“Ra ăn chút gì đi, vẫn còn sớm mới đến hừng đông.” Kình Thương xoay người, đi tới trà kỷ (1), bày đồ ăn, ngồi xuống.
Chính thất trong sa trướng trì hoãn một lúc, nhẹ nhẹ nhàng nhàng (2), loạt xoạt, đó là âm thanh vuốt nhẹ sàng đan, vén lên sa trướng, Kình Thương cũng nhìn thấy thê tử của y.
Cũng giống mình tóc đen bóng mượt mềm mại như nước, vì là nữ, nên không cắt ngắn, dài tới tận đầu gối, đôi ngươi màu xanh biếc mênh mang nhu hòa như làn xuân thủy, như chồi non ngày xuân. Đôi mắt trong suốt như thế lại có vẻ kiên cường như Tử phu nhân, nhìn như mềm mại yếu đuối, nhưng thời khắc mấu chốt, khi cần lại không chút úy kỵ, có thể kiên cường đối diện với hết thảy.
Mi mục như họa, da thịt nhẵn mịn, đôi môi anh đào mím chặt, trên mặt còn lưu lại ráng đỏ ngượng ngùng, bước từng bước chân nhỏ tới trước trà kỷ.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, Kình Thương thừa nhận, nàng không phải người đẹp nhất mà y từng gặp, Túc Dạ Dực mới là người đẹp nhất mà y từng thấy, vẻ mỹ lệ ấy, y không thể nghĩ ra còn ai có thể vượt qua, nhưng nàng thật ra có thể sánh ngang với Trì gia Trì Uyên, Minh Thạch Tú, tuy so với nam tử rất không thỏa đáng, nhưng ba người kia có vẻ ngoài thật sự khiến nữ nhân tự ti.
Nhưng y sẽ không động tâm, nguyên nhân, tuổi tâm lý của y có thể làm cha nàng, sao có khả năng nảy mầm tình ái?
Thiếu nữ ngại ngùng nhưng đoan trang hành lễ với Kình Thương, ngồi đối diện y, cũng không động đũa ngay.
Ở xã hội giai cấp này, kẻ làm bề trên như y mà chưa động tay, những người khác sao dám động trước, dù là thê tử của y, cũng không thể, y không chỉ là vương, còn là Thiên phú giả.
Kình Thương tượng trưng mà động đũa chút ít, thiếu nữ mới cầm đũa. Kình Thương lẳng lặng đợi thiếu nữ dùng hết.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Kình Thương nói.
“Vâng.” Thiếu nữ đáp lại, nhưng không biết nên nói gì, nàng rất hồi hộp khi đối mặt với Kình Thương.
“Nói chút gì về tình huống của nàng đi, để ta hiểu thêm về thê tử của mình.” Kình Thương biết thiếu nữ căng thẳng, hết sức thả lỏng ngữ khí, một dáng trưởng bối quan tâm hậu bối.
“Thiếp thân tên là Quân, …” Không ngừng kể ra, thiếu nữ rốt cục thả xuống tâm tình khẩn trương, không lâu sau, lời nói đã nhuốm phần mệt mỏi, thiếu nữ dù * lực đầy đủ, nhưng cũng không kháng được bản năng. Kình Thương chú ý tới, để thiếu nữ lên giường ngủ, lúc này thiếu nữ đã rất mệt rồi, tư duy cũng tan rã, nghe lời Kình Thương mà lên giường ngủ. Mà Kình Thương lại chạy đến phòng riêng, lấy chăn bày sẵn, sau đó nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, thiếu nữ rời giường, mơ mơ màng màng nhìn hoàn cảnh xa lạ, sau đó nhớ lại, thanh tỉnh, tiếp nữa hoàn toàn biến sắc, vội vàng đứng dậy, nhảy xuống giường, nghe phòng riêng vang lên tiếng động, ý thức được điều gì, ở cửa cách gian tốn chút thời gian, rốt cục hạ quyết tâm.
“Vương.” Thiếu nữ khẽ gọi.
“Vào đi.” Thanh tuyến bình tĩnh mang theo trầm lạnh.
