Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLâm Tĩnh nhìn mỹ cảnh như thi như họa bên ngoài, tưởng tượng nếu như trong bộ tư lệnh lại có một hoa viên nhỏ như thế, nhất thời chẳng biết nó sẽ trông như thế nào, nên thực sự cầu thị mà nói: “Cái này chỉ thích hợp ở chỗ anh thôi, tôi nghĩ nếu chỗ tôi cũng làm thành như thế, hình như không ổn cho lắm.”
Phương Thành cũng nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng không nghĩ hắn lại thành thực như thế, biết hắn cũng không phải là có ý riêng với mình, mà là do thiên tính của hắn là thế, vì vậy sự từ chối này cũng không khiến Phương Thành thấy xấu hổ, mà trái lại càng thêm vui mừng. Anh kiên trì giải thích, “Hoa viên này của tôi rất xảo diệu, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả, chỉ có ngồi trong nhà nhìn ra mới có thể trông thấy được thôi, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng tới phong cách của bộ tư lệnh các cậu, mà bản thân cậu cũng có thể hưởng thụ nữa.”
“Kỳ diệu như thế sao?” Lâm Tĩnh rất hiếu kỳ, lại có chút động tâm, ngưng thần suy nghĩ một chút, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một chút bất đắc dĩ. “Tôi có hai đứa con nuôi, tuổi còn nhỏ, cũng rất thông minh, lại vô pháp vô thiên, rất hiếu kỳ, trên cơ bản thấy cái gì sẽ tháo tung cái đó ra, tôi đoán nếu như đưa tụi nó vào trong quân đội, ngay cả xe tăng, máy bay đều sẽ bị tụi nó tháo tung ra hết. Chỉ cần có thứ gì lạ, khẳng định không thoát ra bàn tay của tụi nó, hoa viên này của anh chỉ cần để cho tụi nhỏ nhìn thấy, bảo đảm nó sẽ ngay lập tức biến thành phế tích, vậy càng đáng tiếc, hay là thôi đi. Tối nay ở đây tôi được nhìn thấy, cũng đã là một sự hưởng thụ rất tuyệt rồi.”
Phương Thành ngẩn ra, lập tức cười ha ha: “Cậu đang nói hai đứa con thiên tài của Thiên Vũ à?”
“Đúng.” Lâm Tĩnh có chút vô cùng kinh ngạc. “Anh rất thân với Thiên Vũ?”
“Ừ, chúng tôi là bạn thân, quen nhau cũng nhiều năm rồi. Tôi rất khâm phục anh ấy, ở phương diện kỹ thuật, anh ấy chính là thiên tài, người khác theo không kịp, hơn nữa Vệ gia nhà họ nhiều thế hệ đều là khoa học gia nổi danh, gia thế cũng không kém, nhưng ảnh lại rất khiêm tốn, đối xử với mọi người rất thành khẩn, thích giúp người khác, chưa bao giờ làm ra dáng mình là chuyên gia cả.” Phương Thành cảm thán. “Trước đây tôi có hơi tự phụ, từ sau khi biết ảnh, tâm tư kiêu ngạo cũng đã dần giảm bớt, nhưng nhờ vậy cũng kiên định mà học thêm được nhiều thứ.”
Lâm Tĩnh liên tục gật đầu: “Thiên Vũ quả thật là một người rất tốt, đối với ai cũng rất tốt, tôi cũng đã học được từ ảnh rất nhiều thứ.”
“Đúng vậy.” Phương Thành uống 1 ngụm canh, bỗng nhiên nở nụ cười. “Thiên Vũ thì tôi khá thân, nhưng bạn đời của ảnh thì tôi không quen cho lắm, nhưng cũng biết đó là một người rất lãnh tĩnh trầm ổn, thật không nghĩ ra, hai đứa con của họ lại hào hiệp đến thế, cũng không biết là giống ai trong nhà họ nữa.”
