Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLôi Hồng Phi tắm rửa xong, mặc quần áo, sau đó thích ý thở dài 1 tiếng. Trong lúc tắm y cũng cố gắng nhớ lại, muốn đem toàn bộ những mảng ký ức rời rạc kia khâu thành một phần hoàn chỉnh, nhưng lại không làm được. Y cực kỳ ảo não, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, say rượu sẽ để lại di chứng thế này, hồi trước lúc còn được thoải mái uống rượu y cũng từng bị qua.
Y phiền muộn ra khỏi phòng, liền thấy Lâm Tĩnh đưa lưng về phía y đang ngồi ở ghế sofa đơn, an tĩnh nhìn màn hình lớn trên tường. Bên trong đang phát tin buổi trưa, bình thường cũng chính là mấy tin quốc nội, hay thiên tai ở nước ngoài. Dáng người Lâm Tĩnh nhìn qua khá yên tĩnh, khiến trái tim y trong nháy mắt chợt bình tĩnh trở lại.
Y không tiếng động xuống thang lầu, đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh, đưa tay đặt lên vai của hắn, dịu dàng nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn y 1 cái, tùy tiện chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn màn hình trên tường, hờ hững nói: “Ngủ không được.”
Lôi Hồng Phi có thể thấy được tia ưu phiền trong mắt hắn, liền sửng sốt, theo bản năng nâng cằm của hắn lên, để nhìn cho kỹ.
Lâm Tĩnh giận dữ, cái tên lưu manh này, vẫn chưa hài lòng hả? Ý niệm trong đầu ùa tới, khiến hắn không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh thẳng ra, nhắm thẳng vào giữa bụng của Lôi Hồng Phi, đánh cho y phải lảo đảo bước ra sau vài bước, đau đến kêu lên một tiếng đau đớn.
Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn y: “Bọn Tử Hàn sắp tới rồi, trưa nay ai làm cơm?”
“Tôi, tôi, đương nhiên là tôi.” Lôi Hồng Phi không dám hỏi vì sao hắn đánh mình, lập tức chạy về phía nhà bếp, canh thời gian để nấu cơm.
Phiền muộn trong lòng Lâm Tĩnh phảng phất tan rã vài phần, dáng người cũng không còn khẩn trương nữa, dần dần trầm tĩnh lại, chuyển kênh tới kênh Phonenix, nghiêm túc xem tin tức quốc tế.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, Lôi Hồng Phi nấu canh trước, sau đó rửa đồ ăn, rồi thái, dưới mấy ngón nghề thủ công này dần dần bình phục tâm tình, chỉ cảm thấy phần bụng còn co rút đau đớn mơ hồ, không khỏi lắc đầu thở dài. Quyền này, thật con mẹ nó quá độc ác.
Nhanh nhẹn mà làm xong mấy món mặn, chờ người tới sẽ làm thêm vài món chay, vì vậy Lôi Hồng Phi liền rảnh tay, lập tức nhớ ra Lâm Tĩnh vẫn chưa uống thuốc. Y nhanh chóng bước ra ngoài lấy thuốc ra, cầm ly nước bước tới.
Lâm Tĩnh diện vô biểu tình tiếp nhận ly nước, uống thuốc.
Lôi Hồng Phi thấy hắn không còn tức giận nữa, cảm thấy có cửa rồi, liền cười tủm tỉm mà cúi đầu kề sát người hắn, cẩn thận hỏi: “Nhạc Thành Cương đó là ai vậy?”
Cơn tức giận trong lòng Lâm Tĩnh liền bùng lên, tung một cú đấm móc, tựa như chớp nhắm thẳng vào giữa cằm của y. Lôi Hồng Phi bất ngờ không phòng bị, bị đánh về phía sau ngã ngửa. Lâm Tĩnh lập tức giơ chân đá, nhắm ngay phần ngực y, khiến y phải lăn ra xa, lăn tới gần cửa mới dừng lại.
Lôi Hồng Phi cười khổ ho, nói thầm: “Hỏi chút cũng không được sao?”
Lâm Tĩnh nghe câu đó, tức giận càng tăng, liền nhảy tới, chuẩn bị tiếp tục đánh, nhưng chợt nghe thấy tiếng đập đập cửa.
Chỉ cần là người trưởng thành tới, thì đều sẽ nhấn chuông cửa, chỉ có tụi nhỏ với không tới hoặc là không biết việc này, mới có thể dùng cánh tay nhỏ bé đập loạn như thế. Tức giận vốn sôi trào trong lòng Lâm Tĩnh trong nháy mắt tiêu thất vô tung, trên mặt chợt hiện nụ cười vui vẻ, đi mở cửa.
Lăng Tiêu, Lăng Diêu nhào tới ôm lấy hắn, hoan hô nói: “Bác Lang, tụi con nhớ bác.”
Sau đó hai đứa nhóc chợt nhìn thấy Lôi Hồng Phi đang nằm dài trên mặt đất, tụi nhóc kinh ngạc chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn.
Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi: “Bác Hổ, bác làm gì vậy? Đang tập võ hả?”
Lăng Diêu trừng mắt nhìn: “Chẳng lẽ đang lăn sàn, đang muốn cùng bác Lang chơi sao?”
Lăng Tiêu nhất thời dũng cảm: “Chơi gì vậy, tụi con cũng muốn chơi.”
