Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaThế gian vạn vật, gió là thứ khó nắm bắt nhất, tuy rằng hiện tại khoa học kỹ thuật có phát triển, có khí tượng vệ tinh đặt khắp nơi cẩn thận quản chế, có đài khí tượng trên mặt đất dò xét khắp nơi, có nhà khí tượng học xuất sắc phân tích chu đáo chặt chẽ, có máy tính đại hình tiến hành giải toán nhanh, cho ra kết quả không rời quá 10, nhưng vẫn không thể chuẩn xác hoàn toàn. Dù cho bão phía Nam hay là luồng khí lạnh phương Bắc, thì mây vẫn thường hay bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, khiến người ta khó nắm bắt được quỹ tích, lần này cũng vậy
Luồng khí lạnh đến từ Siberia chia làm vài luồng trước sau, lục tục xuống phía Nam, quét ngang Bắc cảnh, rồi nhanh chóng hướng thẳng tới phía Nam. Luồng khí lạnh ban đầu từng đợt vốn dĩ cách nhau một khoảng, nhưng càng tới phía Nam thì khe càng nhỏ, dần dần dung hợp, trước đó đã dự đoán hai luồng khí lạnh này trong khoảng khe này sẽ tạo ra gió lớn, có thể hiện tại đổi sang hướng Đông, càng lúc càng nhỏ, dường như sẽ nhanh chóng hòa thành một, sẽ không trước sau nữa. Đông Bắc cùng toàn cảnh Mông Cổ, Tân Cương, Hà Bắc, Sơn Đông, Sơn Tây … cả một dãy đều sẽ có bão tuyết, Bắc Kinh cũng rơi tuyết vài ngày, đồng thời gió càng lúc càng lớn, hiện tại đã sắp xảy ra nạn bão tuyết.
Máy bay mà bọn Lôi Hồng Phi lái chính là một chiếc máy bay do phú thương người Hoa buôn bán ở Mông Cổ mua, giá không cao, là dạng nhiều công ty hàng không thường hay sử dụng cho mấy chuyến bay đường ngắn. Vị phú thương này là người Đông Bắc, tài sản ở vùng Mông Cổ có thể đứng trong top 10, bình thường hay dùng máy bay tới Bắc Kinh, Thẩm Dương, Cáp Nhĩ Tân. Bản thân chiếc máy bay này tương đối nhẹ, nếu đầy đủ xăng thì có thể bay tới hơn 3h, đủ để đáp ứng được yêu cầu của cơ chủ, nhưng hiện tại lại xuất hiện một vấn đề lớn, dù từ hướng nào, thì nhiên liệu của chiếc máy bay này cũng không thể hỗ trợ cho nó vượt qua được khu vực đang bị bão tuyết tàn sát bừa bãi kia.
Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh xuất ngoại đuổi bắt ‘Blaze’, rất ít người biết. Lăng Tử Hàn đã trình lên cho Ủy ban cao tầng báo cáo tóm tắt để lập hồ sơ, trên báo cáo có ghi rõ là có sự trợ giúp của bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng, để hỗ trợ cho Bộ Quốc An áp dụng cho đợt hành động quan trọng xuất ngoại truy bắt thủ lĩnh phân tử khủng bố. Nếu như bọn Lâm Tĩnh chỉ là hỗ trợ, như vậy tất nhiên chính nhất vẫn là Bộ Quốc An, do Lăng Tử Hàn chỉ huy và ủng hộ kỹ thuật, cho nên hành động lần này phần liên quan khá ít, nên việc tiếp dẫn Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh về nước thì lại do Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ tự mình phụ trách, toàn lực bảo chứng an toàn bọn họ.
