[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu

Chương 1.1

Kỳ Tình nhìn qua thời tiết trong xanh ngoài đình nghỉ mát, như có điều suy nghĩ, ngón tay tùy ý gẩy dây đàn, phát ra tiếng đàn boong boong. Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa đạt đạt, từ xa đến gần, hướng về phía đình nghỉ mát này mà đến. Trên mặt Kỳ Tình lộ ra vui vẻ, đứng dậy đi về phía cửa đình, tựa vào cột đình nhìn về phía phát ra thanh âm.

Ngựa ở trước đình vội dừng lại, Tần Nhạc xoay người xuống ngựa, bổ nhào vào trước người Kỳ Tình, đưa tay ôm cổ y, mũi ghé vào bên cổ y, tham lam hít lấy mùi hương, còn hôn lung tung. Kỳ Tình bị chọc cho ha ha cười không ngừng, vỗ lưng của hắn, một lát sau nam nhân mới buông ra cái ôm.

“Làm gì vội vã như vậy? Làm ra một thân bụi đất. Ta ở chỗ này, cũng sẽ không chạy mất.”

Kỳ Tình dùng tay áo của mình lau mặt cho nam nhân, lại phủi bụi đất ở trên người hắn, sau đó mới gọi hắn ngồi xuống, mình ngồi trước đàn. Ống tay áo của y vung lên, đàn kia liền biến mất, mà đổi thành dụng cụ pha trà. Y nấu nước, ngâm nước trà, đầu ngón tay thon dài sáng chói. Tần Nhạc biết rõ đôi tay này mềm mại non mịn cỡ nào, sờ lên ấm mát, lúc bị đôi tay này vuốt, liền dễ dàng ngủ mất

“Uống đi.”

Kỳ Tình đem chén trà và ấm trà rót ở trước mắt hắn, sau đó thu dọn trà cụ, lại bày cầm ra, đầu ngón tay vừa gảy, liền bắt đầu khẩy nhạc khúc. Tần Nhạc uống trà kết hợp với tiếng đàn, thanh thản nhàn hạ khiến cho hắn cũng không nỡ rời bước khỏi chỗ này, uống xong một ly lại uống tiếp một ly, nghe xong một khúc lại nghe tiếp một khúc, vô cùng say mê.

Đột nhiên, trong ngực Kỳ Tình lồi lên, tiếng đàn liền dừng lại, Tần Nhạc trừng to mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng Kỳ Tình, Kỳ Tình cười một tiếng từ trong ngực móc ra một con hồ ly nho nhỏ.

“Đánh thức ngươi à?”

“Ngao.”

“Tình nhi, đây là?”

“Cửu đệ của ta, cùng với ta là song thai, nhưng giống như chưa trưởng thành, từ nhỏ liền thích dính lấy ta.” Kỳ Tình vuốt lẽ lão Cửu, lão Cửu ở trên đùi y lăn lộn, lộ ra cái bụng thịt thịt.

Tần Nhạc xuất phát từ lòng hiếu kì đưa tay sờ tai hồ lão Cửu, lập tức bị cắn một cái, láng máng giống như nghe được tiếng nó hừ lạnh.

“Tiểu Cửu, không ngoan. Nhạc, ngươi không sao chứ?”

“Hàm răng rất cứng. Không sao, chỉ là chảy chút máu…”

Kỳ Tình đem lão Cửu đặt ở trên bàn đá, kéo tay Tần Nhạc qua xem, quả nhiên ở trên tay nam nhân nhìn thấy được chỗ rách rướm máu. Y không chút suy nghĩ liền đem ngón tay nam nhân để vào trong miệng dùng sức mút máu, cởi xuống bó phát dùng cột tóc mình, đem ngón tay nam nhân băng bó lại.

“Không việc gì, chỉ bị thương một chút như vậy.”

Kỳ Tình nhìn qua ngón tay nam nhân bị băng bó lớn như vậy, tự mình bật cười: “Cũng phải, hong một chút thì tốt rồi, ta lại đem ngón tay của ngươi bọc thành củ cải trắng.”

