Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaKhí trời càng ngày càng ác liệt, bóng đêm tối đen như mặc, hầu như ngưng trệ, ngay cả đèn xe cũng không cách nào xuyên qua. Lôi Hồng Phi phải phối hợp với các hình ảnh cùng hệ thống hướng dẫn vệ tinh trong xe, mới có thể duy trì chạy thẳng đến thành phố.
Lâm Tĩnh nhìn vị trí của “Blaze” hiển thị trên máy vi tính cầm tay, sau đó quay đầu nói: “Có muốn ăn chút gì đó hay không?”
Hai quân sĩ ngồi ở ghế giữa lập tức kéo lấy balô của mình, từ bên trong lấy ra thực phẩm dã chiến được chế biến sản xuất dành riêng cho bộ đội đặc chủng. Bên trong có đồ ăn cùng cơm, ngăn cách bởi vật chất hóa học đặc thù, vừa chạm nước là có thể tăng nhiệt độ. Hai người họ xé bao bì, cầm một chai nước khoáng chậm rãi đổ quanh, đợi khi đồ ăn nóng lên, mới đưa cho họ.
Lâm Tĩnh cầm lấy, nói với Lôi Hồng Phi: “Tôi sẽ ăn trước, sau đó tới lượt tôi lái, anh ăn.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu, bỗng nhiên tâm niệm khẽ động, khóe mắt nhìn túi canh thịt bò mà Lâm Tĩnh đang cầm, nói: “Để tôi uống vài hớp canh đã.”
Lâm Tĩnh cầm túi canh trong tay mình, tự nhiên mà đưa qua cho y. Lôi Hồng Phi một tay cầm lái, một tay tiếp nhận, cầm lấy túi ngậm vào miệng hút một ngụm lớn, sau đó mới trả lại, thích ý mà nói: “Thật là thoải mái.”
Lâm Tĩnh cười cười, nhìn bộ dáng hưởng thụ của y, bản thân cũng uống một ngụm canh, sau đó mới bắt đầu ăn.
Bọn họ hai người anh một miếng tôi một miếng, ba quân sĩ ngồi phía sau toàn bộ đều ngó mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm tối đen, tựa như ở đó có mỹ cảnh chưa từng được nhìn thấy.
Lôi Hồng Phi lái xe như bay trên con đường tuyết đọng, trong lòng lại đang tính toán lộ tuyến trốn về phía Đông của “Blaze” cùng phương án hành động tiếp theo. Một lát sau, y hỏi: “Hiện tại xem ra, “Blaze” không hề có dự định dừng lại trên đường. Y có đến 4 tên bảo vệ, thay phiên lái xe, tiếp tục gia tăng vận tốc, rất nhanh sẽ một đường thẳng đến Nga.”
“Ừ, nếu tôi là y, tôi cũng sẽ làm vậy.” Lâm Tĩnh tán thành. “Hiện tại băng thiên tuyết địa thế này, trên đường xe cộ rất ít, nếu chúng ta cứ theo chúng như thế, rất nhanh sẽ bị phát hiện.”
“Xe này có trang bị che đậy máy dò xét, cho nên bọn “Blaze” chỉ có thể dùng mắt thường mà quan sát mới có thể phát hiện được.” Lôi Hồng Phi một cách tự tin. “Lúc chúng ta tiếp cận, bọn chúng chắc chắn sẽ không phát hiện, chỉ là dù sao trong tầm nhìn của chúng, ta cũng nên cẩn thận. Trời tối đen như thế, nếu như canh thời gian tắt đèn xe, thì tôi tin y sẽ không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: “Biện pháp này, bắt được chúng cũng không phải vấn đề. Thế nhưng, muốn phòng ngừa chúng chó cùng rứt giậu, thấy trốn không thoát lỡ cho nổ bom tự sát thì nguy.”
“À, chuyện này cũng quan trọng.” Lôi Hồng Phi suy tư. “Lúc ra tay nhất định phải vào ban đêm, thế nhưng phải để chúng không kịp phòng bị, không kịp tự sát … Haizzz, cho tôi ăn chút đã.” Y vừa trầm tư vừa thuận miệng nói.
Lâm Tĩnh cầm dĩa ghim một miếng thịt kho tàu đến trước mặt y, y cầm lấy bỏ vào miệng rồi đưa nĩa lại cho hắn. Lâm Tĩnh tiếp nhận cây nĩa, lại tiếp tục ghim ăn, đồng thời trong đầu cũng đang suy nghĩ đến các phương án khác: “Nếu như chỉ là một biện pháp trực tiếp đơn giản nhất, chính là chạy trước bọn chúng rồi mai phục. Xe chạy ngang chắn giữa đường, để hai người lại giả bộ đang sửa xe, ba người khác thì mai phục. Thế nhưng, chỉ sợ “Blaze” không thèm để ý, thà rằng bỏ mặc chứ không ngừng xe lại.”
“Ừ, có thể.” Lôi Hồng Phi thả chân ga, yên lặng nhìn con đường phía trước, bỗng nhiên nói. “Cho tôi thêm miếng nữa.”
Lâm Tĩnh lại đút cho y một viên cá.
Hai người lại tiếp tục tôi một miếng, anh một miếng, cứ thế mà chia đôi bữa tối, anh một câu, tôi một câu phân tích tình huống. Ba quân sĩ phía sau lại chẳng ai dám lên tiếng, rất sợ để cho hai vị thủ trưởng phát hiện ra phía sau còn có người, lại phá hoại bầu không khí hài hòa này.