Lôi Hồng Phi nhìn hai cặp mắt tràn đày hăng hái trước mặt mình, có chút dở khóc dở cười: “Không có gì … Kỳ thực bác cùng bác Lang tụi con đang cùng nhau tập thôi, nhưng bác không đánh lại hắn.”
Hai nhóc kia ánh mắt sáng lên, cùng nhau quay đầu nhìn Lâm Tĩnh: “Bác Lang, sao bác hay vậy? Mau dạy tụi con đi.”
Lâm Tĩnh đang thân thiết nắm lấy tay Đồng Húc, nghe vậy chợt đi tới, thân thiết mà làm mẫu với hai đứa nhóc tràn đầy tò mò kia: “Làm cách nào có thể đánh y ngã như thế thì bác chưa dạy được, nhưng nếu tụi con dự định muốn đẩy ngã người xuống mặt đất, lại không cần mất sức, thì nhất định phải tiếp tục công kích, cần phải khiến người ta không cách nào đứng dậy được. Chỉ cần một chiêu đơn giản thôi, cong tay trái lại ở khủy, kéo thân thể ra quyền, tay phải thì mạnh mẽ nện xuống. Giờ tụi con thử tập đi, mỗi lần một đứa thôi, đừng thử cùng lúc, coi chừng bị thương.”
Hai đứa nhóc cao hứng bừng bừng ngồi xổm xuống bên cạnh Lôi Hồng Phi, có bài bản hẳn hoi luyện tập, cánh tay nhỏ cong lại, nắm tay nhỏ dùng sức ra quyền, có lúc chưởng không được cân đối, vừa ra quyền liền ngã xuống ngực của Lôi Hồng Phi, sau đó mỉm cười rồi tiếp tục đánh.
Tuy rằng tụi nhóc còn nhỏ, nhưng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vẫn luôn có ý thức bồi dưỡng thể lực cùng sức chịu đựng của tụi nhỏ, nắm tay dù nhỏ khi ra đòn vẫn khá đau, Lôi Hồng Phi rất phối hợp: “Ôi chao”, “Ôi chao” mà kêu to, đùa đến khiến tụi nhỏ cười haha.
Lâm Tĩnh thấy thế hết giận, lại nói với Đồng Húc: “Tiểu Húc, em có muốn luyện chút không, tới đây anh dạy em cách đá chân.”
Rất nhanh Đồng Húc liền nắm bắt được kỹ xảo đá vào những phần khác nhau trên cơ thể người khác, cũng cười hì hì chạy tới bên cạnh Lôi Hồng Phi, nhấc chân đá chân của y. Bất quá, đứa nhỏ này bị Đồng Duyệt ảnh hưởng khá lớn, nên khi đá được hai cái liền cảm thấy xấu hổ, liền chạy về phía Lâm Tĩnh.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn vào sau, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, liền cười rộ lên. Hai người quan tâm hỏi tình huống thân thể Lâm Tĩnh, sau đó mới vào phòng khách ngồi xuống, thoải mái nói chuyện phiếm.
Lôi Hồng Phi ôm hai đứa con nuôi đánh lộn quay vòng một trận trên thảm xong, lúc này mới nhớ ra, vừa tùy ý chống lại nắm tay của hai đứa nhỏ vừa ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta ăn cơm trước đi, để mắc công đồ ăn lạnh.”
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Đúng đúng, ăn cơm trước.”
Bốn người lớn ra tay, cơm nước nóng hầm hập rất nhanh ra bàn. Bọn họ không uống rượu, nhưng bữa ăn lại rất hài lòng.
Lôi Hồng Phi giành đi rửa chén, Lâm Tĩnh liền đưa hai đứa nhỏ lên phòng ngủ khách, nụ cười tươi mà nói: “Sửa giường lại cho bác, được không?”
Hai đứa nhỏ lập tức hưng phấn: “Dạ, không thành vấn đề.”
Lâm Tĩnh tìm thùng dụng cụ trong nhà, tùy ý cho tụi nhỏ dùng. Vệ Thiên Vũ cũng lên lầu, cùng hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn. Vệ Thiên Vũ luôn luôn khiến người khác cảm thấy được sự an tĩnh ôn hòa, vì vậy tâm tình Lâm Tĩnh cũng dần thả lỏng hơn, trên mặt hiện ra dáng cười chân chính.
Lôi Hồng Phi rửa chén xong, đi tới, thấy chỉ có mỗi mình Lăng Tử Hàn ngồi ở sofa, không khỏi có chút bất ngờ: “Họ đâu?”
“Trên lầu.” Lăng Tử Hàn vỗ vỗ tay vịn sofa, ý bảo y tới ngồi xuống, hạ giọng hỏi. “Các anh sao thế? Em thấy tâm tình Lão Lâm không được tốt.”
Trong lòng Lôi Hồng Phi cũng có muôn vàn ủy khuất muốn tìm người khác phân tích một phen, vì vậy liền kể hết toàn bộ chuyện ngày hôm qua, nhất là vụ Nhạc Thành Cương tới chơi, nhưng lại chần chừ không dám nói ra những mảng ký ức nghi ngắt quảng kia. Nói xong, y nghiêm túc hỏi: “Cái tên … Lão Nhạc kia cùng Lão Lâm thân thiết như thế, hơn nữa hỏi cũng không được hỏi, anh vừa ra miệng 1 câu thôi thì hắn đã đánh anh 1 trận rồi. Em nói xem, hai người họ rốt cục là có quan hệ gì?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nghe xong, nhịn không được thở dài.