Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaNửa tháng sau, dược vật trị liệu cùng vắc-xin phòng bệnh đã được đưa ra, tình hình bệnh dịch khủng bố rốt cục được khống chế, toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm.
Lôi Hồng Phi cũng kết thúc nhiệm vụ ở Nam bán cầu, trở lại Bắc Kinh.
Y phơi nắng nên rất đen, trong mắt càng tăng thêm vài phần bùi ngùi. Lâm Tĩnh rất mẫn cảm, quan tâm hỏi y: “Sao thế?”
Lôi Hồng Phi thở dài: “Lần này, Tử Hàn cùng Thiên Vũ đều liều mạng, một người trọng bệnh, một người trọng thương, nhưng chẳng ai chịu rút về, nhất định phải tìm ra cho bằng được căn cứ của Heinz và Antinogen.”
Lâm Tĩnh vừa nghe liền nhíu mày: “Sao lại cố chấp như thế? Sự tồn tại của tổ chức khủng bố cũng không phải một ngày hai đêm gì, muốn tiêu diệt hoàn toàn thì rất khó, chỉ có thể cố gắng nhưng không nhất thiết phải liều mạng.”
“Antinogen thì khác.” Lôi Hồng Phi nhẹ giọng giải thích. “Tên đó là một bác sĩ tâm thần, so với đầu lĩnh phần tử khủng bố cùng hung cực ác còn đáng sợ hơn, thí nghiệm mà hắn thực hiện cực kỳ đáng sợ, nếu như không nhanh chóng bóp chết hắn, thì có khả năng sẽ xảy bệnh dịch nào đó. Tử Hàn rất sầu lo, trước đây cũng có đề cập qua, là em ấy muốn giết Antinogen, nhưng cấp trên không đồng ý, nên em ấy chỉ đành tuân theo mệnh. Lần này Antinogen chạy trốn, Tử Hàn đã hạ quyết tâm, không tiếc tất cả đại giới, nhất định phải giết hắn, không được để sống, phải chết.”
Nét mặt của Lâm Tĩnh cũng trở nên nghiêm trọng. Trước đây hắn chưa từng suy nghĩ sâu xa đến vậy, quan hệ của hắn cùng tổ chức khủng bố cũng như chuột và mèo, từ nhỏ đã là thiên địch, thấy chỉ có một từ “Giết”, mà không cần suy nghĩ tới nguyên nhân. Hắn cũng biết phần tử khủng bố tựa như con chuột, luôn luôn không thể giết hết, nhưng mấy thứ đó chỉ có thể gom lại mà chờ trong ngục, quyết không thể để cho bọn chúng ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của mọi người. Hắn chưa từng nghĩ tới tổ chức khủng bố sẽ có có năng lực ảnh hưởng tới nhân loại, tuy rằng chúng hung ác tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là nấm chân tay trên người, chỉ dám trốn trốn tránh tránh, không có khả năng to gan mà tấn công vào xã hội, tất nhiên cũng không có khả năng can thiệp đến sự phát triển của văn minh nhân loại, còn về phần mối nguy hiểm bùng phát bệnh dịch, cũng là game do người chế tạo, điện ảnh biên kịch, tưởng tượng của tiểu thuyết gia, hắn đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đó là thật. Thế nhưng, lời nói của Lăng Tử Hàn rất có phân lượng, nếu như cậu đã lo lắng như thế, thậm chí không tiếc dùng sinh mạng mà ngăn cản, vậy thì chuyện này đã đến mức cực kỳ nguy hiểm rồi, chuyện này hiển nhiên Lăng Tử Hàn đã biết rõ, vậy thì hắn chỉ có thể cố gắng trợ giúp hết mức có thể mà thôi. Chiến tranh hắn là chuyên gia, giết thủ lĩnh phần tử khủng bố thì càng không cần biết nguyên nhân.
Suy nghĩ 1 hồi, hắn không nhẫn nại được mà hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây?”