Thiếu nữ nghe đến thanh âm của Kình Thương, sắc mặt thêm khó coi, hạ người quỳ xuống, mở cửa ra, nhìn thấy chăn chưa dọn trên đất, cúi đầu, thỉnh tội. Nàng lại để vương ngủ ở phòng riêng, còn để vương tự mình trải chăn ngủ trên đất, Tử phu nhân đã nói, vương không thích ngủ trên đất, thích ngủ trên giường.
Thiếu nữ ngày càng cảm thấy mình không xứng chức.
“Nàng không cần phải xin lỗi.” Chuyện này căn bản không phải do thiếu nữ, là y có tâm tránh né, y làm sao có thể để thiếu nữ gánh tội. “Ngẩng đầu lên.”
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn Kình Thương, nghe Kình Thương chân thành mà kiên định, “Nàng là thê tử của ta, ta sẽ gìn giữ nàng, bảo vệ nàng, tôn trọng nàng, dù sa sút hay phú quý, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, ta sẽ không rời không bỏ nàng, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão (3).” Đây là hứa hẹn của y với thiếu nữ đã thành thê tử mình, nàng là vợ của y, trách nhiệm của y, vậy y sẽ không phụ nàng, chỉ là không dành cho nàng ái tình được thôi.
Đoạn thoại này, khiến tim nàng đập nhanh, là sự bắt đầu tình yêu của nàng, mỗi khi nhớ lại chính là ngọt ngào, là ký ức quý giá của nàng, là hồi ức đẹp nhất trước khi chết của nàng.
Đoạn thoại này cũng khiến Túc Dạ Dực căm ghét cực kỳ, vì người nhận được câu nói này không phải hắn.
Cuộc sống sau kết hôn, Kình Thương bắt đầu hiểu rõ mấy nữ tử đã gả cho y, không liên quan tới tình yêu, các nàng là trách nhiệm của y.
Mà ý thức được mình không xứng chức Ngự phu nhân, nàng bắt đầu nỗ lực động viên những người khác và Tử phu nhân vì Kình Thương không chạm người họ mà lo lắng, yên ổn toàn hậu cung. Thiếu nữ này lấy phương thức của bản thân mà yên lặng chống đỡ sau lưng Kình Thương, chậm rãi trở thành một chính thất hợp lệ của Hiển quốc chi vương.
Kình Thương cũng tin sự bảo vệ mà y đã hứa, gìn giữ nàng, tôn kính nàng, trừ tình yêu ra có thể trao cho nàng tất cả, sau khi nàng mất, cũng không lập thêm chính thất nữa, không phải y cuối cùng đã yêu thê tử của mình, mà là với người yên lặng đứng sau lưng mình, chưa từng oán hận này, điều duy nhất y có thể làm, là chính thất của y chỉ có nàng, không ai còn có thể ngồi trên vị trí này nữa.
Vị Ngự phu nhân này cũng là đối tượng mà Túc Dạ Dực cực kỳ đố kỵ, tuy Kình Thương không yêu nàng, nhưng nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của y, lấy thân phận này mà chiếm cứ vị trí đặc thù trong lòng Kình Thương, không ai có thể lay động. Túc Dạ Dực dù đố kỵ đối phương cũng không thể làm gì, vì nữ nhân kia đã dùng cái chết đổi lấy vị trí đặc thù. Có điều, Túc Dạ Dực cho rằng người thắng sau cùng là hắn, nàng chỉ có thể sống trong trí nhớ của Kình Thương, mà Kình Thương vẫn ở bên người hắn, hắn sẽ khiến Kình Thương không nhớ tới nữ nhân trong ký ức kia.
…
Đèn đóm tạo hình khác nhau treo lơ lửng nơi góc phòng, toàn bộ đường phố huyên náo như ban ngày, trăng non nơi thiên không ở đây cũng dường như bị phai mờ, cô tịch mà thanh lãnh rắc rải ánh quang lành lạnh, nhìn tất thảy mọi biến hóa nơi thế nhân.
