Túc Dạ Liêu ngồi trong thư phòng, lật xem sách trên tay, đó là bản phong tục dị chí về du lịch quân vương hắn thu thập, vì là thứ quân vương hắn cảm thấy thích, nên hắn cũng có hứng thú lật xem.
Quân vương hắn mới rời đi mấy ngày, nhưng hắn thật sự rất nhớ, người ấy rời đi rõ ràng chưa lâu, nhưng trong lòng hắn như đã lâu lắm rồi, thật muốn hôm nay quân vương hắn sẽ trở lại.
Hừ, nghĩ đến ngày ấy, quân vương hắn lên tàu bay, sứ giả Phù quốc kia còn nói cái gì đi đường bộ, đi chết đi, đi đường bộ, vậy vương của hắn lúc nào mới đến được Phù quốc, lúc nào mới trở về. Quân vương hắn chỉ bằng một câu Phù quốc – quốc gia mạnh nhất lẽ nào sợ một chiếc tàu bay của Hiển quốc, liền khiến thị giả Phù quốc kiêu ngạo kia câm miệng, ngồi lên tàu bay.
Không có quân vương hắn trong thành thị này, thành thị rực rỡ ánh đèn đều như mờ mịt, chuyện gì cũng không có hứng thú, ngay cả đi tìm những nữ nhân kia thư giải dục vọng cũng không, người khiến hắn khắc chế kiềm nén không ở, chỉ để lại nhớ nhung thuần túy, vì loại tơ vương này mà sản sinh dục vọng, hắn không muốn dùng bất luận người nào thay thế, tự mình chịu, tự mình giải quyết, dù không thỏa mãn, vì không thấy được người kia, cũng sẽ không mất khống chế.
Những người đó có chăm sóc tốt vương của hắn hay không, vương của hắn có nhớ hắn không, vương của hắn…, dù khi nhìn thấy người, lý trí sẽ giãy dụa, nhưng cũng rất muốn không phải cách xa người, “Kình Thương, ta rất nhớ ngươi, nhanh một chút trở về đi.” Chỉ khi ở một mình, mới có thể trầm thấp gọi cái tên này, nói ra tình cảm chân chính.
Đại điển đăng cơ của Phù quốc kết thúc nhanh một chút là tốt rồi. Túc Dạ Liêu chỉ muốn Kình Thương trở về nhanh hơn, nhưng đã quên Phù quốc không chỉ mời Hiển quốc, còn quốc gia khác, mà mấy quốc gia này cũng không có công cụ di chuyển nhanh chóng như Hiển quốc, họ muốn đến Phù quốc có thể tốn không ít thời gian, cho nên lần này, tưởng niệm của Túc Dạ Liêu sẽ rất dài.
Mà Kình Thương cùng thị giả Phù quốc nói Hiển quốc đại khái sẽ là một trong những quốc gia đến đầu tiên thì, mới nhớ tới trên thế giới này không phải quốc gia nào cũng có tàu bay chuyên môn để đi, cũng là nói mình khởi hành sớm, quên đi, coi như là đi khảo sát một lần Phù quốc đi, nói đến, trừ vì nguyên nhân chiến tranh ra, đây vẫn là lần đầu tiên mình đến những quốc gia khác. Nghĩ như thế, Kình Thương tràn ngập chờ mong với hành trình đến Phù quốc, y có thể ở Phù quốc chờ những vương khác đến.
Kình Thương hoàn toàn không biết ở Hiển quốc, có một người phải chịu nỗi khổ tương tư.
Trên đường Kình Thương tới Phù quốc, Hiển quốc phát sinh một chuyện, khiến Túc Dạ Liêu muốn Kình Thương nhanh một chút trở lại Hiểu đô thành hi vọng Kình Thương có thể tối nay trở về.
Nữ nhân, đặc biệt nữ nhân hậu viện vương cung, dù các nàng gần gũi nhất với quyền lực trung tâm của quốc gia, có thể đối với các nàng mà nói chiến tranh cũng xa xôi như vậy, thậm chí so với nữ nhân bình thường cảm giác còn xa xôi hơn, trừ phi có người thắng quốc gia mình, nhảy vào hậu viện vương cung, vậy chiến tranh các nàng không cần trải qua, sinh ra ảnh hưởng to lớn nhất với các nàng do chiến tranh chính là nam nhân của mình lên chiến trường, ở thế giới lấy chiến tranh là quan điểm chính, các nàng sẽ cung tiễn họ rời đi, sau đó tự lo cuộc đời mình, chờ tin tức người ấy, tử vong hoặc là thắng lợi.
Thắng lợi các nàng và nam nhân của mình cùng hưởng thụ vinh quang, dù tử vong, nữ nhân có thân phận cao quý như thế cũng được hưởng đãi ngộ tốt, thương tâm là điều khó tránh khỏi, nhưng sẽ không căm hận, mà kiên cường sống sót.