Lão Cửu ghé vào trên bàn đá lạnh buốt hâm mộ ghen ghét hận, đem chính mình cuộn thành một đoàn, không nhìn tới cặp đôi chói mắt kia. Tần Nhạc đem băng bó trên tay tháo xuống, lại không trả lời, chỉ là đem dây cột tóc bỏ vào trong ngực mình.

“Cái này tặng ta. Tới nơi này nhiều lần như vậy, ngay cả vật tín ước cũng không có.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Mặt Kỳ Tình nóng lên, Tần Nhạc lại nhìn y vô cùng chăm chú, trong mắt đều là thâm tình. Kỳ Tình cảm chỉ cảm thấy ngực như bắt đầu đánh trống, y nghĩ, đưa tay đến bên hông sờ, suy nghĩ một chút, liền đem ngọc bội thắt bên lưng cởi xuống, chậm rãi đưa về phía nam nhân.

Tần Nhạc đưa tay liền nắm chặt ngọc bội nhét vào trong ngực, ngoài miệng lại nói: “Nhưng dây cột tóc, ta vẫn muốn.” Tính trẻ con mười phần. Hắn cũng từ trong lòng móc ra một sơi dây khóa vàng đỏ ra, đặt ở trong lòng bàn tay Kỳ Tình, một bên nói: “Khóa vàng này, là nương ta muốn giao cho con dâu tương lai của bà.”

Kỳ Tình nhìn dây khóa vàng màu đỏ ở trong tay, hơi do dự.

“Ngươi biết…ta không phải người phàm, chính là hồ tộc, trong mắt rất nhiều người, cùng yêu vật không khác gì nhau.”

“Để cho bọn họ nói đi. Bọn họ ghen ghét ta gặp hồ tiên, muốn phá hư duyên phận hai ta, ta liền không để cho bọn họ được như nguyện.”

Kỳ Tình khép lại lòng bàn tay, cẩn thận đem khóa vàng thu vào, rồi sau đó khẽ vỗ dây đàn: “Thủ khúc này…ta tặng ngươi, … là…tâm ý của ta” Một khúc bày tỏ nỗi lòng.

“Tam ca, Tam ca, ngươi không được kết hôn. Không được kết hôn. Ô ô ô.”

“Bát muội, ngươi nói lời ngốc nghếch gì vậy, ngươi phải chúc Tam ca cùng nam nhân kia trăm năm hòa hợp mới đúng.” Lão Ngũ co thành một đoàn ghé vào trong khuỷu tay Kỳ Tình, vô cùng “hiểu chuyện” nói.

“Nhưng sau này buổi tối sẽ không có Tam ca ôm, sẽ ngủ không được.” Thất đệ ôm đuôi của mình, lòng tràn đầy sầu khổ.

“Nhanh ngủ nhanh ngủ, sáng mai Tam ca và nam nhân kia thành hôn.” Lục muội tìm vị trí tốt, uốn éo ở bên người Kỳ Tình.

“Ta cũng không phải không trở lại.” Kỳ Tình bị chọc cười, đem đám đệ muội ôm vào trong lòng ngực của mình.

Đám đệ muội lúc đầu vẫn là hừ hừ ái ái, không lâu lắm cả đám đều khò khò ngủ say sưa. Bọn hắn mới 100 tuổi, còn không rõ lắm chia lìa là chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng chẳng qua là thêm một phàm nhân cùng bọn họ chia xẻ Tam ca, chỉ có điều là buổi tối ngủ không có Tam ca gối mềm ấm ấp này nữa. Ai sẽ biết, Tam ca Kỳ Tình bọn họ yêu nhất, dịu dàng nhất, cưng chiều bọn họ nhất, từ nay về sau đi không quay lại nữa.

*

“Tình nhi, tiểu Tình Nhi của bổn vương, không chịu ăn, là muốn bản thân chết đói sao?”

Kỳ Tình sắc mặt tái nhợt, tay chân bị trói, trên người chỉ che một bộ quần áo tơ tằm ít ỏi, nhưng dù cho miệng lưỡi khô khốc, trong bụng đói khát, y cũng không muốn phản ứng người trước mắt, chỉ là đem mặt nghiêng qua một bên.