Mỗi gia * đều có không ít người ra vào, nam nhân ôm lấy nữ nhân, nữ nhân dựa vào nam nhân, loại đường phố phồn hoa đô hội này thế giới nào cũng có, bản tính con người, thành ra phố hoa có mặt mọi nơi, nguyên nhân các nàng xuất hiện là vì có người cần nhu cầu này. Nhưng, thế nhân chính là vậy, mình cần chuyện thế này, rồi lại khinh khi những nử tử bán đi thân thể mình. Ở thế giới này, nữ nhân vẫn ở tầng chót cùng của xã hội, dù có đẹp, thêm cả tài hoa, lại có thanh danh, chỉ cần ở nơi đây, vẫn phải chịu ánh mắt khác thường của mọi người.
Thế giới này có đối xử với nữ nhân tốt hơn là, chỉ cần các nàng hoàn lương, có chốn đi về, mọi người sẽ chỉ cho rằng đó đều là chuyện đã qua, đặc biệt nếu họ xinh đẹp mỹ lệ được gả cho giai cấp thượng vị, vậy ai có tư cách cười nhạo các nàng. Vì vậy, mọi nữ nhân đều mong mỏi một người có thể kỳ vọng được, tốt nhất là quý tộc, các nàng không hy vọng có danh phận xa vời, chỉ cần có thể trở thành nữ nhân bên cạnh quý tộc là đủ để các nàng thoát khỏi thân phận đê hèn.
Toàn phố hoa cũng chia đẳng cấp, có bốn cửa đông tây nam bắc, đón tiếp ở phố Bắc là bình dân, nữ nhân ở đây có đẳng cấp thấp nhất hình dáng, trang phục, đãi ngộ, nơi ở đều giống thế, mà nữ nhân ở ba cổng khác đến tuổi già sắc suy chẳng còn sức mà sinh tồn cũng sẽ bị tống tới nơi này.
Phố Tây và phố Nam có đẳng cấp cao hơn, phạm vi tiếp đón rộng lớn nhất, bốn con đường ở phố hoa đều có thủ vệ canh cổng, phòng ngừa tiện dân phố Bắc vào ba khu vực khác.
Phố Đông xa hoa nhất, xinh đẹp nhất, nữ nhân phong hoa nhất đều ở đây, kiến trúc xa hoa nhất, tiêu phí đáng sợ nhất, dù chỉ nghe những nữ nhân kia hát một khúc ca, cũng có giá hai kim tệ, chớ nói chi đến cùng hoa khôi đẹp nhất qua đêm, phố Đông cũng là nơi đặc thù nhất ở phố hoa, bởi nó ở chuẩn mực cao, cũng có Quý tộc tới nơi này tầm hoan.
Mà nữ nhân có thể trở thành hoa khôi ở đây có tư cách để kiêu ngạo, các nàng thậm chí còn có chút quyền lợi chọn lựa khách mời. Có điều, hoa khôi dù đặc thù cũng là nữ nhân, nữ nhân tiện hèn sống ở cái nơi này, các nàng chỉ muốn gặp được một người, dẫn các nàng rời khỏi nơi đây, huống hồ khách mời có thể vào phố Đông, sao có thể bình thường được.
Đặc trưng của Quý tộc vào mười hai tuổi sẽ biến mất, dù Quý tộc có tới đây, trừ phi họ biểu hiện năng lực, nếu không, ai biết đó là một vị Quý tộc. Mà ở khắp phố Đông này, có một vị Thiên phú giả mà ai cũng biết, ngày thứ nhất hắn xuất hiện ở đây đã bị bại lộ, bởi một tên ngu xuẩn đê tiện đã mạo phạm tồn tại cao quý này, bị vị cao quý này xử quyết.
Ở phố hoa có thể tiếp cận được vị quý nhân như thế dĩ nhiên là hoa khôi xinh đẹp nhất, mỗi hoa khôi đều chờ mong ân sủng của vị này. Ở phố hoa này dù có là Thiên phú giả sa sút cũng có hoa khôi đồng ý đảo thiếp (4), huống hồ Thiên phú giả là tầng cao nhất của thế giới, trừ bị đuổi giết ra, có mấy ai lại sa sút, chỉ cần Thiên phú giả muốn, thì kiếm tiền tài là việc cực kỳ dễ dàng.
