Hơn nửa tháng sau đó, Diệp Khuynh Thành mới tỉnh lại.
Cô bị thương quá nặng.
“Chim phao câu thối ơi!”
Ngồi bên Khuynh Thành, Hồng Loan đang ngủ gà ngủ gật. Vừa nghe thấy tiếng cô gọi, nó lập tức mở to mắt, chạy ào đến.
“Thế là cô đã tỉnh lại rồi!”
“Hồng Loan, ta đã thành công chưa?”
“Thành công rồi!”
Hồng Loan thận trọng gật đầu, nó hết sức cảm động.
“Thật thế không?”
Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, hai hàng lệ trào ra.
Cô đã thành công, cô đã thành công thật rồi!
Lam Tố, Lam Tố của cô. Cô đã đến gần chỗ anh hơn.
“Khuynh Thành, hiện nay cô vẫn còn rất yếu, cô phải chịu khó ở đây tĩnh dưỡng cho thật tốt; sau một thời gian nữa tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo.”
Khuynh Thành cũng biết lúc này thể lực cô rất yếu.
Đi ra ngoài, chỉ e cô bước đi cũng không vững.
Cô đành ngoan ngoãn nằm xuống giường. Xưa nay cô luôn rất biết nâng niu giữ gìn sức khỏe.
Huống chi thân thể cô hiện giờ không phải chỉ là của riêng cô, mà một nửa còn thuộc về Lam Tố - con người luôn nhớ mong, luôn quan tâm đến cô.
Cho nên cô sẽ chăm sóc mình cho thật tốt, cô phải dần dần mạnh mẽ trở lại, chỉ có thế, cô mới có thể cùng Lam Tố của cô kề vai sát cánh chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, một trăm năm đã trôi qua.
Thời gian trên tiên giới không giống như thời gian dưới phàm trần.
Một trăm năm trên tiên giới trôi nhanh trong thoáng chốc.
Nhờ vào hiệu quả đặc biệt của kim đan, công lực của Diệp Khuynh Thành tiến nhanh đột biến.
Kim Đan quả là tốt, nhưng thực ra phần lớn là do sự khổ luyện của Khuynh Thành mà nên.
Hồng Loan bước vào, cười khì khì nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, không ngờ võ công của cô tiến bộ nhanh thật, với tốc độ này thì nếu cô tu luyện thêm vài chục triệu năm nữa, có lẽ trên tiên giới này sẽ không có ai đáng là đối thủ của cô!”
Vài chục triệu năm.
Cô đợi sao được?
Cô chỉ còn cách Lam Tố một bước nữa thôi. Ngày nào cô cũng nghĩ về anh, ngày nào cô cũng nhớ đến anh.
Chẳng biết hiện giờ anh thế nào rồi.
Không chỉ Khuynh Thành lo lắng cho Lam Tố, Hồng Loan cũng không một khắc nào không nhớ đến vương gia của nó.
Một trăm năm.
Đã một trăm năm nay nó không nhìn thấy vương gia của mình.
Liệu có phải hoàng thành vẫn bị vây khốn? Hay vương gia đã chiến thắng kẻ địch hung tàn kia rồi?
Nó còn nhôm đó, khi vương gia tiễn nó đi, nó bị cái làn khí lưu ghê gớm kia ép đến nghẹt thở.
Vương gia, vương gia của nó.
“Hồng Loan, ta lên tiên giới đã lâu mà chưa từng đi ra ngoài khu vực này. Ngươi dẫn ta đi dạo một lát được chứ?”
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành. Đúng, hiện giờ cô có thể ra ngoài đi lại khắp tiên giới được rồi.
Tuy công lực của cô vẫn còn kém xa những vị tiên kia.
Nhưng đã có nó bảo vệ cô, thì chẳng thể có nguy hiểm gì hết!
“Được!”
Chỉ cần vận động ý nghĩ.
Hai người đã ra khỏi cái xuyến không gian.
Tiên giới, thật ra không khác quá nhiều so với chốn phàm trần.
Khuynh Thành, vì công lực còn quá thấp nên cô chưa thể ngự kiếm phi thành ở tiên giới, cô chỉ có thể đi lại bằng đôi chân của mình.
Tuy nhiên, được như thế này, với Khuynh Thành đã là rất khả quan rồi.
Cô là một người tu chân chưa đạt đến trình độ phi thăng, xuyên không gian lại bị trọng thương, chỉ một trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện đến trình độ có thể đi lại thoải mái trên tiên giới, thì đây đã là một kỳ tích.
