Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 20


Giữa mùa hè.

Những cành lá bách rũ xuống dưới cái nắng như thiêu đốt, bóng cây đổ rạp xuống đất, trên phố một bóng người cũng không có.

Mùa hè ở Long Thành luôn nóng, nóng đến khó tin.

Chu Bùi thật sự rất sợ nóng.

Anh bắt đầu đổ mồ hôi khi bước ra khỏi lớp học đến văn phòng.

May mắn thay, khoảng cách không xa.

Anh đã đi bộ, nhanh chóng bước vào văn phòng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Anh bước về chỗ ngồi, đặt giấy kiểm tra vừa thu được lên bàn, nhìn xuống thấy trên bàn có một bó hoa, anh ngẩng đầu lên, đúng lúc này, nữ giáo viên gần đó đi tới, cười nói: "Thầy Chu, đây là hoa may mắn, này là vừa rồi do bảo vệ mang vào, nói là bên ngoài có người muốn gặp anh."
Chu Bùi sửng sốt, sau đó nói: "Bảo vệ có nói tên gọi là gì không?"
"Bảo vệ không nói, chỉ nói rằng là một cô gái nhỏ, cô ấy trông khá tốt."
Chu Bùi khó hiểu, nhìn bó hoa, mím chặt môi bước ra ngoài, thậm chí còn không nhận lấy bó hoa vì sợ mọi người nhìn thấy.

Từ văn phòng cổng đến trường học là một khoảng cách xa, một tuần nữa là đến kỳ nghỉ hè, lúc này là thời tiết nóng nhất và buồn chán nhất, học sinh tiểu học được về sớm, Chu Bùi cũng không áp lực.

Vé máy bay đi Iceland đã được đặt cho kỳ nghỉ hè, muốn đi chơi vui vẻ một chút.


Anh đã làm việc trong trường tiểu học này được bốn năm, bán nhà và rời khỏi Thâm Quyến, có thể coi như là bỏ trốn, chật vật đến cực điểm.

Khi anh đến nơi này, không ai biết anh và bắt đầu một cuộc sống mới.

Ròng rã mấy năm trời, xưa nay anh chưa từng nghĩ đến việc tìm đối tượng mới, huống chi là nữ nhân, anh bước ra cổng trường, không có ai ở ngoài, hỏi bác bảo vệ thì ông chỉ vào quán cà phê đối diện cổng trường, "Cô gái vừa rồi đã đến tiệm cà phê đó."
Chu Bùi gật đầu, băng qua một con đường đi tới đó.

Máy lạnh trong quán cà phê đã được bật, Chu Bùi ngay khi bước vào đã giật mình, bước vào bên trong không có ai, chỉ có một nhân viên phục vụ đứng ở quầy bar, Chu Bùi bước tới và hỏi: "Xin lỗi, cho tôi hỏi, vừa rồi cô có nhìn thấy một cô gái đi từ bên ngoài vào không?"
Người phục vụ nhìn Chu Bùi chầm chầm, sau vài giây, cô gái nói: "Anh Chu, là sếp của chúng tôi muốn gặp anh.

Anh ấy ở trên lầu."
Người phục vụ chỉ vào bậc thang gỗ bên cạnh, nhìn Chu Bùi, "Anh đi lên trên là có thể nhìn thấy anh ấy."
Chu Bùi đầy nghi ngờ, đi lên cầu thang gỗ, nơi đây từng là một tiệm sách cũ, làm ăn thất bát, không có ai đến thăm nên dần dần sa sút, tiệm cà phê này mới mở vào tháng trước, lúc ấy rất náo nhiệt, còn có người tới cắt băng, Chu Bùi ở xa liếc mắt một cái, người cắt băng là một người đàn ông.

Trên tầng hai, có một cái sảnh rộng với một cái cửa sổ sát đất lớn, ánh sáng từ phía sau đến phía trước tràn vào, Chu Bùi khẽ nheo mắt lại, bên trong bày bốn cái bàn, giá sách cũ vẫn còn đó, trên đó còn rất nhiều sách, Chu Bùi nhịn không được đến gần.