“Nếu như bọn chúng muốn đi đường vòng, vậy thì tạo tai nạn xe cộ đi.” Lôi Hồng Phi nói. “Cho một người lái mô-tô tuyết chờ ở phía trước, nếu như bọn chúng vẫn tiếp tục chạy bỏ mặc, thì mô-tô tuyết cứ giả bộ không thể thắng được rồi đụng vào.”
Lâm Tĩnh suy tư nói: “Đây cũng là một cách. Mô-tơ tuyết chỉ có 1 chiếc, không gây nguy hiểm với chúng, “Blaze” không có khả năng vừa thấy một chiếc đã lập tức cho phát nổ. Y chỉ biết nghi thần nghi quỷ, nhưng cũng phải quan sát và phán đoán, mới đưa ra quyết định được. Lúc đó chính là cơ hội của chúng ta.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi nhìn hắn 1 cái, thấy hắn đang uống canh, liền nói. “Tôi cũng muốn uống.”
Lâm Tĩnh lại đưa cái túi canh bò không còn nhiều đưa qua cho y, sau đó quay đầu nói với ba quân sĩ phía sau: “Làm thêm túi canh nữa đi.”
Mấy bộ đội đặc chủng ngồi đối diện đang mở to mắt nhìn chợt lên tiếng “rõ”, sau đó có người nhanh chóng lấy ra thêm một túi canh rồi đun nóng.
Lôi Hồng Phi uống sạch túi canh, chậc lưỡi, vui mừng cười nói: “Quả nhiên rất ngon.” Sau đó trả cái túi không về.
Lâm Tĩnh bỏ túi vào túi rác, rồi nói “Kỳ thực khí trời khắc nghiệt như thế, ngay cả ngón tay còn không thấy được 5 ngón, chỉ cần chúng ta che đậy quản chế điện tử, bọn chúng sẽ không phòng bị được. Chúng ta cần tìm con đường núi mà chúng dự định đi, đặt sẵn nhiều tảng đá lớn ở phía trên, tạo thành một trận lỡ tuyết. Chờ bọn chúng dừng xe, xuống xe, thì chúng ta cùng nhau ra tay, có thể khống chế được chúng.”
Ánh mắt Lôi Hồng Phi nhãn tình sáng lên: “Chủ ý này hay đó, giờ cậu tra thử xem địa hình chung quanh đi, tìm một con đường mà bọn chúng bắt buộc phải đi qua, sau đó mới thực hiện kế hoạch này được. Nếu như bọn chúng lại đi lệch khỏi con đường đã dự tính trước, thì phương án đó không dùng được đâu.”
“Ừ, để tôi tra thử.” Lâm Tĩnh lấy ra máy vi tính, điều ra bản đồ địa hình lập thể khu phía Đông Mông Cổ, sau đó chồng lên con đường cái mà “Blaze” đang di chuyển, cẩn thận tra cứu.
Quân sĩ phía sau hâm canh xong, do dự một chút, không dám đưa cho Lôi Hồng Phi, mà đưa cho Lâm Tĩnh, cung kính mà nói: “Lâm tư lệnh, canh đã nóng rồi.”
Lâm Tĩnh cũng không quay đầu lại, cầm lấy liền uống 1 ngụm, uống hơn nửa phần mới nhớ ra gì đó, liền đưa qua: “Canh của anh.”
Lôi Hồng Phi tiếp nhận, uống hai ngụm, sau đó đặt lại vào tay hắn. Tay kia của Lâm Tĩnh đang tạm thời làm thành công cụ giữ túi canh, nếu y muốn uống thì cứ lấy, ngón tay đang cầm của Lâm Tĩnh sẽ thả ra, khi y uống xong bỏ vào tay hắn, thì ngón tay Lâm Tĩnh sẽ nắm chặt túi lái. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
Qua một hồi lâu, Lâm Tĩnh nói rằng: “Tôi đã nhiều lần cẩn thận phân tích, chỗ này bọn chúng nhất định phải đi qua.” Nói xong, hắn ở ngay hệ thống hướng dẫn vệ tinh phía trước xe hơi chỉ vài điểm, địa điểm đó lập tức hiển thị ra trên bản đồ điện tử.
Tình huống hiện tại, “Blaze” đang chạy nhanh về phía từ Tây sang Đông, còn bọn họ thì đang đi từ hướng Nam sang Bắc ở ngay phía trước “Blaze”, vị trí mà Lâm Tĩnh chỉ ra là một sơn cốc nho nhỏ, hai bên đều là đồi núi, không cao cũng không hiểm, thế núi bằng phẳng, nếu đất đá rơi xuống cũng không có thực vật nào giữ lại, tạo thành lỡ núi là chuyện bình thường, bọn “Blaze” đang đi từ ở đường cái kia sẽ nhanh chóng chạy qua sơn cốc này, là con đường chính. Dựa theo tốc độ hiện nay, bọn Lôi Hồng Phi sớm nhất cũng phải mất hơn 2,3 tiếng mới có thể chạy tới đó, vừa lúc sắp xếp cùng ẩn nấp.
Lôi Hồng Phi rất tin tưởng phán đoán của Lâm Tĩnh, nhìn địa đồ vài lần, liền không chút do dự nói: “Đi, đến đó thôi.”
Lâm Tĩnh buông máy, thuận lợi cầm lấy túi canh trong lòng bàn tay đưa lên miệng hút. Lôi Hồng Phi thấy, lại nói: “Tôi cũng muốn uống nữa.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, đưa túi qua chỗ y.
Lôi Hồng Phi đắc ý vô cùng mà ngậm miệng túi uống canh, trong lòng hừ hừ: “Hôm nay đã qua năm mới rồi nha, thật là hạnh phúc quá mà …”