Tầm nhìn của Hồ Lệ Khanh bị nước mắt che mất, mơ hồ nhìn thấy trước mắt, chỉ có một người mặc bạch y rõ ràng.
Hỗ Chu Kính đứng trước mặt nàng, mỉm cười với nàng, ánh mắt có thể thấy nụ cười của nàng, tai có thể nghe âm thanh của nàng.
Đúng vậy, Hỗ Chu Kính đang mỉm cười nói: Bởi vì giọt máu kia của ngươi, ta không có cách nào làm thần tiên được, ngươi phải chịu trách với ta.
Hồ Lệ Khanh vui đến chảy nước mắt nói: Được.
Tốt nhất đời này ngươi hận ta quấn lây ta đến địa ngục cũng không buông, ta nguyện ý dùng cả đời trả cho ngươi.
Nước mắt Hồ Lệ Khanh dọc theo gò má rơi xuống, nụ cười nhủ hoa tươi rực rỡ sau cơn mưa, nàng nói: Ngươi hận ta thế nào cũng được, ta muốn giữ ngươi lại, không từ thủ đoạn nào cũng phải để ngươi thuộc về ta.
Hỗ Chu Kính thở dài, nói với Hồ Lệ Khanh: Ta không hận ngươi.
Ngươi hẳn là hận ta.
Hỗ Chu Kính cười rộ lên, làm gì có người nào đi mong người khác hận mình.
Hồ Lệ Khanh đưa một tay ra cẩn thận kéo vạt áo của nàng, đường như đang xác nhận nàng có thực sự tồn tại hay không, đến khi xác nhận là thật mới to gan kéo tay áo nàng, Ngươi xuất hiện trước mặt ta, không có gạt ta chứ? Có phải ngươi cố ý biến thành đại miêu chết tiệt kia để gạt ta nói ngươi đang ở cạnh ta.
Hỗ Chu Kính biết hiện tại nàng ấy cũng khó mà tin được, đến gần nàng, đứng trước mặt nàng, nắm tay nàng để lên ngực mình nói: Là ta, ta không thể làm thần tiên, cho nên về tìm ngươi.
Hồ Lệ Khanh cảm nhận được nhiệt độ cùng hơi thở của nàng, rốt cuộc cũng tin, đây là đại miêu, nàng đã quay về.
Nước mắt Hồ Lệ Khanh như đê vỡ, Hỗ Chu Kính đau lòng nói: Đừng khóc ta không trách ngươi.
Ngược lại nàng phải đa tạ nàng ấy, đã lưu lại ràng buộc nhân gian với nàng.
Xích Hồng đến trước mặt nàng nói: Ngươi hiện tại là bộ dạng gì?
Hỗ Chu Kính so với mọi người thì nàng cũng biết tình huống hiện tại của mình, là tiên, là yêu, là ma, cũng không phải tiên, yêu, hay ma, nàng lơ lửng giữa mọi thứ, không thuộc về tam giới hoàn toàn.
Nàng tự mình là quái vật, nhưng nàng cũng không để bụng, có lẽ trải qua sinh tử sau này đối với mọi thứ cũng nhạt nhẽo.
Nàng nói với Xích Hồng: Ta biết mình hiện tại bộ dạng gì, cũng không có gì không tốt.
Ngươi...!Đến vì nàng sao? Ánh mắt Xích Hồng nhìn Hồ Lệ Khanh.
Hỗ Chu Kính gật đầu nói: Vì nàng.
Mặc dù nàng là muội muội ta, nhưng ta cũng không biết nàng có gì tốt.
Xích Hồng nói.
Hỗ Chu Kính cười nói: Không biết tại sao, trong tam giới, ràng buộc duy nhất của ta chính là nàng." Cũng vì nàng, khiến ta quyết định như vậy, nếu như trước kia ta sống vì một lời hứa, thì bây giờ ta sống vì nàng.
