Hồ Điệp Tuyệt Sắc Đế Phi

Chương 8

Ở Nguyệt Vân đại lục, tu chân phàm cấp chia thành 5 cấp bậc: Hậu Thiên Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Bạch Thiên Cảnh, Hắc Thiên Cảnh,  Tử Thiên Cảnh và Huyết Thiên Cảnh. Mỗi cấp bậc đều có màu sắc linh lực tương ứng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, Vân Điệp đã đưa linh lực đi được 20 vòng, đột phá tầng 2 Hậu Thiên Cảnh. Mồ hôi ướt đẫm lưng nhỏ. Vân Điệp cắn môi, lấy ra từ trong không gian trữ vật của Nam Cung Vân Điệp một viên đan dược nhất giai, cứng rắn nuốt vào. Nhất thời liền cảm thấy có một luồng linh lực chạy dọc theo kinh mạch thúc đẩy lên tới vòng thứ 25. Vân Điệp cảm thấy bản thân thực mệt, tuy tinh thần rất tốt nhưng thể lực lại quá yếu.

Nhớ ngày trước, tùy tiện bốc một viên đan dược trong không gian của nàng cũng là thập tam giai, không thể ngờ được sẽ có ngày nàng lại phải ăn loại đan dược nhất giai này....

Vân Điệp thả lỏng tay, cảm giác cả người đều có tạp chất liền muốn đi tắm

" Cung Trang! Chuẩn bị nước nóng cho bản cung!"

Cung Trang cung kính đi vào, trên tay còn không quên đem theo cái loại hương liệu.Vân Điệp nhìn lướt qua, liền chọn vài loại hương liệu có ích cho tu luyện thả cùng nhau, chủ yếu là Hoàn Thương Thảo giúp bổ máu, lưu thông khí huyết, tiêu độc,quan trọng nhất là trong nó có một lượng lớn linh lực ôn hòa. Đối với cơ thể mang tính ôn hòa của Vân Điệp bây giờ thì vô cùng thích hợp.

Tắm xong, quả nhiên cả tinh thần và cơ thể của Vân Điệp cũng tốt hơn rất nhiều. Linh lực trong cơ thể đã lên tới 32 vòng. Đúng là nghịch thiên, trước đây nàng tu luyện một ngày mới đi được hơn 10 vòng đã là rất nghịch thiên rồi. Không ngờ cái bí pháp rách nát này của Vân Minh lại lợi hại như vậy.

Đột nhiên Vân Điệp lại nhớ tới một chuyện. Kiếp trước nàng chính là một luyện đan sư, luyện dược sư đại danh đỉnh đỉnh của Thượng Dược Môn, tiểu đệ tử của nàng còn là Chưởng Môn nha. Kiếp này nàng nhất định phải tu luyện thành bản lĩnh như kiếp trước!

Muốn luyện dược và luyện đan tốt, trước hết phải cần có nguyên liệu và dụng cụ. Vân Điệp liền đi thay nam trang, nhìn một bàn phấn son mà nàng cũng có chút nản. Vân Điệp trực tiếp dùng bút lông sói thượng hạng động tay động chân một chút,khuôn mặt xinh xắn chớp mắt đã biến thành lạnh lùng băng sương, người sống chớ đến gần.

Vân Điệp nhìn vào gương, hài lòng cười. Thuật dịch dung của nàng cũng không có sai biệt a...

Bí mật vượt qua tầng tầng lớp lớp lính canh, thân hình bé nhỏ của Vân Điệp cuối cùng cũng ra khỏi hoàng cung. Nhìn đường xá xa hoa tấp nập, Vân Điệp lướt qua đám đông, đi đến trước cửa một cửa hàng đan dược nổi tiếng kinh thành. Nơi đây nổi tiếng vì có một viên nhị giai đan dược tọa trấn. Đây chính là thứ mà có tiền cũng không mua được thế nhưng trong không gian trữ vật của nàng lại có mấy viên. Cũng thật phục nguyên chủ trước đây....

Ở cửa hàng này chắc chắn có bán đan lô và dược dụng, Vân Điệp vốn có cơ thể nhỏ bé, bước vào cửa hàng cũng không thu hút được bao nhiêu người. Ngay lập tức có một tên sai vặt ra tiếp đón nàng. Vừa nghe nàng muốn mua đan lô cùng dược dụng, vẻ mặt tên kia lập tức bày ra bộ dạng ghét bỏ

" Nhóc con! Đan lô không phải thứ để nấu cơm đâu, ngươi về mà nấu cơm của ngươi đi. Nơi này không phải ai cũng có thể đến được"

Nói xong hắn còn rất tự nhiên dán thông báo" Chó và người nghèo không được tiến vào".

Vân Điệp nhìn hắn không nói gì, một lúc sau, nàng mới nở một nụ cười lạnh lẽo

" Hóa ra cửa hàng đan dược nổi tiếng của kinh thành cũng chỉ có vậy."

Nói xong, Vân Điệp liền xoay người, ống tay áo tung bay để lại cho tên sai vặt kia một bóng lưng tiêu sái 

Vân Điệp đi xuyên qua tầng người, khi dừng lại thì nàng đã đứng ở một khu chợ khá náo nhiệt. Đây vốn dĩ là một khu chợ đêm, bây giờ mới là buổi chiều nhưng người mua bán cũng không ít. Vân Điệp vẫn không quá thích những nơi như thế này, vừa định xoay bước rời đi thì tim bỗng dưng đau nhói, kinh mạch như muốn nổ tung, một nguồn linh lực khổng lồ đang điên cuồng chạy loạn dọc theo kinh mạch, nháy mắt đã đến vòng thứ 48.

Vân Hoa Tàng - tỉnh!

Còn đang chìm trong sự bất ngờ và vui vẻ, Vân Điệp bị một tiếng hí dài kéo về hiện thực

Chỉ thấy trước mắt là một chiếc xe ngựa đỏ thẫm, trạm trổ điêu khắc nhiều hoa văn tinh tế và phức tạp, nhìn qua thôi cũng biết là phi phú tức quý. Đánh giá chưa được bao lâu, đợi đến khi phu xe ổn định được con ngựa hung hãn, trong xe liền vang ra tiếng rống giận dữ 

"Là ai cả gan cản xe ngựa Bạch gia ta?"

Tiếp đó, bước ra là một lão nhân trông khá lão luyện, bạch y viền chỉ vàng thêu mây, cả người đều bọc trong hào quang phú quý - Bạch Vận Khao.

Bạch Vận Khao đứng trên xe ngựa không thấy người đâu, mới lạnh nhạt nhìn xuống dưới, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đập vào mắt là một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng, một gợn sóng nhỏ dâng lên trong lòng hắn rồi sau đó lại trở về tĩnh lặng.

"Tiểu tử thối, nhân lúc tâm tình ta không tệ thì cút đi. Tâm tính ta không phải lúc nào cũng tốt như vậy đâu!"

Nhưng tiểu hài tử kia vẫn không di chuyển, cúi đầu. Bạch Vận Khao giận dữ

"Ngươi muốn chết sao? Còn không mau cút đi cho bản quan!"

Lúc này Vân Điệp mới ngẩng đầu, giọng nói non nớt khàn khàn cất lên.

"Nha đây chính là "Lễ" của Lễ Bộ thượng thư sao?"

""Ngươi...!" 
Bình Luận (0)
Comment