Xung quanh, không ngớt nhìn thấy các vị tiên ngự kiếm phi hành lướt qua, cũng nhìn thấy một số thương nhân đi qua đi lại giữa các tinh cầu.
“Cô đã nhìn thấy tòa đại điện kia rồi chứ?”
“Trông thật sang trọng hoành tráng. Chắc đó là nơi ở của một nhân vật rất quan trọng?”
“Đúng thế! Đó là điện Kim Hoa của Tiên đế.”
“Tiên đế…”
Vừa nghe nói Tiên đế, Khuynh Thành bỗng nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân.
Nếu không phải tại Tiên đế thì vợ chồng Trọng Lâu, Tịch Vân chắc hiện giờ vẫn đang rất hạnh phúc.
“Ông ta rất không xứng làm Tiên đế
Hồng Loan nhìn ánh mắt Khuynh Thành bỗng tràn ngập sát khí.
Nó vội nói ngay: “ Khuynh Thành, cô đừng có làm bừa!”
“Ông ta là Tiên đế, ta đâu dám làm bừa ở địa bàn của ông ta.”
Tuy miệng nói thế nhưng trong bụng Khuynh Thành thì rất hận, chỉ muốn chặt ông ta thành chục mảnh.
Tu luyện. Ta nhất định phải chịu khó chịu khổ gấp chục lần để mà tu luyện.
Đến khi dồi dào công lực, ta sẽ phá tan điện Kim Hoa, trả thù cho Trọng Lâu và Tịch Vân.
“Khuynh Thành, cô có thể nghĩ được như thế là rất tốt rồi.”
“Nhưng ta muốn vài hôm nữa ta sẽ đến điện Kim Hoa một chuyến.”
“Cô đến đó để làm gì?”
“Huyết Sâm gia gia giao cho ta một thứ, bảo ta đưa cho Tiên đế. Là thứ trong vườn Vạn Thú, chắc Tiên đế sẽ rất hứng thú.”
Khuynh Thành nhếch mép cười rất quái dị.
Rồi cô quay người bước đi.
Tiên giới không khác quá nhiều so với phàm trần, ở đây cũng có các sạp hàng buôn bán đủ thứ.
Có các sư phụ luyện đan, sư phụ luyện binh khí, cả các thầy trận pháp, cả các thầy phù thủy nữa…
Ở tiên giới, ăn cơm hay mua sắm không cần dùng đến vầng mặt trời Mao chủ tịch, cũng không cần dùng vàng bạc châu ngọc như ở tinh cầu Lam Tử Tinh, ở đây dùng linh thạch.
Lúc đi qua một khách sạn, Hồng Loan đưa ra đề nghị hãy vào nghỉ một lát.
Diệp Khuynh Thành lên tiên giới đã mười năm nhưng cô vẫn thấy tò mò về các khách sạn trên này. Cho nên cô không hề phản đối, bước vào ngay.
Trong cả dãy các tòa cao ốc khách sạn đủ kiểu dáng, đứng sừng sững. Chỉ có khách sạn này là vắng vẻ yên tĩnh.
Không sao, Khuynh Thành không bận tâm, cô vốn là người không thích ồn ào náo nhiệt. người vừa ngồi xuống thì ngoài cửa bỗng có một nam một nữ bước vào.
Nam, mặc áo bào xanh. Nữ, mặc trang phục bằng sa mỏng nhẹ, màu vàng chanh.
Người nam giới bỗng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, bắt gặp đúng ánh mắt của Khuynh Thành.
Anh ta bỗng nhíu mày. Cô kia… không phải là tiên phi thăng lên tiên giới.
Còn cô gái thì véo anh ta một cái rõ đau, giận dữ nói: “Nhìn? Nhìn gì mà nhìn? Có đẹp đến nỗi phải nhìn hay không?”
Anh ta ghé sát tai cô gái, khẽ nói: “Vì cô gái kia rất kỳ lạ…”
Cô gái liền nổi đóa thật sự, không thèm nghe anh ta giải thích nữa, nói rất hống hách: “Hoa Mãn Nguyệt! Nếu anh còn dám nhìn cô ta nữa, em sẽ móc mắt anh ra! Anh có tin không?”
Nói rồi cô ta co chân đá Hoa Mãn Nguyệt một phát thật mạnh.
Hoa Mãn Nguyệt ôm chân, đau điếng, bước theo cô gái lên lầu. Anh ta giải thích: “Em thử nhìn… thử nhìn mà xem…”
“Anh còn dám dài dòng nữa, em sẽ cho anh biết thân!”