"Đều là ngươi! Đều là sai của ngươi!" Thanh âm Lý Tử Quyền phẫn nộ tựa hồ còn đang quanh quẩn bên tai, Triệu Lẫm Hoán không giải thích, là lỗi của hắn, là hắn tự làm tự chịu!Cất bước đẩy cửa tiến vào trong phòng ngủ, bài biện trong phòng vẫn như trong trí nhớ vậy.
Đưa tay xoa mặt bàn, mặt trên cũng không có bụi bặm trong tưởng tượng, là nam nhân vừa rồi quét tước sao?
Bình phong từng buộc.
Bên kia bày một ngọa tháp (giường nhỏ nằm), trong đầu tựa hồ còn nhớ rõ rệt bộ dạng nam nhân nằm trên nghỉ ngơi; thư trác bày dựa vào cửa sổ, Ngạn Nhi cũng không thường dùng, trái lại bản thân hàng ngày ở trên phê duyệt tấu chương, nhìn hắn tức giận mắng quan viên vô dụng, ngấm ngầm khẽ cười, hắn còn nhớ rõ thư trác này còn có công dụng khác; lại đi vào trong bày giường lớn.
Vài bước bước qua, trên sàng vẫn giữ đệm chăn, thay gọn gàng.
Ngồi trên sàng, hai tay thả sau người chống đỡ thân thể.
Ngón tay vuốt ve qua lại mặt sàng, giống như nhẹ vỗ về thân thể người yêu, Ngạn Nhi...
Ngón tay chạm được một vật, đánh mắt qua. Đó là...
Ôm quá cái hộp gỗ để lại ở cạnh đầu giường, mở, bên trong rõ ràng là 12 căn tế ngọc, yên lặng mà nằm ở trong hộp gỗ, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Lấy tay vào, tinh tế mà vuốt ve những ngọc thân khổ cỡ và phẩm chất không giống nhau, đều từng ở trong thân thể hắn chờ đợi sao?
Cảm giác hạ thân bỗng nhiên căng cứng, Triệu Lẫm Hoán không khỏi âm thầm cười khổ, hắn đối với dục vọng của hắn vẫn mãnh liệt như vậy. Lúc trước sao lại vẫn phủ nhận cảm tình đối với hắn chứ, làm hiện tại hạ màn như vậy...
Lấy ra trong đó một cây cũng không quá thô, lại tính là lục ngọc dài, Triệu Lẫm Hoán nhận được đây là rễ cây Ngạn Nhi thường dùng.
Buông cái khác, chỉ duy nhất giữ lại cây này ở trong tay.
Không biết mặt trên còn có thể lưu lại mùi vị của hắn hay không. Kìm lòng không đậu, Triệu Lẫm Hoán đem để sát vào giữa mũi bản thân. (analinh:... = = >> bà tác giả này "ko thường" à nha!) Cười khổ, ngay cả dược hương vị cũng đã rất phai nhạt, càng không nói đến mùi vị hắn. Tựa như hiện tại hoàn toàn chạm không được thân ảnh của hắn, một chút tin tức cũng không có.
Nghiêng người nằm ngã trên giường.
Lục ngọc ở dưới ánh trăng phát ra quang huy lấp lánh, rõ ràng là nắm ở trong tay bản thân, lại khiến Triệu Lẫm Hoán có cảm giác nó bị gắt gao cắn ở trong thân thể Ngạn Nhi. Nhất định rất thoải mái, hắn cũng biết chứ, bên trong người nọ vừa nóng vừa chặt.
Ưm... Thân thể từ từ nóng lên, hắn lại thật nghĩ tiến vào!
Như là bị đầu độc, Triệu Lẫm Hoán lộ ra đầu lưỡi, liếm lên lục ngọc trong tay trái. Lạnh lẽo, không giống thân thể người nọ lửa nóng hầm hập.
Không khắc chế dục vọng bản thân được, đem tay phải vói vào trong hoàng bào, cởi ra đai lưng quần, trượt vào giữa hai đùi bản thân.