Hồ Lệ Khanh nghe được lời nàng, từ trong ngực nàng đi ra, hai mắt ngấn lệ nhìn nàng nói: "Sau này ngươi sẽ không đi nữa có phải không?"
"Ta sẽ không đi nữa." Hỗ Chu Kính trả lời.
Nàng thật rất tin người, vì mọt lời hứa, có thể giữ vững trăm năm không đổi, cũng như vậy Hồ Lệ Khanh tin Hỗ Chu Kính sẽ ở bên cạnh nàng vĩnh viễn.
Hiện tại Hồ Lệ Khanh vô cùng hạnh phúc, cho dù thiên kiếp lúc này có đến, nàng cũng sẽ đối mắt với mọi thứ, bỏi vì lòng nàng ngập tràn hạnh phúc, không còn cho ý nghĩ khác nữa.
Lại quay về nhà nhỏ cạnh hồ tiên nữ, phát hiện chỗ đó đã bị cuồng phong thổi bay.
Ngọc Quyết cùng Lạc Việt và Lạc Hoa ba người đang sửa chữa nhà, vừa sửa vừa lảm nhảm.
"Đại nhân làm thần tiên rồi, sau này còn nhớ chúng ta không?" Lạc Việt ngẩng đầu lên trời hỏi vô ích.
Ngọc Quyết nói: "Có thể có, cũng có thể không."
"Nàng sẽ quên chúng ta sao?" Lạc Hoa hỏi Ngọc Quyết.
Ngọc Quyết lộ biểu tình bị thương nói: "Người ta nói làm thần tiên thì ký ức cũng mất hết, tránh cho đến lúc người còn nhớ tới lại chạy xuống nhân gian, cho nên chắc là đại nhân sẽ quên chúng ta, sau này cũng sẽ không quay lại."
"Chúng ta thật đáng thương." Lạc Việt mất mát nói.
"Đáng thương là hồ ly tinh mới đúng, không biết nàng núp chỗ nào khóc rồi." Lạc Hoa đòng tình nói.
"Ai nói ta đang khóc!" Hồ Lệ Khanh vọt tới trước mặt bọn họ, đứng dưới mái hiên, hai tay chống nạnh, mặt vui vẻ, hoàn toàn là một người đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Nàng không có nghĩ bi thương như bọn họ, ngược lại bộ dạng rất là vui vẻ, đây không phải phản ứng dị thương sao?
Ngọc Quyết nói khẽ với hai người kia: "Có phải do nàng bi thương quá độ nên điên rồi không?"
"Không thể nào! đả kích lớn như vậy sao?" Hai người miệng đồng thanh nói.
Hồ Lệ Khanh nhảy một cái lên mái hiên, đứng trước mặt bọn họ nói: "Các ngươi nói ta điên?"
Nàng cong lên mị tiếu, ngón tay chỉ mình nói: "Bộ dạng ta giống như bị điên sao?"
"Người điên có bao giờ nói mình bị điên đâu." Ngược lại Ngọc Quyết cùng đồng tình vì nàng.
Hồ Lệ Khanh đánh một cái lên gáy hắn nói: "Ngu ngốc, nhìn bên kia kìa."
Ba tiểu đồng quay lại nhìn hướng nàng chỉ, khi thấy người quen liền trợn mắt há mồm, Hồ Lệ Khanh thấy bộ dạng bọn họ như vậy coi như cũng biết đau buồn, hài lòng đến chỗ Hỗ Chu Kính.
"Bọn họ đều cho là ngươi đi làm thần tiên rồi sẽ không về nữa, quên hết bọn họ, Ngọc Quyết còn khóc mấy lần, mắt đỏ như tiểu thỏ tử." Hỗ Lệ Khanh nói với Hỗ Chu Kính.
"Ta không có khóc, khóc hăng say là Lạc Việt." Ngọc Quyết chỉ Lạc Việt bên cạnh nói.
