Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 115

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh quay đầu vừa nhìn, kinh ngạc nói: “Phương bộ trưởng, sao anh lại ở đây?”

Đứng trước mặt hắn chính là Phương Thành đang mặc đồ thường, anh không giống Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi, bản thân mang sức chiến đấu cường đại, nên bên mình mang theo tới 4 người bảo vệ, chỉ là giả dạng bên ngoài là một đám bạn đi ra ngoài giải trí, lần lượt đứng ở 4 phía phía sau Phương Thành, bảo vệ anh vô cùng nghiêm mật. Nhìn Lâm Tĩnh dưới ngọn đèn biến ảo, anh cười dịu dàng: “Tôi đến đây công tác, nghe nói cậu cũng ở đây, định đến gặp cậu rồi. Thế nhưng, cũng coi như tình cờ đi, một người trợ thủ của tôi tình cờ thấy các cậu vào đây, liền gọi điện cho tôi biết. Đây là hữu duyên đó, tôi tất nhiên phải chạy tới rồi, cùng các cậu uống 1 ly.” Vừa nói, anh vừa cười cười với Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi gật đầu với anh, cười rất khách khí, nhưng trong lòng lại thầm mắng, thằng quỷ này thực sự là âm hồn không tiêu tan mà, đi tới đâu cũng đụng được.

Phương Thành ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh, thân thiết mà nói: “Đừng uống nước mạch nha nữa, xem thử ở đây có rượu nào ngon không, chúng ta thử một chút đi.”

Lâm Tĩnh uyển chuyển giải thích với anh: “Hồi ăn tối bọn tôi có uống không ít rồi, hiện tại chỉ muốn ngồi đây, thả lỏng 1 chút thôi, không định uống rượu mạnh nữa.”

“Tôi cũng không định uống rượu mạnh, ngày mai còn phải làm việc, uống nhiều khó chịu lắm.” Phương Thành biết điều, rất sảng khoái mà vẫy tay với bartener. “Cho một chai bia, giống họ.”

Bartener kia cười gật đầu, bật 1 chai bia, ở bên miệng chai gắn 1 miếng chanh, sau đó đặt trước mặt anh.

Phương Thành cầm lấy, cụng ly với Lâm Tĩnh và Lôi Hồng Phi, sau đó uống 1 hớp nhỏ. Sau khi phẩm vị xong, anh hào hiệp cười nói: “Tuy rằng nó nhẹ như nước, nhưng cũng có thể giải khát, cũng là một thứ tốt đấy.”

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều không có dị nghị gì với đánh giá này, bia này khá đạm, câu đó nói không sai, mục đích của hai người họ khi ra đây cũng không định uống rượu, cho nên mới lựa chọn loại bia nhạt nhẽo này.

Phương Thành cũng không tiếp tục nói chuyện rượu nữa, mà cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, bắt đầu nói chuyện phiếm. Nhạc khá ồn, mà anh cũng nói khá nhỏ, vì vậy chỉ có Lâm Tĩnh nghe rõ được anh nói cái gì, còn Lôi Hồng Phi hoàn toàn không nghe được, cũng lười nghe, nên chỉ cầm ly bia, từng ngụm mà uống.

Để tránh việc hiểu lầm cùng phiền phức, y không nhìn quanh khắp nơi, chỉ sợ lại có thêm thằng nhóc nào nữa chạy tới đây nháo. Lúc này Phương Thành ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh, loại khí chất thong dong nhu hòa trên người anh cùng Lâm Tĩnh mang lại cảm giác quần anh tụ hội, khiến người ta vừa nhìn lại nghĩ hai người họ mới là 1 đôi, vì vậy có người lại bắt đầu rục rịch, dự định chạy tới chỗ của Lôi Hồng Phi. Y lười ứng phó, nghĩ muốn kêu Lâm Tĩnh trở về. Vừa muốn nói, điện thoại di động trên người y rung lên. Lôi Hồng Phi đã tiến hành cài đặt, đem những người quan trọng cài đặt vào quá trình liên hệ đặc biệt, từ đó có những tần suất rung động khác nhau, cho nên y lập tức người đang gọi tới chính là Lăng Tử Hàn. Vốn y đang có chút buồn bực, hiện tại lại dễ dàng bị quét sạch, y vui mừng mà cầm lấy điện thoại, chạy ra khỏi quán bar ồn ào, mới bắt máy.

Màn hình nhỏ hiện ra, khuôn mặt Lăng Tử Hàn rất rõ ràng. Cậu ôn hòa cười nói: “Hồng Phi, sinh nhật vui vẻ.”

Lôi Hồng Phi thật cao hứng: “Cám ơn, anh rất vui đó.”

Lăng Tử Hàn nhìn hoàn cảnh chung quanh anh 1 chút, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh không ở Bắc Kinh à?”

Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ gãi gãi đầu. “Anh đến tìm Lâm Tĩnh uống rượu.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng: “Thì ra Lâm Tĩnh ở bên đó à.”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi bỗng nhiên than thở. “Em không có tưởng ra được đâu, Phương Thành cũng ở đây đó, lại dám chạy tới tận đây, còn nói là tình cờ gặp bọn anh, tức chết đi được.”

“Hả? Anh ta quả thật thần thông quảng đại nha.” Lăng Tử Hàn bất ngờ, lập tức cười nói. “Các anh đang ở đâu vậy?”

Lôi Hồng Phi lập tức nói cho cậu nghe.

Lăng Tử Hàn hơi hơi cúi đầu, ở máy vi tính gõ gõ vài cái, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Em giúp anh một chút vậy. Có một người mà bọn em muốn bắt đang lẩn trốn ở một thành phố tại Mông Cổ, cách bọn anh khoảng hơn 1000 km. Em sẽ thông báo cho Lâm Tĩnh, nhờ hắn hỗ trợ bắt người. Em nghĩ, hắn nhất định tìm anh đi cùng đó.”

Lôi Hồng Phi tinh thần rung lên. “Tốt.”

Lăng Tử Hàn lập tức cúp máy, rồi gọi cho Lâm Tĩnh, mỉm cười nói: “Lão Lâm, giúp tôi bắt một người được không?”

Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức tinh thần tỉnh táo: “Được, cậu nói đi”

Thanh âm Lăng Tử Hàn trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp, bình tĩnh. “Người nọ chính là một trong những thủ phạm lúc trước đã tham gia vào việc mưu sát Giác Phi, hacker “Blaze”. Sau khi y bỏ chạy khỏi cao nguyên Pamir, vì sự nghiêm mật phong tỏa của bọn tôi, mà y không cách nào chạy qua phương Tây được, chỉ có thể đảo quanh các quốc gia Trung Á. Chúng tôi dự định bức y bước vào lãnh thổ một nước, cho nên vẫn chưa nóng lòng bắt y. Thế nhưng, dù cho y cùng đường, nhưng vẫn chưa tiến vào cảnh nội nước ta, mà lại lặng lẽ trốn ở Mông Cổ, sau đó một đường vãng đông, muốn đào tẩu vào biên giới Nga. Hiện tại y đang cách chỗ các anh ở khoảng hơn 1200km, trong một trấn nhỏ, dự định từ đó trốn vào cảnh nội nước Nga, sau đó lại hướng về phía cảng, ngụy trang thành du khách, leo lên một du thuyền xa hoa của Âu Châu. Y thông qua internet đặt được một vé tàu rồi, nếu y lên tàu thì sẽ rất khó bắt được, cho nên tuyệt đối không thể để cho y lên thuyền được. Chú ý, hành động đừng quá lớn, không thể kinh động tới phía chính phủ Mông Cổ hoặc nước Nga, nhất định phải bí mật bắt về, bí mật đưa về nước.”

“Được, cậu yên tâm đi.” Vừa nghe muốn bắt chính là một trong những thủ phạm đầu đảng tội ác đã hại chết Ninh Giác Phi, Lâm Tĩnh nhất thời nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn không hề cân nhắc gì đã đồng ý. Hắn cúp máy, nói vội với Phương Thành. “Phương bộ trưởng, hiện tại tôi đi phải muốn đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, không tiện ở lại cùng anh nữa. Chờ khi tôi về Bắc Kinh, nhất định sẽ tới chào anh.”

Trong mắt Phương Thành xuất hiện vài tia tiếc nuối, nhưng bên môi vẫn mang theo nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu. “Đương nhiên công tác là quan trọng rồi, cậu cứ đi di, tôi ở Bắc Kinh chờ cậu.” Nói xong, anh vươn tay với Lâm Tĩnh.

“Được, gặp lại ở Bắc Kinh.” Lâm Tĩnh bắt tay chào từ biệt với anh xong, sau đó chạy thẳng ra phía ngoài quán bar.

Lôi Hồng Phi vẫn chậm rãi mà bước vào trong, Lâm Tĩnh đã chạy tới trước mặt y rồi, liền kéo cả người đi, chạy thẳng ra phía cửa. Lôi Hồng Phi tâm hoa nộ phóng, cầm chặt lấy tay hắn, nhắm mắt theo đuôi theo sát bên cạnh hắn. Y cái gì cũng không hỏi, tin tưởng Lâm Tĩnh khẳng định sẽ nói cho y biết.

Lâm Tĩnh lên xe, vừa chạy xe như bay về phía căn cứ vừa nói với y: “Cái tên hacker “Blaze” kia, hiện tại đang ở trong một thành nhỏ ở quốc nội Mông Cổ, tôi muốn tự tay mình đi bắt y, anh có đi cùng hay không?”

“Có chứ.” Vừa nghe tên cần bắt là người này, Lôi Hồng Phi nhất thời giận dữ. “Tôi cũng muốn tự tay mình bắt nó, báo thù cho Giác Phi.”

“Được.” Lâm Tĩnh nhìn về phía phía chân trời hắc ám vô tận đằng xa, nhẹ giọng nói. “Những tên đầu đảng tội ác đã hại Giác Phi, nếu không phải bị chúng ta giết chết, thì cũng bị chúng ta bắt được, chỉ có mình nó là lọt lưới trốn được, giờ chúng ta tự tay mình bắt nó trở về, tế cho linh hồn linh thiêng trên trời của Giác Phi.”
Bình Luận (0)
Comment