Các nữ nhân tại hậu viện vương cung, hưởng thụ vị trí tôn vinh nhất, hưởng thụ cuộc sống xa hoa nhất, các nàng sẽ không áo cơm ưu sầu, nhưng sẽ buồn phiền thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị, oán giận hoa văn quần áo sao không tôn lên được nhan sắc của mình, các nàng sẽ không đối với chuyện của nam nhân quơ tay múa chân, đó không phải trách nhiệm của các nàng, trừ phi các nàng là Thiên phú giả, các nàng mới có tư cách tham dự những việc này.
Nữ nhân hậu cung sẽ làm những thứ gì, uống chút trà, nói chuyện phiếm, thảo luận một chút trang dung, tao nhã làm một quý phụ mới là việc nên làm, tỷ như trồng hoa, thêu thùa, tỷ như du viên, sao cần quan tâm tới bên ngoài hỗn loạn.
Giờ đã vào đông, khí trời bắt đầu trở lạnh, dù trong vương cung có đình viện tươi đẹp phong cảnh bốn mùa khác nhau, các nữ nhân vẫn là đồng ý ở trong phòng ấm áp, đó, Tử phu nhân Hiển quốc dẫn đầu một đám nữ nhân hậu cung an vị ở một điện nào đó, một đám thân phận cao quý ngồi trong điện trò chuyện, hình ảnh ấm áp an hòa, hay vì người tham dự là một đám nữ nhân xiêm y hoa mỹ xinh đẹp, có vẻ đặc biệt vui tai vui mắt.
Nữ nhân hậu cung của Kình Thương cũng không có nhiều người, toàn bộ đều là sau khi đại hôn thì vào cung, qua nhiều năm như vậy, hậu cung liền không thêm một ai. Hai năm trước là không vội, sau đó lại xảy ra chiến tranh, sau chiến tranh lại là một đống việc, thêm vào bản thân Kình Thương không ham mê sắc đẹp, dù rảnh rỗi có người kiến nghị lấp đầy hậu cung cũng bị Kình Thương từ chối. Về điểm này, thế giới này không tích cực như vậy, vương không thích mỹ sắc loại ví dụ này thực sự có quá nhiều, chỉ nói một chút liền không ai nói nữa.
Hậu cung của Kình Thương rất hoà thuận, vì Kình Thương đối với những nữ nhân này cũng không bên trọng bên khinh, tính cách của y lạnh nhạt, nữ nhân hậu cung cũng đều rõ ràng, được chút sủng ái như vậy đã là cực hạn vương có thể dành cho, toàn hậu cung chỉ có chính thức Ngự phu nhân vì nguyên nhân thân phận, được vương sủng ái hơn chút, nhưng cũng chỉ hơn chút, thêm vào Ngự phu nhân xử sự công chính, tính cách đại khí ôn hòa, nữ nhân nơi hậu cung cũng rất tôn kính, nhiều năm như vậy hậu cung cũng không thêm một người đến tranh sủng với các nàng, cũng tạo thành cảnh an lành hiếm thấy.
Tử phu nhân mẹ Kình Thương đối mặt với tình huống hậu cung như thế, phi thường vui mừng, bà đã trải qua một ít âm u nơi hậu cung tiền triều, nếu không phải có một nhi tử tài giỏi, bà đã ngồi không vững vị trí chính thất này rồi, nhi tử còn đang nhỏ tuổi lại thành vua, cũng củng cố địa vị cao quý của mình.
Chính bởi trải qua loại tàn khốc kia, nên hậu cung an hòa như vậy, bà cũng không muốn thay đổi gì, đối với thê thiếp của nhi tử cũng rất hài lòng, chưa bao giờ làm khó dễ, chỉ là có một chuyện khiến nàng trước sau vẫn sốt ruột.
Tử phu nhân nghĩ tới đây liền không khỏi thở dài.
“Mẫu thân đại nhân, có chuyện gì phiền lòng sao?” Ngự phu nhân an vị bên cạnh Tử phu nhân, nghe Tử phu nhân thở dài, quan tâm hỏi.
Cũng khiến các nữ nhân đang nói chuyện phiếm chuyển sự chú ý qua bên này.
“Aiz, con nói vương cái gì cũng tốt, nhưng có chuyện này ta rất bất mãn.” Tử phu nhân ưu sầu và tức giận đều hiện hết trên mặt.
Ngự phu nhân hơi nghi hoặc một chút, trong lòng nàng, vương cái gì cũng tốt, ngay cả tính tình lãnh đạm kia cũng là người làm đại sự nên có.
“Con nói vương sao ngay cả con nối dõi cũng chẳng để tâm vậy?” Vương thành hôn mấy năm, đến hậu cung cũng có, nhưng số lần so với những vị vương khác thực sự là ít hơn nhiều, hơn nữa nhiều năm như vậy mà một tin tức cũng không có. Tử phu nhân – mẫu thân như bà ngóng trông có tôn tử ôm, hi vọng Hiển quốc người nối vị kế tiếp sao không vội vã.
