Hổ Duyến

Chương 7

Thiệu Ngạn Mục kích động hướng tới, ôm trọn cái bàn, chuẩn bị tìm hoàng đế tính sổ. Chưa nghĩ Triệu Lẫm này Hoán này hoàng đế ngồi tư thế không sao, một cẳng chân dài đang duỗi ra bên ngoài...Để Thiệu Ngạn Mục tới ôm ấp yêu thương ( quăng ngực đưa ôm>> chủ yếu là anh ngáng chân em ngã)... |||

Theo bản năng, Triệu Lẫm Hoán đưa tay thuận thế đem người ôm vào trong lồng ngực mình.

Phịch một tiếng, vậy là Thiệu Ngạn Mục té ngồi lên người Triệu Lẫm Hoán, hai miệng mở lớn cũng quyết liệt lao tới dán vào...

Chết tiệt! Hảo đau! Ngồi không được thoải mái, giật giật thân thể, còn đem một tay chống đỡ lên trên vai đối phương, thoáng mở lại cự ly, một tay kia lại che che miệng mình, Thiệu Ngạn Mục đang lo lắng răng có phải là bị va chạm phá hư, chảy máu không, cũng không có biết được tư thế ngồi hiện giờ có bao nhiêu bất thỏa đáng, ngay cả bàn tay khoác trên lưng của mình cũng chưa để ý đến.

Mở mắt ra, ngay tức khắc bị khuân mặt tuấn tú phóng đại trước mắt thu hút đường nhìn.

Nhìn cự ly gần như vậy, cũng không tìm được trên mặt đối phương một tia tỳ vết nào, khuân mặt thật tinh xảo! Kìm lòng không nổi, nâng tay vuốt lên. Tay, xúc cảm so với nữ bằng hữu trước kia còn thích hơn ~! Thiệu Ngạn Mục mở miệng, vẻ mặt sửng sốt. Đối phương con mắt vụt sáng lấp lánh có điểm đỏ, bên trong tràn đầy thỏa mãn cái gì vậy, muốn ngoảnh lại không xong, cuối cùng ở người kia chớp mắt xuống, chảy xuống một giọt.

(hoãn để ta diễn dịch: bé hoàng thượng rớt nước mắt a!)

Vội vàng lại gần, vươn đầu lưỡi, cẩn thận liếm giọt nước mắt rơi xuống. Khóe mắt lại chú ý tới trên đôi môi đối phương giống như phá điểm da (y như: trên quả trứng trắng bóc mọc trồi 1 đôi môi á), di chuyển qua, nhẹ nhàng mà chải xuống, vị gỉ sắt... Đầu lưỡi lùi lại, trên chính đôi môi của mình quét khắp nơi, ân ~ cũng có loại hương vị này. (là sao là sao? Sao em thụ của ta lại dê thế? Hôn ng ta rùi còn liếm lưỡi mềnh???>> dê quá o”O)

Bên Thiệu Ngạn Mục đang thất thần, Triệu Lẫm Hoán lại là tỉnh táo. Những va chạm ban đầu kia, chính hắn đau hiểu rõ, nghẹn tới nghẹn đi vẫn là nam nhi rơi lệ, không còn cách nào khác, hắn sợ nhất là đau.(Anh công sợ đau a) Nhưng cũng không ngờ tới, trong người nam nhân này lá gan dám lớn như vậy, ở trên mặt hắn lại vừa liếm vừa hôn, cái này còn chưa tính, vẫn còn ở trên người hắn nhích tới nhích lui, căn bản chính là câu dẫn hắn sao! Nếu như vậy, hắn cũng không khách khí. (trời! Đang dịch mà máu mình cứ như đột phát lên não bộ)

Tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, vuốt ve qua lại, ân ~ cũng không tệ lắm, thắt lưng có vẻ gầy mạnh mẽ, Triệu Lẫm Hoán thực vừa lòng. Nhìn xem nam nhân không phản ứng, lại ở trên lưng nhéo nhéo, thân thể trên người run rẩy...

