Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 97

Yêu hoàng nghe vậy cũng chỉ cười nhạt nói, “Con Kim Bằng đó có huyết thống thuần khiết chính tông, nó vốn sinh ra là để thống lĩnh yêu giới, nếu hắn không chết thì Yêu hoàng nhiệm kỳ tới làm gì tới lượt ngươi? Ngươi cho rằng bao năm nay ta làm nhiều việc như thế là để làm gì? Ta vốn định giữ hắn ở đây để tránh hắn kéo bè kết cánh rồi từ từ tìm cách tiêu diệt nó, trời cho ta cơ hội như vậy sao ta có thể bỏ lỡ được chứ? Con trai, màn kịch hay còn ở phía sau, người chờ mà lên làm Yêu hoàng đi! ”

Kim Bằng lúc này vẫn mải miết bay, nó không ngờ mình đã trúng kế của Yêu hoàng. Dọc đường có vô số yêu thú xông ra cản trở nó.

- -- ------Điện Kim Hoa --- -----

Tiên đế phất tay áo, ba mươi hai kim cương không biết từ đâu xuất hiện trên đại điện. Tiên đế nhìn bọn chúng một lượt rồi lạnh lùng nói.

“Bản Tiên đế không cần biết các ngươi dùng cách thức gì, trước khi trận quyết đấu giữa ta và Trọng Lâu diễn ra thì các ngươi nhất định phải giết chết Diệp Khuynh Thành cùng thằng nhóc con ấy cho ta!”

Ba mươi hai kim cương cúi người nhận lệnh rồi lập tức biến mất khỏi đại điện.

Diệp Khuynh Thành lúc này bỗng cảm thấy một cỗ bất an trong lòng, trực giác của cô xưa nay vốn rất nhạy bén, chắc chắn là sắp có chuyện không hay xảy ra rồi. Ba mươi hai kim cương dù đã giấu kín khí lưu của mình trong màn đêm nhưng mà Khuynh Thành vẫn có thể cảm nhận được sát khí đang ngày càng dày đặc hơn.

“Hồng Loan, xem ra đêm nay chúng ta phải bận rộn rồi!”

Hồng Loan là một thần thú như thế nào chứ? Nó đương nhiên nhận ra có kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối rồi, nó nhếch miệng nói: “Chỉ là vài còn gián thôi chứ mấy, không đáng bận rộn hết đêm đâu!”

Ba mươi hai kim cương nhận thấy bọn Khuynh Thành đã phát hiện ra chúng thì lập tức rời chỗ ẩn nấp. Bọn chúng dù sao cũng là những hộ vệ danh chấn tám phương, hai hẻ không biết trời cao đất dày này lại dám bảo chúng là gián sao?

“Được lắm! Hôm nay bọn ta sẽ cho các ngươi nếm mùi lợi hại.”

Ba mươi hai kim cương lập tức vây chặt Khuynh Thành cùng Hồng Loan, ba mươi hai tiên khí thượng thặng nhất loạt chĩa vào hai người.

Khuôn mặt Khuynh Thành đầy sát khí, “Chẳng biết nếu chúng ta giết hết đám người này thì Tiên đế có phần nộ hay không nhỉ?”

“Chỉ phẫn nộ thôi sao? Ông ta sẽ tức chết ấy chứ!” Hồng Loan mỉa mai nói.

Hai đạo hồng ảnh bất chợt tản ra, lưu quang đi tới đâu máu tươi lập tức đổ xuống. Chỉ trong chốc lát ba cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ đã bị thương nặng. Ba mươi hai kim cương mắt đỏ ngầu nhìn Khuynh Thành cùng Hồng Loan, đây là lần đầu tiên có người khiến bọn chúng tức giận đến vậy. Tiên khí thượng thặng lập tức bổ nhào về phía hai người nhiều vô số kể, một vùng bóng đêm bị ánh sáng đao kiếm nhuộm sáng, những tiếng nổ vang trời không ngừng vang lên khiến lòng người kinh hãi.

“Kia không phải là ba mươi hai kim cương của Tiên đế sao?” một giọng nói đột ngột vang lên trong đám đông đứng coi phía dưới.