Đợi được Lôi Hồng Phi đến khoang điều khiển ngồi xuống, Lăng Tử Hàn đã nói sơ lược tình huống cho y nghe, sau đó nói: “Các anh đầu tiên chuyển hướng bay tới Bắc Kinh, đường hàng không cụ thể sẽ chuyển cho anh sau, Thiên Vũ đang phân tích tình hình mặt đất thông qua vệ tinh thuyên chuyển. Vốn định nếu có thể tìm được một khe núi có đám mây tương đối ổn định thì sẽ các anh nhảy dù, thế nhưng vậy thì bệnh của Lão Lâm sẽ nặng thêm, không thể nhảy dù, nên chỉ đành chờ anh mang hắn theo. Thiên Vũ sẽ tìm một chỗ đất bằng phẳng ít tuyết đọng hoặc đường cái rộng, lúc đó có thể hỗ trợ cho các anh đáp xuống đất. Khi xác định xong địa điểm, thì em sẽ thông báo cho bộ đội, quốc an, cảnh sát, bệnh viện, phòng cháy chữa cháy ở đó hỗ trợ cho các anh. Chỉ cần các anh tiếp đất an toàn, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa cả.”
“Em yên tâm.” Lôi Hồng Phi nét mặt ngưng trọng, nhưng lại tràn ngập tự tin. “Chỉ cần cho anh địa điểm đáp, anh nhất định an toàn tiếp đất.”
“Em tin.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Kinh nghiệm bay của Tiểu Tần chưa đủ, ở khí trời phức tạp phải cất cánh, hạ cánh, thì cậu ấy không bằng được anh, thế nhưng nếu bay bình ổn trên cao, thì cậu ấy có thể ứng phó được. Các anh còn phải bay thêm hơn 2 tiếng nữa, trong thời gian này, anh cố gắng chăm sóc tốt cho Lão Lâm đi. Chờ Thiên Vũ phân tích tình hình mặt đất xong, tìm được địa điểm có thể đáp xuống, em sẽ báo cho anh biết.”
“Được.” Lôi Hồng Phi rất thống khoái mà cúp máy, cùng thanh niên khách khí hai câu, rồi rời khỏi khoang điều khiển.
Lâm Tĩnh đang nằm, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn vẫn đang nhắm mắt, nhưng không có ngủ. Hắn cảm thấy khó chịu cực kỳ, hô hấp thì khó khăn, không chỉ ngũ tạng lục phủ, ngay cả đầu khớp xương cả người đều đau. Khó chịu đến thế, hắn muốn ngủ cũng không được.
Lôi Hồng Phi khom lưng tiến đến trước mặt hắn, nghe thấy hơi thở không đều của hắn, lúc ngừng lúc gấp, lập tức cầm mặt nạ bảo hộ dưỡng khí mang cho hắn. Lâm Tĩnh dần dần cảm thấy khá hơn, mở mắt ra khẽ nhìn y, cười.
Đối với tình hình sức khỏe của hắn, trong lòng Lôi Hồng Phi cảm thấy rất lo nghĩ, trên mặt lại chẳng dám thể hiện gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta cần phải bay thêm hơn 2 tiếng nữa, cậu cố 1 chút, vừa đáp đất là sẽ có bác sĩ ngay.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh thoải mái mà cười nói. “Tôi không sao, anh không cần quá lo.”
“Tôi biết cậu không có việc gì.” Nét mặt của Lôi Hồng Phi so với hắn thì thoải mái hơn, cười hì hì nói. “Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Được.” Lâm Tĩnh luôn luôn đều cho rằng đều phải cố ăn, mới có thể khiến thân thể cố trụ, cho nên chỉ cần có khả năng, thì hắn đều cố gắng ăn chút gì đó, để cơ thể chống đỡ được.
Lôi Hồng Phi biết rõ, với tình hình hiện tại của hắn, cũng chỉ có thể ăn thức ăn nhẹ, cơm cùng mì sợi đều để qua hết 1 bên. Y tới nhà bếp kiểm tra 1 chút, nước sôi liền nhanh pha một chén cháo mạch, cầm ra nói: “Cậu nằm đi, tôi đút cậu.”
