Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaGió rất mạnh, tuyết đọng rất sâu, trên lưng lại mang một người bị thương mà thể trọng cũng không nhẹ, Lôi Hồng Phi đi khá là khó khăn, nhưng y lại không thấy gian khổ, mà chỉ hận bản thân không thể đi nhanh hơn.
Y không biết mình đã đi bao nhiêu lâu, trong sự hoảng hốt lại tựa như trải qua thiên niên vạn tái, lúc này mới đi tới được bên cạnh xe của mình. Mở cửa xe xong liền lập tức mở hệ thống sưởi, kéo ghế ngã xuống, đặt Lâm Tĩnh nằm đàng hoàng, lúc này y mới cảm thấy uể oải bất kham, nhưng không kịp hoãn khẩu khí, liền xoay người đem cái tên ‘Blaze’ mà chiến sĩ đi bên cạnh kéo xuống, ném vào ghế sau, lập tức ngồi trên xe, đóng kín cửa, lúc này mới thở dài 1 hơi, trầm tĩnh lại.
Lâm Tĩnh bình tĩnh mà nằm đó, sắc mặt có chút tái nhợt, ngoài ra cũng không có gì khác biệt, Lôi Hồng Phi lại không dám phớt lờ, vội vã lấy ra vali thuốc, cởi nút áo của Lâm Tĩnh, kiểm tra tình hình thân thể của hắn.
Hệ thống sưởi hơi mở, chiến xe bị đóng kín nhanh chóng trở nên ấm áp, không mất quá nhiều thời gian, Lâm Tĩnh liền tỉnh lại. Lúc này Lôi Hồng Phi đang gọi cho Lăng Tử Hàn, bên này cũng không sai biệt múi giờ với Bắc Kinh, nên bên kia cũng đang là hừng đông, phần lớn mọi người lúc này đang ngủ say, nhưng Lăng Tử Hàn lại bị Lôi Hồng Phi gọi điện làm ồn, mục đích chính là muốn nhờ họ đi gọi Đồng Duyệt, nhờ chuẩn đoán bệnh giùm cho Lâm Tĩnh rồi đưa ra phương án trị liệu khẩn cấp, Lôi Hồng Phi sợ quan tâm quá sẽ bị loạn, nên không có chỉ đạo của bác sĩ, dù thế nào cũng không dám làm bậy.
Lăng Tử Hàn luôn luôn ngủ không say giấc, thanh âm nhỏ của điện thoại đủ để gọi cậu dậy. Cậu cầm điện thoại, rón rén bước ra phòng ngủ, ra bên ngoài rồi bắt máy.
Đối với hành động, Lôi Hồng Phi chỉ đơn giản dùng câu nói “Hành động kết thúc, mục tiêu bị bắt” để tổng kết, sau đó liền nhấn mạnh vào tình hình của Lâm Tĩnh, “Tử Hàn, em cũng biết bệnh của lão Lâm rồi đó, hiện tại anh không dám dùng thuốc bậy, chỉ sợ làm sai thành hại, trái lại khiến cho bệnh hắn càng thêm nặng. Em lập tức gọi chú Đồng giúp anh được không? Anh cần chú ấy hỗ trợ.”
Lăng Tử Hàn không chút do dự nói: “Được, anh chờ 1 chút.”
Lôi Hồng Phi thở phào một cái, vừa nắm điện thoại vừa đưa mắt nhìn Lâm Tĩnh bên cạnh, thấy hắn đã tỉnh, liền vui mừng, lập tức cúi sát người xuống, thân thiết hỏi: “Cậu cảm thấy sao rồi?”
“Không có việc gì …” Chỉ nói được nhiêu đó, Lâm Tĩnh liền ho dữ dội, ngực thấy đau nhức, khó mà kiềm được, khiến hắn liền khẽ nhíu mày.
Lôi Hồng Phi nhất thời luống cuống tay chân, đưa tay vuốt nhẹ trên ngực hắn, cũng không dám dùng nhiều sức, quá lắm chỉ là muốn thoải mái tâm lý mà thôi. Y nhẹ giọng hỏi: “Có muốn uống nước không?”