Lâm Tĩnh cũng nhịn không được buồn cười, “Tôi cùng Lão Lôi cũng hay nói vấn đề này, thấy cũng khá kỳ quặc. Kỳ thực, tính tình của hai đứa nó lại tương đối giống chúng tôi, tôi cùng Lão Lôi rất thích tụi nhỏ, nên muốn tháo gì cũng tùy ý chúng cả.”
Phương Thành gật đầu, đứng dậy lấy chén canh đã uống sạch bước vào trong bếp để múc thêm. Lâm Tĩnh ăn thêm hai món, nhìn tuyết lớn bên ngoài bay tán loạn, trong lòng cảm giác có gì đó không đúng, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra. Dưới khí trời này, hắn không quay về, nhưng Lôi Hồng Phi dĩ nhiên tất nhiên sẽ không gọi điện hỏi, có hơi chút khác thường. Suy nghĩ 1 hồi, hắn có chút lo lắng, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Hồng Phi, thế nhưng bên kia dĩ nhiên tắt máy, gọi về nhà cũng chẳng ai tiếp máy, tình huống này rất ít thấy, khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn đang suy tư, thì Phương Thành bưng canh đi ra, thấy nét mặt hắn khác thường, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Hả? À, không có gì.” Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ 1 chút, cũng quyết tâm. Thời gian còn sớm, Lôi Hồng Phi có thể đang tăng ca, có vài thời gian không cho phép mở máy, đây là nguyên tắc bảo mật, hắn đương nhiên hiểu được.
Phương Thành không hỏi nữa, ngồi xuống tiếp tục cùng hắn nâng cốc nói chuyện. Năm xưa khi tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, đam mê thám hiểm, ba lô du ngoạn, đã từng đi qua rất nhiều nơi, còn từng cưỡi ngựa đi qua sa mạc Taklamakan, bơi qua hồ Thanh Hải, leo qua ngọn Mt.Chomolungma, hầu như chuyện nguy hiểm nào cũng đều đã trải qua, khiến Lâm Tĩnh vừa giật mình mà cũng rất nể phục.
Bữa cơm này ăn rất lâu, sau khi cơm no rượu say, Phương Thành lại mời Lâm Tĩnh phẩm thường trà ngon với anh. Nhìn ngọc thụ quỳnh hoa bên ngoài, lại là một tư vị tuyệt vời khác hẳn. Anh rất biết cách nói chuyện, tuy rằng chỉ có 2 người, nhưng lại không hề thấy tẻ nhạt, biết cách tạo bầu không khí khiến cho Lâm Tĩnh cảm giác rất thoải mái. Vốn như hai người họ không phải như mới lần đầu gặp, mà như là những người bạn thân nhiều năm tương giao.
Nói chuyện tới hứng khởi, Phương Thành lại ở trên màn hình trên tường bắt đầu trình chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng, hăng hái mà nói: “Cậu chú ý vào vũ khí bên trong kìa, rất có nhiều ý nghĩa đó nha. Có khá nhiều thời gian, sự tưởng tượng của nghệ thuật gia lại vô câu vô thúc dẫn dắt chúng ta, khiến cho chúng ta phải suy xét khá nhiều tới tính khả năng đó.”
Với đề tài này, Lâm Tĩnh càng cảm thấy hứng thú, lập tức đem toàn bộ lực chú ý của mình vào trong bộ phim.
Đang trong lúc náo nhiệt, thì điện thoại của hắn vang chuông, là Lôi Hồng Phi gọi tới. Hắn vừa mới “Alô” một tiếng, thì điện thoại chợt truyền tới thanh âm trầm thấp: “Cậu chưa về nhà à? Đừng uống quá nhiều rượu. Trời tuyết đường trơn, lúc cậu lái xe về nên cẩn thận. Tôi còn phải họp, phải tắt máy đấy, tôi lén chạy ra gọi đó, nên không nói nhiều được. Buổi tối cậu khỏi chờ tôi, đi ngủ sớm 1 chút, cứ vậy nha, tôi cúp máy đây.” Sau đó cúp máy.