Kết quả ba người ồn áo đánh nhau trên mái hiên, té xuống, rớt trên mặt đất.
Hỗ Chu Kinh đỡ bọn họ dậy, Ngọc Quyết sững sốt nói với nàng: "Đại nhân, ngươi giống như biến thành người khác."
"Đúng, không giống ngươi." Lạc Việt và Lạc Hoa gật đầu nói theo.
"Phải không?" Hỗ Chu Kính mỉm cười hỏi ngược lại.
Buổi tối, tâm tình Hồ Lệ Khanh cực tốt, làm một bàn thức ăn, mọi người lên bàn, nhìn thức ăn đầy bàn hết ý kiến,
Sơn trân hải vị gì tất cả đều được dọn lên, bày la liệt như bữa cơm của vua.
Hồ Lệ Khanh rửa tay sạch sẽ, thấy mọi người không động đũa hỏi: "Ta làm thức ăn không vừa mắt các ngươi sao?"
"Không." ba tiểu đồng lắc đầu.
"Vậy ăn được chưa?" Lạc Việt gắp một miếng cá trong suốt, nhưng không biết làm sao cho vô miệng.
Hồ Lệ Khanh nói: "Cá bạc trong hồ đem thái, mùi ngon, toàn thân trong suốt không xương, ngươi không ăn ta ăn."
Lạc Việt vộ nhét thịt vào miệng nói: "Ăn ngon ăn ngon."
Lạc Việt vừa động thủ hai người kia liền hì hục ăn theo, Hồ Lệ Khanh nói Hỗ Chu Kính: "Đi theo ngươi, trăm năm qua bọn họ cũng không ăn được thứ gì tốt."
Hỗ Chu Kính xưa nay luôn chú trọng thanh đạm, chỉ ăn chút cháo với thức ăn, Hồ Lệ Khanh ở cạnh nàng cũng hiểu rõ nhất.
Không biết ba người sao có thể chịu nổi được, nhìn thấy một chén thịt cứ như chưa thôn cô kinh hãi chưa tùng thấy qua.
Hỗ Lệ Khanh đặc biệt làm một chén canh cho Hỗ Chu Kính, muốn nàng uống vào.
Hỗ Chu Kính vốn định uống, nhưng ánh mắt nóng bỏng của Hồ Lệ Khanh cứ nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng hoài nghi chén canh này, nàng hỏi: "Mang canh chia cho bọn họ với."
"Khuôn muốn, chỉ mình ngươi uống."
Ngọc Quyết kháng nghị: "Tại sao a?"
"Mấy tên tiểu mao đầu các ngươi thì biết thứ gì, ăn cơm xong thì cút xa một chút cho ta, chưa đến ngày thì không được đến gần cho ta." Hồ Lệ Khanh nói với ba đồng tử.
Hô Chu Kính cúi đầu uống xong chén canh, canh hầm rất ngon, nàng chưa có ăn qua vị ngon này.
Hồ Lệ Khanh dạy ba tiểu đồng xong, thấy Hỗ Chu Kính uống sạch chén canh, mặt đỏ lên, cúi đầu dồn cơm, chuẩn bị cho buổi tối.
Ba tiểu đòng chạy tới rừng cây cách nhà nhỏ mấy thước chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Hồ Lệ Khanh phát hiện, muốn bọn họ đi xa thêm chút nữa, xa bao nhiêu có thể thì cứ xa, cuối cùng bọn họ lại trở về chỗ ở của chính mình, cách nơi này xa nhất.
Cuối cùng vẫn không yên tâm, lại bao thêm một tầng kết giới, đem tất cả âm thanh ngăn lại.
===///===
Editor: zời ~~ chương thì hơn cả bốn ngàn từ, chương thì có ngàn rưỡi, chơi đảng hậu dễ sợ lun á, chương sau ngọt ngào chạy vào tim, má ly rước vợ về dinh ra mắt mama...!kkk.