“Được.” Lâm Tĩnh nỗ lực khống chế chính mình, cố gắng kiềm nén cơn ho khiến cho mình càng lúc càng không khỏe này, trên mặt hiện 1 nụ cười.
Các chiến sĩ ngồi ở ghế sau trông chừng ‘Blaze’ đã chuẩn bị xong nước nóng, luôn cầm trong tay, lúc này nhanh chóng đưa qua. Lôi Hồng Phi tiếp nhận, cẩn thận đút Lâm Tĩnh uống. Lúc này, Đồng Duyệt xuất hiện trước màn hình điện thoại di động của y, quan tâm hỏi: “Hồng Phi, gửi số liệu kiểm tra đo lường của Tiểu Lâm qua đây.”
Lôi Hồng Phi mừng rỡ, nhanh chóng lấy máy kiểm tra đo lường y học kết nối với điện thoại di động của mình, chuyển toàn bộ dữ liệu qua đó.
Đồng Duyệt thức, tất nhiên Lăng Nghị cũng sẽ tỉnh. Bọn họ có động tĩnh, Vệ Thiên Vũ cũng lập tức bị kinh động. Thư phòng của Mai Uyển đèn đuốc sáng trưng, Đồng Duyệt hết sức chăm chú nghiên cứu số liệu tư liệu được gửi tới, Lăng Tử Hàn bắt tay sắp xếp đường lui cho bọn Lôi Hồng Phi.
Do Lâm Tĩnh bị thương, con đường lùi ban đầu dưới khí trời ác liệt ảnh hưởng, nên thời gian trở lại cũng dài hơn. Lăng Tử Hàn lo lắng bệnh tình Lâm Tĩnh xuất hiện biến cố, nếu đang ở cao nguyên đang vượt tuyết sơn xảy ra chuyện, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện khó mà chịu được, cho nên kế hoạch phải thay đổi, cậu phải kiểm tra toàn bộ tình hình khí trời ở quanh đó, bằng tốc mau nhất mà sắp xếp đường về Bắc Kinh cho họ. Nếu như bị sóng xung kích của cơn nổ đụng phải, thì loại thương này không tính là nghiêm trọng, thế nhưng cũng vì vậy mà dẫn phát tới bệnh căn ẩn nấp trong cơ thể Lâm Tĩnh, vậy rất phiền phức, cho nên cấp bách, muốn nghĩ cách đưa họ về càng nhanh càng tốt.
Chẳng được bao lâu, Đồng Duyệt nói lại một lần toàn bộ những thuốc mà Lôi Hồng Phi mang theo, sau đó chỉ y cách dùng thuốc. Nét mặt của hắn luôn ôn hòa, cố gắng điều hòa lại tâm tình nôn nóng của Lôi Hồng Phi, “Tình hình của Tiểu Lâm không có nghiêm trọng, thế nhưng không thích hợp ở tại cao nguyên trong thời gian dài, đặc biệt chú ý giữ ấm, đừng khiến cho hắn cảm mạo, với lại, cho hắn mang lồng ô xy, cố gắng không để đường hô hấp của hắn bị nhiễm trùng …”
Hắn nói rất chi tiết, Lôi Hồng Phi nghe rất chuyên tâm, Lâm Tĩnh nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Đồng Duyệt, trong lòng cảm giác rất an tĩnh, ủ rũ càng ngày càng đậm, khiến cho hắn dần chìm vào giấc ngủ say
Đồng Duyệt để Lôi Hồng Phi dùng các loại thuốc tiêm cho Lâm Tĩnh, so với uống thuốc thì hiệu quả hơn. Lôi Hồng Phi lấy máy truyền dịch điện tử ở trong xe ra, nhanh chóng pha nước thuốc, điều chỉnh tốc độ loại nhỏ, ống chích trí năng tự động tìm kiếm huyết quản trên mu bàn tay của Lâm Tĩnh, đâm vào rồi cố định. Lôi Hồng Phi tìm một cái chăn, cẩn thận đắp kín cho Lâm Tĩnh, sau đó mới lau mồ hôi hột rậm rạp trên trán cởi áo khoác chính mình.