Lời này của người kia khiến đám người đứng coi giật mình kinh hãi, bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn chăm chú hai đạo lưu quang màu đỏ trên trời mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, ba mươi hai kim cương đồng thời xuất trận thì chỉ e khó có ai có thể sống sót nổi.

“A...đó là Diệp Khuynh Thành và con trai của cô ta!” trong đám đông có người nhận ra bóng dáng của hai người liền la lớn lên.

“Đúng là họ thật rồi, ba mươi hai kim cương đã ra tay nghĩa là tiên đế đã hạ quyết tâm tiêu diệt hai mẹ con bọn họ rồi!”

“Đúng thế, chính là cô ta đã đưa Trọng Lâu trở về tiên giới mà!”

“Mau nhìn xem...”

Đám đông nghe có người la lớn lập tức nhìn lên trên không, chỉ thấy mười hai đạo kim quang đang nhất loạt bổ về phía Diệp Khuynh Thành ép cô phải lùi lại liên tục. Mà bên kia, hai mươi đạo kim quang chia làm ba hướng bao vây chặt chẽ Hồng Loan.

Diệp Khuynh Thành không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức linh thức truyền âm cho Hồng Hồng Loan, “Cảnh giác với tiên khí của bọn họ, nếu ngươi bị thương thì Bồ tát có tái thế cũng không cứu được ngươi đâu!”

Hồng Loan tuy không biết Bồ tát là ai nhưng nó cũng hiểu rằng tiên khí của bọn người trước mặt đều đã được tẩm kịch độc, chỉ cần xước nhẹ qua da thôi cũng đủ tiễn một thần thú như nó tới địa ngục không cửa luân hồi rồi. Hồng Loan càng nghĩ càng giận, một tiếng hét vang trời liền trở về chân thân của mình.

Đám người đứng xem thấy Hồng Loan biến hình thì không khỏi kinh hãi hét lớn.

“Trời ơi, đó chính là thần thú Hồng Loan mà?”

“Đúng là thần thú Hồng Loan của thần giới thật rồi!”

“Không ngờ đứa bé đó lại chính là siêu cấp thần thú Hồng Loan, trận chiến này chắc chắn sẽ kịch liệt lắm đây!”

Đám đông hiếu kỳ nhìn chăm chú Hồng Loan, một kẻ trong đó hừ lạnh nói: “Cho đến giờ ta chưa thấy ai có thể sống sót vượt qua ba mươi hai kim cương của Tiên đế, thần thú thì sao chứ? Nó có thể một mình đánh thắng ba mươi hai kim cương cấp độ Kiếm tôn sao? Các ngươi cứ nhìn tiên khí của bọn họ thì biết!”

Đám người xung quanh nghe vậy lập tức dời sự chú ý tới kiếm của những kim cương, quả nhiên là kiếm của bọn họ không giống tiên khí bình thường cho lắm, những thanh kiếm đen tuyền lóe lên ánh sáng chết chóc.

“Đó là thứ gì thế?” một người hiếu kỳ hỏi.

“Tôi nghe nói đó là kỹ thuật độc môn tất sát của ba mươi hai kim cương, mỗi kim cương từ khi bắt đầu huấn luyện đã phải ngâm mình trong hơn trăm loại kỳ độc trong thiên hạ, toàn thân họ chính là thứ chất độc đáng sợ nhất...”

Đám người nghe vậy không khỏi run rẩy, ba mươi hai độc nhân sờ sờ trước mặt, phen này bọn họ không chết vì đao kiếm cũng có thể sẽ chết vì máu độc rơi trúng lắm.

Ba mươi hai kim cương chia nhau đánh áp đảo mà không thể làm gì được Khuynh Thành cùng Hồng Loan, bọn họ phút chốc như tức điên lên được.

“Biến thân!” một kim cương giận dữ hét lên.

Diệp Khuynh Thành nghe hắn hô lớn cứ tưởng bọn chúng sẽ lộ ra chân thân, nhưng không ngờ chỉ là sự thay đổi màu da từ màu đồng sang màu đen tuyền, đôi môi bọn chúng tím tái như thể đã trúng độc rất lâu ngày rồi. Khuynh Thành bất giác chột dạ linh thức truyền âm cho Hồng Loan.