Lâm Tĩnh chẳng có chút khí lực nào, vài năm qua họ chăm sóc nhau cũng đã thành thói quen, cho nên không thấy gì không ổn, tự nhiên là “Ừ” một tiếng, đồng ý với kiến nghị của y.
Lôi Hồng Phi nâng ghế của hắn cao lên 1 chút, lấy mặt nạ bảo hộ dưỡng khí ra, cầm lấy chén cháo mạch thanh đạm từng muỗng mà đút cho hắn ăn.
Lâm Tĩnh miễn cưỡng ăn vài muỗng thì không chống được nữa, không nói gì đã mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Lôi Hồng Phi không dám quấy nhiễu hắn, giúp hắn thả ghế xuống, giúp hắn mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, sau đó đem toàn bộ đồ ăn vào bếp. Xong hết rồi, y ngồi vào bên cạnh Lâm Tĩnh, xác nhận hắn đã mê man, mới không cần phải khống chế tâm tình nữa, trong mắt chứa đầy sầu lo
Không thể theo kế hoạch đáp xuống Xích Phong, phải mạo hiểm ở ngay khe hai luồng không khí lạnh mà nhảy dù, thì cũng không tính là gì, chỉ cần sức gió không lớn, mặt đất san bằng, thì có thể an toàn đáp xuống, hiện tại khiến cho y lo nhất chính là vấn đề bác sĩ. Tuy rằng Lăng Tử Hàn nói sẽ phái bác sĩ tới địa điểm đáp xuống, thế nhưng cậu không có khả năng điều bác sĩ từ Bắc Kinh chạy tới, thời gian không kịp, địa điểm đáp xuống đến giờ còn chưa rõ, cho nên chỉ có khả năng điều bác sĩ ở các bệnh viện gần đó tới, nhưng bệnh của Lâm Tĩnh tương đối đặc thù, chỉ thuốc dùng thôi cũng chưa chắc là bệnh viện nào cũng có, cho nên mấy bệnh viện hẻo lánh chỉ sợ cũng chẳng có cách gì với hắn, hiện tại chỉ có thể hy vọng địa điểm đáp xuống cách gần Bắc Kinh, như vậy có thể dùng thời gian mau nhất đưa Lâm Tĩnh đến bệnh viện 643 tiến hành cứu trị. Bệnh Lâm Tĩnh hiện tại giống như là một viên đạn bắn nhưng không nổ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, tạo thành tổn thất lớn.
Trong đầu Lôi Hồng Phi lộn xộn, miên man suy nghĩ một hồi, nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay Lâm Tĩnh, thở dài.
Y quyết định rồi, dù cho bệnh của Lâm Tĩnh không thể triệt để trị hết, tựa như hành động đuổi bắt vượt cảnh này là không làm nữa, dù cho tên Phương Thành khốn khiếp kia mỗi ngày dây dưa Lâm Tĩnh, cũng tốt hơn bây giờ, nhìn Lâm Tĩnh phát bệnh lại thúc thủ vô sách. Nghĩ tới đây, trong lòng y bỗng nhiên tuôn ra chiến ý cường liệt. Phương Thành thì sao chứ? Luận gia thế bối cảnh thân phận địa vị tuổi tác tướng mạo, y tuyệt không thua kém anh ta, mà tình nghĩa cùng Lâm Tĩnh càng tốt hơn cái tên Phương Thành kia nhiều, cho nên, không có gì phải sợ, để Phương Thành tới đây đi, y nhất định sẽ đẩy lùi tên đối thủ này.
Nghĩ vậy, trong mắt Lôi Hồng Phi không còn sự lo lắng nữa, bên môi có nụ cười. Y cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay nóng hổi của Lâm Tĩnh, ở trong lòng yên lặng mà nói:
Sắp rồi, chúng ta sắp về nhà rồi.