Nghe Tử phu nhân nói, hết thảy thiếp thất của Kình Thương đều cúi đầu.
“Điều này cũng không phải do các ngươi sai.” Thấy lời của mình khiến hết thảy chúng thê thiếp đều trầm xuống, Tử phu nhân vội vã nói, “Vương a, tính tình của y quá lạnh nhạt, lần này y trở về nhất định phải khiến y cố gắng nhiều hơn.” Tử phu nhân nói như vậy.
Sau đó, các nữ nhân từng người tuy rằng tâm tình vẫn có chút suy sụp, nhưng cũng phối hợp mỉm cười nhẹ.
Tử phu nhân nhìn thấy tình trạng này liền biết do mình phá hoại bầu không khí, sau khi nói vài lời, liền kết thúc lần tụ hội này.
Lấy Ngự phu nhân dẫn đầu, các nữ nhân hướng về Tử phu nhân xin cáo lui, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Không ngờ lúc đứng dậy, Ngự phu nhân đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt, thân thể khẽ choáng.
Cũng may là, chúng thiếp thất phía sau Ngự phu nhân chú ý tới Ngự phu nhân lung lay.
“Phu nhân.” Một thiếp thất tiến lên, lo lắng hỏi.
Ngự phu nhân muốn lộ ra một nụ cười động viên, nhưng loại hoa mắt kia lần thứ hai kéo tới, cả người như muốn té xuống.
Nữ nhân bên cạnh cả kinh, phản ứng rất nhanh đỡ lấy, các nữ nhân khác chú ý cũng phản ứng rất nhanh tiến lên hỗ trợ, để Ngự phu nhân không bị thương gì.
Ngự phu nhân sắc mặt rất không tốt, một nữ nhân khác vội vàng cho người gọi y quan, Tử phu nhân cũng nhanh chóng cho người chuẩn bị kỹ càng nhuyễn tháp.
Bởi vì đây là thế giới Thiên phú giả, có Thiên phú giả tồn tại, rất nhiều bệnh cũng có thể dựa vào năng lực chữa trị, vì vậy bình thường không có gì không thoải mái, cũng không có y quan đến đây hỏi dò, chỉ cần khi sinh bệnh, để y quan trị liệu một chút là được.
Y quan rất nhanh đã tới, kiểm tra cho Ngự phu nhân một chút, sau đó hỏi Ngự phu nhân mấy vấn đề.
“Nguyệt sự của phu nhân có phải bị trễ?” Y quan hỏi.
Ngự phu nhân đỏ mặt, sau đó gật đầu, nguyệt sự của nàng vốn không ổn định, trễ một chút nàng cũng không để ý, tuy rằng lần này thời gian hơi dài.
Nghe y quan hỏi như vậy, ánh mắt Tử phu nhân sáng lên, khi nhìn Ngự phu nhân tràn ngập chờ mong.
“Phu nhân có phải gần đây ăn uống không ngon? Có lúc muốn nôn, muốn ăn chua?” Y quan tiếp tục hỏi.
Ngự phu nhân tiếp tục gật đầu.
Tử phu nhân bắt đầu kích động.
“Chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai.” Y quan vẻ mặt tươi cười tuyên bố, phải biết đây chính là đại hỉ sự của Hiển quốc.
Ngự phu nhân sững sờ, sau đó tay không khỏi sờ bụng mình. “Ngươi nói ta có…” Bản thân Ngự phu nhân cũng không tin, nàng có con của vương.
“Đúng, có lẽ đã ba tháng.” Qủa vậy, ba tháng rồi mà chưa phát hiện chuyện lớn này. “Phu nhân sau này phải chú ý bảo dưỡng, dù ăn không vô, cũng phải ăn đi.”
“Ta biết rồi.” Biết chuyện này rồi, nàng làm sao có khả năng tùy hứng, con của nàng và vương, nàng muốn nó khoẻ mạnh.
Y quan lui xuống, Tử phu nhân lập tức ngồi vào bên cạnh Ngự phu nhân, trách cứ Ngự phu nhân sao lại bất cẩn như vậy, sau đó cần kiêng kỵ cái gì, cái gì không thể ăn, cái gì không thể làm, sau đó lại thu xếp tỉ mỉ người chăm sóc, ban thưởng chút đồ bổ các loại.
Các thiếp thất khác cũng chúc mừng, mặc dù có chút chua xót trong lòng, thế nhưng cũng không đố kị.
Không lâu sau đó, tin tức Ngự phu nhân có thai liền truyền khắp thượng tầng Hiển quốc, tin tức quan trọng như vậy, Túc Dạ Liêu nắm tổ chức tình báo làm sao có khả năng không biết.