Cái này, Thiệu Ngạn Mục phục hồi lại tinh thần. Xem xét thế cục hiện tại, lại nhìn lại mặt Triệu Lẫm Hoán một chút, từ từ trừng lớn mắt.”Oa a ~~!” Tay chân đồng thời sử dụng, vội vàng nhảy ra.

Nga ~ trời na! Hắn đây đang làm cái gì, đối với một nam nhân động tay động chân sao. Sao có thể như vậy, lại bị câu dẫn hồn!? Hơn nữa, hơn nữa... Động động hai chân, giấu nơi đó không được tự nhiên, không thể nghĩ ra. Nhìn chăm chú nam nhân kia, còn vẻ mặt tự nhiên uống trà?“Thiệu công tử...”

Nhưng mà, nghe nói trong tộc cũng có nam nhân ở cùng một chỗ, lại nhìn trộm lần nữa, nam nhân này còn rất đẹp... (cường công???! Ố la la>> cường thụ mừ =.=)

“Thiệu công tử...”

Không đúng! Không đúng! Hắn sao vậy, vấn đề căn bản là không ở chỗ này!

“Thiệu Ngạn Mục!” Nhịn không được, hô lớn. Cáp ~ nam nhân kia sao khôi hài như vậy, biểu tình phong phú như thế, một hồi hoảng sợ một hồi cuống cuồng, còn không không biết xấu hổ mà! Thực ngây thơ!

“A! Có! ~” Thiệu Ngạn Mục rốt cục nghe được tiếng kêu, chợt phản xạ có điều kiện. Giương mắt, đối mặt với nụ cười trêu ghẹo của Triệu Lẫm Hoán, lại vội vàng cúi đầu, đỏ mặt.

Lão Thiên! Nhìn Thiệu Ngạn Mục nhãn thần dao động không dừng, sâu trong lòng Triệu Lẫm Hoán kêu thảm thiết, nam nhân này cũng quá đáng yêu đi ~~ hắn không là đều nhanh 30 sao, sao nào lại so với phi tử hậu cung còn e lệ hơn!... Hảo chờ mong... n? Chờ mong cái gì?

“Uy, chuyện gì a?”... Nguy rồi! Vừa rồi xưng “Ta”, hắn cũng không mất hứng, hiện tại “Uy”... Thiệu Ngạn Mục rụt lại cổ, có điểm không yên.

A! Lá gan thật đúng là không nhỏ! Nhìn ngươi bên trên đùa vui, lần này sẽ không truy cứu. Triệu Lẫm Hoán mặc dù không truy cứu, nhưng sâu trong lòng ghi nhớ những màn trên... |||

“Thiệu Ngạn Mục, cái đuôi ngươi lò ra, không lo sao?” Thanh âm chậm rãi.

Đột nhiên trừng lớn mắt, trái tim một trận co rút mãnh liệt! Hắn đã biết!? Thò tay sờ phía sau thân. Không có.

Không có? Hắn lừa hắn?!

“Ha hả ~ Hoàng Thượng, ngài nói giỡn ha, đuôi cái gì chứ” len lén dời đi tầm mắt, ngực đập bình bịch không ngừng.

“Nếu không có, sao chột dạ?”

“Ngươi!” Chột dạ... Hắn có thể nói khẳng định như vậy, sợ là đã biết sự thật. Ai... Trong lòng thở dài, nghiêm túc hạ biểu tình. “Ngươi là làm sao mà biết được?”

Triệu Lẫm Hoán tuy rằng từ lâu đã xác định hắn không phải người thường, nhưng nghe chính mồm hắn thừa nhận, tay bưng trà vẫn run lên.”Là lúc ngươi bị thương chưa tỉnh, cái đuôi cùng đường vân đều đã lộ ra.”

Gật gật đầu, hóa ra là dạng này. Phỏng chừng là ảnh hưởng của thân thể trúng độc, sức mạnh không đủ để khống chế tốt, nhất cái đuôi dễ dàng thú hóa biến hình. Nếu cũng từng biến hình bị thấy, cũng sẽ không thích hợp giấu diếm rồi.