Sách trên giá đều là bảo bối, rất nhiều sách trên thị trường đều không mua được, Chu Bùi đứng trước giá sách, nán lại một hồi, mới chợt nhớ tới là đi lên để tìm người, anh quay đầu nhìn bốn phía, một bóng người cũng không có.

Đứng một hồi cảm thấy không ổn liền rời đi.

Chu Bùi đi xuống lầu, đến trước mặt người phục vụ, "Tôi không thấy ông chủ của cô.


Tôi đến đây để tìm người đã gửi hoa cho tôi.

Bảo vệ của trường tôi nói rằng người đó đến cửa tiệm của cô.

Nếu là sếp của cô, phiền cô nói cho anh ta một tiếng, cảm ơn vì bó hoa, cái này là tiêu tiền."
Chu Bùi lấy ra hai tờ tiền màu đỏ đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Chu Bùi bước ra khỏi quán cà phê, trên lầu có tiếng động sột soạt, một nam nhân cao lớn từ trên lầu đi xuống.

"Ông chủ, sao anh không gặp anh ấy." Người phục vụ nhìn nam nhân chậm rãi từ trên lầu đi xuống, nhịn không được hỏi.

Từ Dư dựa vào cầu thang, lông mày đậm hơi cau lại, lông mi trên và dưới chụm vào nhau, cậu cúi đầu, giữa mày hiện lên một tia lo lắng, nhìn bóng lưng từ từ đi xa qua cửa kính, Từ Dư thở dài một hơi, cậu nói: "Tôi không dám gặp anh ấy."
Thật sự không dám, ngày xưa khi còn niên thiếu, còn dựa vào khí phách của một thiếu niên, không can tâm, ngày đêm nghĩ, tại sao cậu đã quỳ xuống, nhưng thầy vẫn là không muốn tha thứ cho cậu.

Nhưng trải qua 1800 ngày đêm, trong năm năm trọn vẹn, cậu bước chân vào xã hội từ khi còn là thiếu niên, cậu đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, cậu nghèo túng nơi đầu đường Anh quốc, với hai bàn tay trắng.

Mọi thứ đã dạy cậu cách trở thành một người đàn ông.

Lúc đó cậu mới hiểu được, trước kia sai chính là sai, dù có xin lỗi hay không thì vẫn là sai.

Cậu đùa bỡn trái tim người khác, cậu tự cho mình là đúng, cậu đã sai ngay từ lúc bắt đầu tiếp cận Chu Bùi.


Chính là cậu hại người khác, người bị hại cũng không tha thứ cho cậu, cũng phải thôi.

Từ Dư mười tám tuổi không hiểu, nhưng Từ Dư hai mươi lăm tuổi hiểu.

Chu Bùi quay trở lại phòng làm việc, mồ hôi nhễ nhại, anh xin cô giáo bên cạnh hai cái khăn giấy ướt để lau mồ hôi trên mặt, nữ giáo viên thấy vậy thì bật cười, "Ở đây tương đối nóng, sao anh tới đây 4 năm rồi còn chưa quen."
Chu Bùi thở ra, cả người dán lên cái quạt điện nhỏ nhắn: "Tôi chỉ sợ nóng."
"Thế nào, có gặp được cô gái nhỏ tặng hoa không?"
Chu Bùi lắc đầu, nữ giáo viên lại cười anh, nói vài câu, "Anh nói anh đã ngoài 30 rồi, mà vẫn chưa có gia đình.

Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh một người không?"
"Đừng, hiện tại tôi sống một mình cũng khá tốt, hai người ở chung chắc chắn sẽ có mâu thuẫn."
"Haha, cái này nghe như là chịu quá nhiều tổn thương."
Chu Bùi nghe được lời này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt, sau đó nhẹ nhõm cười một tiếng, nói: "Người không thể làm tổn thương tình cảm của tôi."
Sau khi tan học, Chu Bùi bắt đầu thu dọn đồ đặc, một tuần nữa học sinh sẽ được nghỉ hè, gần đây đều là tiết ôn tập, không có gì để dạy, tiểu học không thể so với cấp ba, không có áp lực, kỳ nghỉ hè đến gần, trong lòng háo hức, không chỉ học sinh, ngay cả giáo viên cũng háo hức.

Mùa hè oi bức, vất vả mới trôi qua được một tuần nữa, khi thi cuối kỳ kết thúc, bọn nhỏ ném bài thi, bắt đầu cuộc sống kỳ nghỉ hè của bọn chúng.

Chu Bùi đã sắp xếp xong thời khóa biểu thứ hai cho mỗi tuần, cũng như các bài đọc ngoại khóa, cộng với hai bài kiểm tra.

Anh là người giao ít bài tập về nhà nhất trong số các giáo viên bộ môn, bọn trẻ đều thích anh, trong miệng thì thầm thầy Chu, hoan hô anh.

Chu Bùi từ trong trường đi ra, đặt chuyến bay cho ngày mai, về đến nhà lại thu xếp va li, chắc chắn không thiếu thứ gì, Chu Bùi đóng vali lại.

Anh đã lớn rồi, nhưng đêm trước khi đi du lịch vẫn không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc, nghĩ khi đến Iceland, nhất định phải đi suối nước nóng, nhìn thấy cực quang.

Ngày thứ hai, chuyến bay là vào buổi chiều, Chu Bùi đón xe ra sân bay, cầm vali gửi vận chuyển, anh mặc một cái áo sơ mi sáng màu và quần dài màu nâu nhạt, lộ ra làn da bắp chân rất trắng, lông chân thưa thớt.


Chu Bùi đang ngồi chờ máy bay ở đại sảnh, đêm qua anh ngủ không ngon, đầu còn có chút buồn ngủ, liền nghe được thông báo chuyến bay đã bị hoãn.

Chu Bùi sửng sốt, mở bừng hai mắt, lắng tai nghe, thông báo nói lát nữa sẽ có mưa rào kèm sấm chớp, đợi đến khi mưa tạnh mới cất cánh được.

Chu Bùi cau mày, nhìn trời trong nắng ấm bên ngoài cửa kính, lại không ngờ, giây tiếp theo, liền nghe ầm vang một tiếng, mây đen chồng chất như đôi ở cùng nhau, mưa bão ập đến.

Này......!
Chu Bùi trong lòng buồn bực, nói không nên lời, trận mưa này cũng không biết khi nào thì tạnh, anh đang ngồi trong đại sảnh, di động chơi đến hết pin.

Chu Bùi chạm vào túi và lấy ra sạc dự phòng.

Sạc dự phòng cũng quên nạp điện.

Anh ngơ ngác nhìn số 0 trên đỉnh pin, thật đúng là cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Lúc này tiếng sấm lại vang lên, tiếng mưa xen lẫn tiếng ầm ầm, giống như trên trời thủng một cái lỗ, nước mưa từ trên cao rỉ xuống, anh ngơ ngác nhìn mưa đập vào cửa kính, không hiểu sao lòng bỗng chua xót......!
Câu nói buồn xuân thu không phải không có ngọn nguồn, điều mà con người thích nhất là xúc cảnh sinh tình.

Còn Chu Bùi, nhìn trận mưa to bàng bạc này lại nghĩ tới ai?
Thiếu niên trong trí nhớ đã từng ôm lấy anh, thủ thỉ âu yếm bên tai anh, tàn nhẫn đẩy anh ra nói chỉ là chơi cho vui, cuối cùng khóc lóc cầu xin anh tha thứ cho thiếu niên, đừng rời xa mình.

Anh ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là một tiếng kia......!
"Thầy......"
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Chu Bùi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình..

Bình Luận (0)
Comment