Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaDùng tốc độ chẳng khác gì rùa bò mà đi, nhưng Lôi Hồng Phi tuyệt không gấp, trái lại trong lòng rất vui mừng.
“Blaze” đã bị cầm chân, hơn nữa căn cứ vào người mà Lăng Tử Hàn phái ra điều tra, thì cái thành nhỏ kia bên trong không có xe hạng nặng công trình hoặc máy móc thiết bị cùng loại, cho nên cho dù “Blaze” cuối cùng có nghĩ ra được cách này, muốn dùng nó trốn thoát, thì cũng không có cách nào tìm được công cụ tương ứng, chỉ có thể phiền muộn lưu lại nơi đó.
Lâm Tĩnh ngồi ở bên cạnh, Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ 1 chút, nói với hắn: “Cậu ngủ trước 1 chú đi, đợi tới thôn kế tiếp, chúng ta ăn chút gì đó rồi đi tiếp.”
Hiện tại bọn họ là thương nhân, ở trời bão tuyết mà đi vội đến thế, cũng sẽ khiến người khác hoài nghi. Lâm Tĩnh gật đầu, cười cười với y: “Anh cũng nghỉ ngơi đi, có 3 người họ, anh cũng không cần phải cố chống.”
“Được, tôi cũng ngủ 1 chút.” Lôi Hồng Phi hài lòng đáp ứng, rất thống khoái nhắm hai mắt lại.
Ghế sau khá rộng, nhưng y lại ngồi ngay giữa, kế sát bên Lâm Tĩnh. Một lát sau, trong tốc độ rùa bò, chiếc xe chạy khá ổn, nhưng thân hình của y lại không giữ được bình ổn, chậm rãi ngã vào người Lâm Tĩnh, gối lên đầu vai Lâm Tĩnh, ngủ càng lúc càng say.
Mấy năm qua, Lâm Tĩnh đã quen với sự tiếp cận của Lôi Hồng Phi, lúc này cũng không thấy đột ngột gì, trái lại điều chỉnh tư thế một chút, dựa lưng ghế dựa, để cho y nằm thoải mái hơn. Trong thân thể Lôi Hồng Phi dường như luôn tồn tại một ngọn lửa nóng khác với người thường, mơ hồ tản ra khí tức cổ bá đạo, khiến cho trước đây khiến hắn phải xem y là một kình địch mạnh, mà mấy năm qua lại càng lúc càng có cảm giác thân thiết. Hắn nhìn bầu trời tuyết bay ở ngoài cửa sổ, dần dần ngủ.
Xe tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, tài xế cùng ba người kia đều có đồ khô mang theo người, ở trên xe giải quyết bữa trưa. Do hai ông chủ đang ngủ, nên tài xế không có mở nhạc, chỉ là nhẹ giọng nói chuyện phiếm với người bên cạnh. Vì tốc độ đi quá chậm, nếu như không nói chuyện, thì tài xế rất dễ mệt mỏi, ba đặc chủng binh này tất nhiên biết điều đó, không chỉ nói chuyện với ông, đồng thời nhân cơ hội tìm hiểu tình hình, đặc biệt ở cái khí trời này, ngoại trừ xe công trình đang chạy ra, còn cách nào để đi lại nữa đâu.
“Nếu thế vẫn còn có xe trượt tuyết mà, thế nhưng người thành phố chúng tôi khẳng định không biết dùng, đều do dân chăn nuôi dùng thôi.” Ông tài xế hào phóng cười nói, “Đều là dạng xe trượt tuyết ngựa kéo, tuy rằng so ra kém xe hơi, nhưng tốc độ đi trên tuyết chẳng kém cạnh đâu nha, giống như trên con đường trong bão tuyết thế này nè, xe trượt tuyết chính là phương tiện giao thông tốt nhất.”
“Xe trượt tuyết?” Ba chiến sĩ kia đều ngẩn ra, lập tức ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Người ngồi ở ghế phó hỏi. “Vậy ở vùng gần đây có thể thuê xe trượt tuyết không? Chúng tôi chưa từng ngồi qua nó, ông chủ tôi chắc chắn rất thích đó.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hai người kia cũng nói bóng nói gió hỏi thăm, muốn biết ở khu của “Blaze” có thể thuê được xe trượt tuyết ngựa kéo thời xưa hoặc xe mô-tô tuyết hiện đại hay không.
Người tài xế này tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Ông nhiều năm qua ở vùng này kiếm khách chạy, tất nhiên là hiểu rõ tình hình ở đay, nên chậm rãi nói, rất tỉ mỉ.
Cho tới nay, kinh tế Mông Cổ luôn không phát triển, ở mấy quốc gia giàu có đã nhập xe mô-tô tuyết, nhưng ở đây thì lại rất ít, dường như chỉ có ở thủ đô hoặc một số thành phố lớn phồn hoa mới có bán, hơn nữa giá rất cao, thông thường đều dùng làm vật trang trí trong mấy tiệm xa xỉ, ở thành nhỏ khẳng định không cách nào nhìn thấy.
Tất cả mọi thứ, Lăng Tử Hàn đều tính toán rất cẩn thận. Kỳ thực người của cậu hoàn toàn có thể đi bắt “Blaze”, thế nhưng Lôi Hồng Phi cần hỗ trợ, nên cậu tất nhiên không chút do dự cho y cơ hội để ra ngoài, tuy rằng cậu nói với Lâm Tĩnh nghe nghiêm trọng như thế, kỳ thực chỉ muốn hắn nghe xong liền lo lắng không kịp suy nghĩ, sẽ kéo cơ hội Lôi Hồng Phi xuất cảnh. “Blaze” tội ác tày trời, nhưng trốn không thoát khỏi tay cậu, cho dù y có thể có thể đột phá, đến vịnh biển leo lên du thuyền, cậu cũng có cách bắt y ngược trở về. Hiện tại có Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đi, cậu cũng không phải hao tâm nữa, chỉ là tùy thời quản lý, ở phía sau ủng hộ mặt kỹ thuật cho họ.
Những chuyện này thuộc về hậu phương bí mật, ba đặc chủng binh kia tất nhiên không biết, bởi vậy trong lòng có chút gấp, nếu như mục tiêu đuổi bắt tìm được xe trượt tuyết, có thể thuận lợi rời đi. Cánh đồng tuyết mênh mông, nếu như không có thiết bị, muốn theo dõi mà không để cho đối phương phát hiện, vậy quá khó khăn rồi đi. Năng lực của “Blaze” khiến cho bọn họ không dám tin tưởng vào tin tức do thiết bị quản chế truyền tới, cho nên chỉ có thể thông qua mắt thường quan sát hoặc là trực giác nhận biết đã được trải qua huấn luyện nhưng dùng những thứ này theo dấu trong tuyết, hơn nữa mục tiêu còn là một người tuyệt đỉnh thông minh cũng là cực kỳ cẩn thận, độ khó so với tại sa mạc còn nhiều hơn.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều đang ngủ, nhưng khi nghe đến hai chữ xe trượt tuyết, cũng song song trong tiềm thức tâm thần chấn động, tỉnh lại. Hai người đều biết đối phương đã tỉnh, nhưng không hẹn mà tiếp tục giả bộ ngủ, nghe 3 binh kia nói chuyện cùng tài xế, để đem tình hình tất cả đều rõ ràng hơn.
Lôi Hồng Phi trong lòng mừng rỡ, đã không biết phải làm gì. Y tựa trên người Lâm Tĩnh, đầu gối lên vai của Lâm Tĩnh, cảm nhận được khí tức ấm áp chậm rãi phất trên đỉnh đầu, trong lòng y bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc. Còn về phần bắt cái tên “Blaze” nho nhỏ kia, y căn bản không cần đa tâm, lần này dù sao cũng chính là đi phụ Lâm Tĩnh, nhiều lằm nếu thấy “Blaze” thì chỉ cần xông lên bắt y thôi, mấy cái khác không cần phải khẩn trương tìm cách, cho nên chuyến đi này chủ yếu là lấy công làm việc tư. Không nghĩ tới lại có được nhiều phúc lợi đến thế, khiến y hạnh phúc chịu không nổi, vừa giả bộ ngủ vừa thầm khen Lăng Tử Hàn trong lòng thực là người anh em tốt, nếu sau này có thêm nhiều chuyện tốt như thế này càng được.
Đợi khi 3 binh kia hỏi cũng được rõ mọi chuyện rồi, Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh mới lần lượt tỉnh lại. Lôi Hồng Phi lưu luyến ngồi thẳng thân thể, vươn thắt lưng, nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Đến đâu rồi?”
Khí chất của y như lưu manh, cho nên một đường đều là do y giả bộ, còn Lâm Tĩnh luôn lạnh lùng nhàn nhạt, mang cái khí chất ông chủ giả đạt tới 10 phần.
Nghe được câu hỏi của y, hai người ngồi phía trước cung kính quay đầu lại đáp: “Đi được phân nửa rồi ạ.”
“Chậm thế cơ à.” Thanh âm Lôi Hồng Phi không vừa lòng, tiến đến phía cửa sổ nhìn kỹ 1 chút, chán chết mà nói. “Đi làm chút gì đó ăn đi.”
“Cái này …” Một binh sĩ mang vẻ mặt đau khổ ngồi phía trước nói. “Chỗ này băng thiên tuyết địa, đến đâu ăn bây giờ?”
Một binh sĩ ân cần mà nói: “Sếp à, nếu không ăn chút bánh mì đi, đợi mấy tiếng nữa, phía trước sẽ có một trấn nhỏ, chúng ta sẽ ở đó ăn cơm chiều.”
“Ừ, vậy tùy tiện ăn chút gì đó trước đã.” Lôi Hồng Phi hiền hoà đồng ý.
Đúng lúc này, điện thoại di động của y cùng Lâm Tĩnh song song nhận được tin tức do Lăng Tử Hàn phát tới: ““Blaze” đã dùng giá gấp 3 đặt ở tiệm xe hơi ở Ulan Bator mua 2 xe việt dã địa hình có thiết bị chặn tuyết cùng 4 chiếc mô-tô đi tuyết, hiện tại xe đang được chở tới chỗ của “Blaze”, dựa theo tốc độ hiện tại của chúng, nếu như suốt đường không dừng lại đại khái 4 tiếng sau xe sẽ nằm trong tay “Blaze”.”
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi xem qua sau đó bất động thanh sắc mà phản hồi “Rõ rồi”, sau đó liếc nhau, cùng nhau đẩy cửa ra xuống xe.