“Đúng, ta chân thực không phải người thường, là người tộc Thiên Tinh.”

Tộc Thiên Tinh? Chưa từng nghe qua.”Một loại yêu quái?”

“Không phải! Không đúng không đúng không phải!! ~~” a! Yêu quái?! Thối lắm!

Biết bản thân có chút kích động, Thiệu Ngạn Mục ổn định tâm tình, tự ý giải thích, “Tộc Thiên Tinh khác biệt với yêu quái. Bọn yêu quái là từ động vật hoặc thực vật đi qua tu luyện, hấp thu linh khí trời đất, mới có thể biến hình thành người; tộc người Thiên Tinh chúng ta là theo nguyên tắc mới sinh ra có thể ở hình thú và hình người tự do thay đổi.” Nhìn Triệu Lẫm Hoán, ân ~ về năng lực khác một chuyện bây giờ không vội nói.(em còn giấu diếm cái gì cơ?)

“Nga ~ vậy hình thú của ngươi là...”

“Hình hổ.” Ngưng một chút, “Ngươi sớm thấy rồi không phải sao.”

“Quả thật.” Triệu Lẫm Hoán cũng không phủ nhận, “Trẫm muốn nhìn.”

Muốn nhìn? Muốn nhìn cái gì?... Hình hổ? Hắn muốn nhìn hình hổ của hắn?! Thiệu Ngạn Mục kinh ngạc nhìn Triệu Lẫm Hoán, không xác định.

“Đúng, trẫm muốn nhìn hình hổ của ngươi.”

Nói đùa! ~ hắn đem biến thân là trò chơi a, muốn nhìn liền nhìn!? Thiệu Ngạn Mục vẫn vì vâng theo trong quy định tộc, chưa từng có biến thân làm cho thường nhân nhìn qua, lại càng không nói làm trò trước mặt người khác biến hình!

“Không tâm tình nguyện sao? Hảo, trẫm không miễn cưỡng.”

Thiệu Ngạn Mục nghe vậy đang nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ hắn còn có câu sau.

“Mẫu lão hổ ở khu vực săn bắn đó, trẫm đã phái người tiếp nhận đi nơi khác, định có thể để cho nó an tâm sinh sản.”

Nhìn vẻ mặt Thiệu Ngạn Mục phân đen, Triệu Lẫm Hoán chỉ là cười cười, “Còn có con Tiểu Bạch điêu, bây giờ còn ở trong tay hoàng muội, nhưng Nghi phi vẫn hướng trẫm đòi muốn, ai ~ động vật nhỏ chết thảm ở trong tay nàng không ít a, cho nên trẫm còn đang lo lắng.”

Mặt lại đen thêm phân, cái này gọi là không miễn cưỡng?!”Còn có họ Tây Môn kia luân phiên...” Còn chưa nói hết, Thiệu Ngạn Mục đã chịu không được nữa.

“Đủ rồi!” Hít sâu, cố gắng hồi phục cơn giận của chính mình.”Ta đã biết, thỉnh Hoàng Thượng đừng thương tổn bọn họ.” Nói xong, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Triệu Lẫm Hoán một cái.

Ha hả ~~ lại khôi phục thành công bộ dáng khi ở khu vực săn bắn gặp phải a. Nhưng mà, mặt nhăn nhíu mày, bức bộ dáng này, đúng là không vừa mắt.

“Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ làm cho người bên ngoài lui ra.”

Điều này đương nhiên không thành vấn đề. “Tiểu Đức Tử, đi xuống.”

Tiểu Đức Tử tuổi mặc dù nhỏ, nhưng cũng luôn luôn đi theo Hoàng Thượng, lời này trúng ý nghĩ còn có thể hiểu được. Nghĩ hắn cũng phải đi xuống, không nói đến hạ nhân khác.

Lập tức, người đi sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment