhanh, còn nhanh hơn cả máy bay, trong chớp mắt gã đã mất hút không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kim Bằng rất hậm hực, trở lại mặt đất.
"Cô gái hãy nhớ cô lại nợ tôi một lần tình nghĩa đấy!"