Trong xe rất ấm, y vốn chính là thể chất nhiệt, vẫn mặc bộ đồ dùng để chống đỡ cơn lạnh dưới âm 40 độ, trước đó không hề thấy nóng, toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên người Lâm Tĩnh, giờ mới nhận ra cả người mình đầy mồ hôi, rất khó chịu. Y không quản nhiều như thế, đưa tay nhìn đồng hồ 1 chút, nói với chiến sĩ bên cạnh: “Hỏi hai người kia làm tới đâu rồi? Kêu bọn họ nhanh 1 chút, thế nhưng, chuyện này nên xử lý ổn thỏa, không để lại kẽ hở gì.”
“Yes, sir.” Chiến sĩ kia lập tức gọi hai người chiến sĩ còn lại, nhắn lại mệnh của sếp. Sau khi nói chuyện xong, y cung kính báo cáo. “Bọn họ đã dọn dẹp xong hết rồi, đang trở về, có lẽ nửa tiếng nữa là tới đây.”
“Ừ, chúng ta lái tới đó đón đi.” Lôi Hồng Phi ngồi vào ghế lái, vững vàng nhấn chân ga, chạy nhanh về phía trước.
Bóng đêm dường như càng đậm, Lôi Hồng Phi lại tâm chí kiên định, phá vỡ hắc ám, vượt qua phong tuyết, đón hai chiến sĩ kia lên xe, sau đó dựa theo chỉ thị của Lăng Tử Hàn, chạy nhanh tới phía đông nam.
Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói với y: “Căn cứ phân tích, bão tuyết ở khu đông nam Mông Cổ vào 10h25 sáng này sẽ chấm dứt, đến 12h thì bão tuyết lần thứ hai ập xuống. Anh phải trước 11h30 tới được Sükhbaatar, đã có sẵn 1 máy bay loại nhẹ tư nhân ở đó chờ các anh, tất cả thủ tục đã xong, có thể cất cánh bất kì lúc nào, tư liệu cụ thể em sẽ gửi cho anh. Do khí hậu quá ác liệt, nên phi công được chủ máy bay thuê từ chối bay, chỉ có thể dựa vào một mình bay về. Anh phải bay tới độ cao 8000m mới xem là an toàn. Anh bay tới Xích Phong (1) trong Mông Cổ thì đáp xuống, sau đó sẽ có chuyên cơ đưa các anh về lại Bắc Kinh, trên máy bay có bác sĩ, để phòng bệnh Lão Lâm nặng thêm. Thế nào, anh lái máy bay chắc không có vấn đề gì phải không?”
“Không thành vấn đề.” Lôi Hồng Phi hào khí đầy ngập. “Em cứ chuyển hết toàn bộ tư liệu cùng bản đồ hàng không qua cho anh đi, anh tuyệt đối có thể an toàn mà bay trở về.”
“Tốt.” Lăng Tử Hàn lập tức nén toàn bộ tư liệu rồi gửi qua cho y, sau đó quan tâm nói. “Chú ý an toàn.”
Lôi Hồng Phi thành khẩn nhìn cậu nói: “Tử Hàn, cám ơn.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa nở nụ cười: “Chúng ta là anh em, nói mấy câu này làm gì? Anh cứ mang lão Lâm cùng các chiến sĩ bình an trở về là được, hai đứa con đều rất nhớ anh đó.”
“Được.” Lôi Hồng Phi hài lòng mà nói. “Yên tâm đi, bọn anh nhất định an toàn trở về.”
HẾT CHƯƠNG 123(1) Xích Phong (chữ Hán giản thể: 赤峰市, bính âm: Chìfēng Shì, âm Hán Việt: Xích Phong thị) là một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành phố này có diện tích 90.275 ki-lô-mét vuông, dân số 4,518 triệu người (năm 2003). Mã số bưu chính là 024000, mã vùng điện thoại là 0476. Về mặt hành chính, thành phố này được chia thành 12 đơn vị cấp huyện gồm 3 quận, 2 huyện và 7 kỳ.