Mà vị tôn quý ở phố Đông không chỉ dung mạo xuất chúng, ra tay cũng hào phóng, nhưng vị này cũng cực kỳ bạc tình, có thể hôm qua sủng ái, hôm nay lại vứt bỏ, thương tâm khổ sở, nhưng không cách nào oán hận, những người thấp kém như các nàng sao lưu được nhân vật như vậy. Biết rõ hắn lãnh khốc, vậy mà khi hắn tới trước mặt mình, vẫn không nhịn được ảo tưởng sẽ khiến hắn động lòng.
Tựa như vị hoa khôi này, y phục đỏ tươi thêu hình lan điệp, bàn tay nhỏ dài nhảy múa trên dây đàn, miệng nhẹ hát làn điệu ôn nhu, đôi mắt đẹp nhưng chuyên chú nhìn nam tử đang ngồi bên phiêu song (5), không, hằn là thiếu niên.
Sợi tóc màu bạc tựa hào quang lạnh lùng của vầng nguyệt, khuôn mặt còn mỹ lệ hơn cả hoa khôi đang đánh đàn, đôi môi phấn nộn như cánh hoa vuốt ve chén rượu, ngẩng đầu lên nhìn trăng non trên trời, một bên chân buông thả trên mặt đất, một bên đạp trên phiêu song, trong hào hiệp lại mang vẻ tao nhã như từ lúc sinh ra đã có. Ngồi nơi đó, mái tóc bạc chập chờn, cả người như đang toả ánh sáng mông lung mà êm dịu, tốt đẹp đến dường như không chân thực.
Thiếu niên mỹ lệ, nhìn qua dường như chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nắm vẻ mỹ lệ vượt giới tính, nhìn thấy hắn, nam nam nữ nữ đều si mê không thôi. Hắn tới nơi này ngày đầu tiên, một kẻ bình dân vì nhìn thấy vẻ mỹ lệ của hắn mà nói năng lỗ mãng, mới bị hắn giải quyết, bại lộ thân phận Thiên phú giả.
Ở thế giới này, Thiên phú giả giết chết một người bình thường vốn là chuyện nhỏ, mặc kệ đúng sai, mạo phạm đến Thiên phú giả chỉ có con đường chết. Ngay lúc đó, mọi người đều khiếp sợ thân phận Thiên phú giả của thiếu niên, cũng không ai quan tâm đến kẻ bị giết chết, sau đó, tuỳ ý ném thi thể ra ngoài, dọn sạch sẽ mặt đất, trong hoa lâu vẫn cứ náo nhiệt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đại nhân.” Biểu diễn xong một khúc, hoa khôi ôn nhu gọi thiếu niên, đôi mắt e lệ mà nhìn thiếu niên, sắc trời đã muộn như thế, cũng nên nghỉ ngơi rồi, nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại gửi cho người cao quý như vậy, trong lòng hoa khôi không sao khắc chế được ngượng ngùng vui sướng và mơ ước tới tương lai, liệu hắn có yêu thích nàng không?
(1) Trà kỷ: Bàn trà
(2) Nguyên văn là tất tất tác tác – 悉悉索索
(3) Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão: Đại ý là nguyện nắm tay nàng, bên nhau đến già. Nó trong một bài thơ, đây
http://www.thivien.net/Kh%E1%BB%95ng-T%E1%BB%AD/K%C3%ADch-c%E1%BB%95-4/poem-56ZoY9Q77YjcdIDCNGrrg
(4) Đảo thiếp: có thể hiểu là trợ cấp. Trong baike.baidu bảo là nó thường dùng để chỉ phụ nữ bao dưỡng người đàn ông của họ.
(5) Phiêu song: Là một kiểu bố cục kiến trúc, ba mặt đều là hình thang hoặc chữ nhật, được ốp kính nhô ra bên ngoài. Nói chung có thể có tầm nhìn rộng hơn với cái phiêu song này, có thể dịch là cửa sổ lồi.