Lâm Tĩnh hai mắt nhìn điện thoại di động, sau đó mới hồi phục tinh thần, bỏ điện thoại vào trong túi.
Phương Thành bất động thanh sắc mà mỉm cười. Lúc anh theo đuổi tình yêu chưa bao giờ dùng thế hiếp người, dùng quyền mưu tư, thế nhưng tìm một người bạn hỗ trợ, khiến cho tình địch của mình phải tăng ca, họp hành, cũng không tính là một việc gì khó. Lôi Hồng Phi là một tình địch khá mạnh, nếu bỏ qua thân phận địa vị, gia thế bối cảnh, thì chỉ cần bằng việc y đã từng cứu mạng Lâm Tĩnh, cũng vì vậy mà mất đi 1 cánh tay, thì phương diện ân nghĩa đã vượt mức rồi. May mà Lâm Tĩnh dường như về mặt này cũng không thông suốt cho lắm, mà Lôi Hồng Phi cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mà vẫn chưa hề ra tay, chuyện này tạo cho anh cơ hội, khiến anh có thể trực đảo Hoàng Long.
Cuộc gặp mặt đêm nay rất vui vẻ, xem phim xong, hai người họ lại hứng thú dạt dào mà thảo luận một chút về phương hướng phát triển của vũ khí tương lai, sau đó Lâm Tĩnh ý chưa hết mà phải từ biệt.
Phương Thành ôn hòa cười nói: “Tuyết khá lớn, cậu lại uống rượu, lái xe không an toàn lắm. Dù sao chỗ của tôi cũng lớn, phòng nhiều, cậu cứ ở lại đi, sáng mai đi làm cũng tiện hơn mà.”
Lâm Tĩnh sửng sốt một chút, vội vã lắc đầu: “Không được, tôi nên về thì hơn. Hôm nay cũng uống không bao nhiêu rượu, lái xe không thành vấn đề, dù sao cảnh sát cũng đang duy trì giao thông thông thuận, xe của tôi lại là xe quân đội, nên không bị tra xét đâu.”
Phương Thành cũng không miễn cưỡng, cầm lấy điện thoại gọi xe đưa lên, kêu hai tài xế tới, 1 người chạy xe anh, 1 người chạy xe của Lâm Tĩnh theo ở phía sau. Anh kiên trì muốn đưa Lâm Tĩnh trở lại, Lâm Tĩnh chối từ một hồi, nhưng không thể lay chuyển anh, chỉ đành cùng anh leo lên xe, ngồi ở ghế sau.
Tuy rằng tuyết rất lớn, thế nhưng các bộ môn đều đã chuẩn bị trước, rất nhiều người thông minh ném xe mình ở lại công ty, dùng đường sắt ngầm hoặc xe lửa thành thị quay về nhà, trên đường cũng không kẹt xe.
Hoa tuyết lẳng lặng tung bay, thành thị thật lớn đèn đuốc sáng trưng, tựa như một một khối thủy tinh mang ánh sáng ngọc loá mắt, trong bóng đêm phóng xạ quang thải đẹp nhất. Lâm Tĩnh cùng Phương Thành suốt đường đi đều khá an tĩnh, nhìn con đường bên ngoài, để tâm tình hưng phấn dần bình tĩnh lại.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà Lôi Hồng Phi thì cũng đã sắp nửa đêm. Lâm Tĩnh thấy cả căn nhà vẫn cảnh tối lửa tắt đèn, liền biết Lôi Hồng Phi vẫn chưa trở về. Hắn cười cùng Phương Thành bắt tay nói lời cảm tạ, sau đó xuống xe, tiếp nhận chìa khóa xe từ tay tài xế đã lái xe của mình, xoay người khoát tay với Phương Thành: “Mau trở về đi thôi, nghỉ ngơi, ngủ ngon.”
Phương Thành cũng rất thẳng thắn, không có giả bộ lưu luyến chia tay, cười phất phất tay với hắn: “Cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
Xe nhanh chóng quay đầu lại, dưới bão tuyết mà bay nhanh đi.