Phòng trong cũng không có người khác, chỉ có ánh trăng lén nhìn cảnh xuân trên giường.
Đương kim thiên tử nằm trên giường ở trong Ngôn Tiêu điện, mở rộng ra hai chân, tay phải cầm lấy vật của bản thân làm lên xuống.
"Ngạn Nhi, ư... Ha ha ưm..." Trong miệng nhỏ giọng mà tinh tế rên rỉ, vốn chính là trên mặt dị thường kiều diễm, hôm nay càng tiêm nhiễm không ít mị ý xuân sắc.
Khẽ cắn môi dưới, tay phải tốc độ động tác trên dưới càng thấy nhanh hơn, thậm chí tay trái trước kia cầm lục ngọc cũng gia nhập hàng ngũ chơi đùa, xoa bóp hai tiểu cầu phía dưới, khẽ lướt qua chóp đỉnh lỗ nhỏ. (analinh: muốn tưởng tượng nhiều hơn thì mời đi học lớp sinh vật học nhá ="=)
Thả ra môi dưới, hừ nhẹ rên rỉ dũ vang lên: "Ha ha a... Ư! Ưm... Ngạn, Ngạn Nhi..."
Tựa hồ mùi vị người nọ vẫn lưu lại bên gối quanh quẩn ở mũi, thì như vô không. Ngạn Nhi...
"Hô ha ha... A..."
Tiếng thở dốc càng nặng, bên hông đột nhiên rung động vài cái, "A!... Ha ha a, Ngạn Nhi!" Nhiệt lưu chạy ra bên ngoài cơ thể, dào dạt phun vào trên bụng bản thân cùng giữa hai tay.
Hô... Hô a... Hô hấp nhẹ nhàng, tựa đầu chôn vào giữa gối, hấp thu ti mùi vị cuối cùng.
Rất nhớ ngươi, Ngạn Nhi, thực sự rất nhớ...!
Triệu Lẫm Hoán lại lần nữa xuất hiện ở ngoài cửa Ngôn Tiêu điện đã khôi phục dáng dấp bình thường, lạnh lùng nghiêm mặt. Đối với Hộ Linh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cũng không bất ngờ.
"Hoàng thượng!"
"Chuyện gì?"
"Có tin tức Ngôn phi nương nương rồi!" Trong thanh âm Hộ linh rõ ràng lộ ra kích động.
"Thật chứ? Nói mau! Hắn thế nào rồi?" Triệu Lẫm Hoán càng mừng rỡ, rốt cục có tin tức rồi!
"Trên Tiểu Thanh Sơn có vết tích cao thủ đánh, còn xuất hiện một tòa miếu nhỏ trước kia không hề tồn tại. Theo thám tử tra báo, hẳn là nhóm Ngôn phi nương nương..."
"Cái gì, hắn đã xảy ra chuyện? Thụ thương không, có nghiêm trọng không?!" Gia hỏa Thiên Lôi tên kia thế nào, Triệu Lẫm Hoán lộ vẻ là rối loạn tâm trí. "Có nên phái Lý thái y cũng đi hay không?"
Hộ Linh dở khóc dở cười, hiện tại phái thái y có ích gì. "Hoàng thượng xin yên tâm, thái tử Thiên Lôi ở trên giang hồ cũng là thần y có danh, nương nương hẳn là không có việc gì." Dừng lại, thấy hoàng thượng rốt cục thở, lại nói: "Hoàng thượng, bọn họ ở trong nhà trọ huyện Thanh Sơn nghỉ ngơi, cần phải đón Ngôn phi nương nương về?"
Đón về? "Không, không cần!" Hắn biết Thiên Lôi Nam Lệ cũng sẽ không làm thương Ngạn Nhi, so với hoàng cung hỗn loạn của mình mà nói không chừng vẫn nguy hiểm hơn.
"Đợi trẫm thanh trừng loạn đảng tặc tử, tái nghênh hồi hoàng hậu Long Á ta!!" Tiếng như định thạch, tinh quang trong mắt rõ ràng có thể thấy được.
Hoàng hậu?! Giật mình chính là Hộ Linh!