“Hồng Loan, ngươi cẩn thận không được tiếp xúc da thịt với bọn chúng, đó toàn là chất kịch độc!”

Hồng Loan đang rất giận dữ, nó không sợ đối phương võ công cao nhưng là toàn thân đều là chất độc thì bảo nó làm sao mà đánh được đây?

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Hồng Loan ấm ức hỏi.

Khuynh Thành thầm nghĩ, đánh không được thì phải chạy thôi chứ sao, Khuynh Thành lập tức truyền âm nói: “Ngươi tìm cách né tránh bọn chúng rồi cố gắng đến gần ta, chúng ta tạm lánh đi rồi tính sau vậy!”

“Lánh? Chúng ta có thể lánh ở nơi nào chứ?” Hồng Loan nghi hoặc hỏi.

“Lam Tố đã sớm chuẩn bị cho chúng ta hết rồi!” Khuynh Thành cười tinh quái nhìn nó nói.

“Được! Đã hiểu!” Hồng Loan vừa nghe thấy Khuynh Thành nhắc tới vương gia của nó, tâm trạng tức tối phút chốc giảm đi đáng kể.

Ba mươi hai kim cương thấy Khuynh Thành cùng Hồng Loan im lặng nhìn nhau đầy ẩn ý thì biết ngay là hai người đang linh thức truyền âm cho nhay. Chúng cau mày khó chịu nhưng vẫn không biết có nên trực tiếp đánh vào nữa không.

Đúng lúc này thì Hồng Loan lập tức quay người nhào thẳng xuống dưới, hai mươi tàn ảnh màu đen hòa trong đêm tối tức tốc truy đuổi phía sau nhưng là bọn chúng sao có thể đọ được tốc độ với Hồng Loan chứ?

“Khuynh Thành!” Hồng Loan phía dưới linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.

Khuynh Thành bất giác nở nụ cười quỉ dị rồi nhanh chóng chớp lấy thời cơ bay thẳng về phía Hồng Loan, mười hai gã kim cương đang bao vây Khuynh Thành cũng lập tức đuổi theo. Khuynh Thành điều khiển ý thức, phút chốc hai tàn ảnh màu đó hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Ba mươi hai kim cương đang lao đi với tốc độ nhanh không ngờ được Khuynh Thành cùng Hồng Loan lại biến mất như vậy nên không kịp dừng lại lập tức bổ nhào vào nhau, một tiếng nổ vang trời, ba mươi hai tàn ảnh lập tức nhạt dần rồi rơi xuống đất. Vì vừa nãy bọn họ thu lại nội công quá gấp nên hầu hết đã bị thương tổn tới kinh mạch, máu đen bắn ra bốn phía, rơi tới đầu cây cỏ nơi đấy lập tức héo úa, một vài người đứng xem không chạy kịp cũng bỏ mạng oan uổng.

“Tất cả có sao không?” một tên trông có vẻ là lão đại của cả đám kim cương lên tiếng hỏi.

“Đại ca! Đệ không chịu nổi nữa, con bé ấy quá xảo quyệt!” đám kim cương uất ức nói.

“Đại ca! Ba mươi hai kim cương chúng ta từ ngày làm việc cho Tiên đế tới nay chưa bao giờ bị khốn đốn như ngày hôm nay, thù này không trả thì chúng ta còn mặt mũi gì mà ở Tiên giới này nữa!”

Những kim cương khác nghe đồng bọn của mình nói vậy lập tức đứng dậy, thân thể đen tuyền phút chốc trở lại thành màu đồng hun, đôi môi tím tái cũng khôi phục lại như thường, có khác là lúc này đây, toàn thân chúng đều tỏa ra sát khí kinh người, trong đầu bọn chúng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải giết chết Khuynh Thành cùng Hồng Loan để trả mối nhục ngày hôm nay.

“Đại ca! Bọn chúng đâu rồi?”
Bình Luận (0)
Comment