“Tình Nhi, đừng cau may, ngươi đã được tặng cho bổn vương, bổn vương sẽ yêu thương ngươi, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, ngươi mặc dù đã không thể trường sanh bất lão, làm sai lại không thể cùng bổn vương vui vẻ cả đời làm vợ chồng? Những thứ Tần Nhạc không thể đưa cho ngươi, ta đều có thể cho ngươi.” Lời nói dỗ dàng người, vương gia há một liền có thể nói một xe, ai cũng biết trong lòng gã không hề thật tâm. Gã là người có mới nới cũ, gặp qua Kỳ Tình liền nhớ thương người, trăm phương ngàn kế đem người thu vào tay, kì thật chính là đồ mới lạ.

Kỳ Tình nhắm mắt lại, tiếp tục hờ hững.

“Ngươi ngược lại là bướng bỉnh, nhìn ngươi có thể bướng bỉnh đến khi nài, bắt nó dẫn đến.” Vương gia vung tay lên, liền có hạ nhân mang theo thứ gì đó tiến vào, Kỳ Tình nghe thấy một tiếng hí dàu, cả kinh đột nhiên mở to mắt.

“Tiểu Cửu.”

Hồ ly lông xám bị tôi tớ cầm lấy cái đuôi xách ở trên tay, bị một tấm lưới sắt quấn lấy, gai ở bên ngoài đâm nó máu tươi đầm đìa, càng giẫy càng đâm vào càng sâu, trên ngoài của nó ngoài có máu tươi còn có từng cục máu nâu đen hiện ra, bộ dáng làm cho người không đành lòng nhìn.

“Nghe nói vật nhỏ này thường xuyên chạy đến tìm ngươi, là thịt trong lòng ngươi, Tần Nhạc liền đem nó bắt đến hiến dâng cho ta. Hiện tại ngươi là muốn trơ mắt nhìn nó cạn kiệt máu mà chết, hay là ngoan ngoãn ăn cơm?”

“Ta ăn.”

“Nếu ta không muốn cho ngươi ăn thì sao?” Vương gia từ tay hạ nhân tiếp nhận tiểu hồ ly, ở trong tay lắc lư kịch liệt vài cái, tiểu hồ ly liền phát ra tiếng gào thét thê thảm.

“Ngươi.” Kỳ Tình trừng gã, hai mắt đỏ bừng, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thẩn, liền suy nghĩ dụng ý của Vương gia, là muốn ép y thuận theo. Vì tiểu Cửu, cái kia thì có làm sao? Chỉ phải mềm giọng, bộ dáng phục tùng, mục đích làm ra bộ dáng dịu dàng: “Ta cầu ngươi, để cho ta ăn cơm…cũng thay tiểu Cữu chữa thương.”

“Chp ngươi ăn cơm, nhưng, chỉ có điều chữa thương cho bảo bối của ngươi, ngươi phải dùng giá lớn, cùng bổn vương trao đổi.”

“Ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều đáp ứng ngươi.”

Tiểu Cửu trong tay Vương gia nghe vậy, lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt, vung móng vuốt lên, mấy lần thiếu chút nữa có thể cắn được Vương gia, đều bị Vương gia thành công né tránh, máu tươi nhỏ trên mặt đất ngày càng nhiều.

“Tiểu Dự, Tam ca cầu ngươi, đừng lại động nữa, được không?” Gọng điệu Kỳ Tình gần giống như cầu tình, lão Cửu quả nhiên không giãy dụa nữa, bộ dáng ủ rũ.

“Được rồi, mang đi ra ngoài, đừng quấy rầy bổn vương và tiểu Tình nhi nghỉ ngơi, một lát nữa mang cơm nóng mang vào.” Vương gia thấy thực hiện được kế hoạch, không thể chờ đợi được nữa xốc chăn lên bổ nhào vào trên người Kỳ Tình.
Bình Luận (0)
Comment