“Chờ.” Lôi Hồng Phi thở dài. “Chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ, tình báo không phải sở trường của chúng ta, chỉ có bọn Tử Hàn mới có thể làm được thôi. Hiện tại cậu cứ gia tăng việc luyện quân, chờ Tử Hàn tìm được chỗ ẩn thân của Antinogen cùng Heinz, chúng ta lập tức xuất phát tới đó, tiêu diệt bọn chúng 1 lần.”
Đây là truy tìm diệt địch đến chân trời góc biển, lên trời xuống đất cũng sẽ không tiếc, khiến Lâm Tĩnh luôn luôn lãnh tĩnh cũng phải nhiệt huyết sôi trào: “Được, tôi lập tức đi sắp xếp, tổ hành động ban đầu sẽ lập tức tăng cường quy mô, gia tăng huấn luyện, đấu loại đến mức phải lột ba tầng da.”
“Được, lần này nhất định phải giết bằng được Antinogen.” Lôi Hồng Phi cũng hăng hái. “Tử Hàn bị bệnh đến mức này cũng do tên khốn đó làm hại, nhưng đây cũng không phải ân oán tư nhân, mà do hắn gây nguy hại quá lớn tới thế giới nhân loại, phải tiêu diệt.”
Lâm Tĩnh nghe được Lăng Tử Hàn bị bệnh thành vậy là do Antinogen, hơi hơi sửng sốt một chút, thế nhưng không có hỏi thêm. Sự tình liên quan đến Antinogen quá thần bí, gia thế bối cảnh của Lăng Tử Hàn như vậy mà vẫn không thể giết được tên này, có thể biết được trong đó có biết bao phức tạp, hắn không muốn bị cuốn vào trong đó, nhưng có thể dùng cách của mình để hỗ trợ, đó chính là dựa theo chủ ý của Lăng Tử Hàn mà xử lý, không cần tù binh, giết tất bất luận tội.
Vừa nghĩ đến có thể giết chết bọn chúng không cần nương tay, Lâm Tĩnh cảm giác càng thêm hưng phấn. Biểu tình trên mặt hắn không có biến hóa, nhưng trong ánh mắt đã lóe ra hàn quang.
Lôi Hồng Phi thấy kích động không ngớt, Lâm Tĩnh lúc này mang khí thế nghiêm nghị khác hẳn bình thường, cùng với ngoại hình hoàn mỹ, quả thực khiến người khác không thể nhịn nổi. Trong lòng Lôi Hồng Phi gào to, nhưng trên mặt vẫn nỗ lực khống chế, quyết không thể lộ ra bất kì biểu tình nào khiến người khác hoài nghi, nếu không chắc chắn sẽ bị “Lang Vương” hung mãnh nhanh nhẹn dũng mãnh này xé nát thành từng mảng, ngay cả da lẫn xương cũng nuốt.
Lâm Tĩnh vừa nói là làm, đứng dậy lập tức ra cửa. Hắn dự định đến văn phòng suy nghĩ kế hoạch 1 chút, sau đó mới phát lệnh cho 10 bộ đội đặc chủng đóng quân tại toàn quốc.
Lôi Hồng Phi lại kéo hắn: “Này này, cậu đừng vội thế chứ, dù sao cũng phải ăn cơm trước mà. Hành động kế tiếp do tôi phụ trách chỉ huy, người thì phải lấy từ bên cậu rồi, cho nên, ăn cơm đã, sau đó chúng ta cùng thương lượng.”
Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ 1 chút, mới hồi phục tinh thần lại, thuận miệng nói: “Vậy anh đi nấu cơm đi, tôi đến thư phòng phác thảo kế hoạch cái đã.”
“Được.” Lôi Hồng Phi bất động thanh sắc mà tới gần, đưa tay ôm lấy vai hắn: “Cậu muốn ăn gì, tôi nấu.”
Trong đầu Lâm Tĩnh hiện tại toàn bộ đều là công việc, đâu còn quan tâm tới mấy vấn đề này, nên mạn bất kinh tâm mà khoát tay áo: “Tùy anh đi, anh thích món nào thì làm món ấy.”
Lôi Hồng Phi vui sướng hài lòng mà vào bếp, còn Lâm Tĩnh lên lầu vào thư phòng.
Lôi Hồng Phi mở tủ lạnh, cẩn thận kiểm tra thực phẩm bên trong, đem thịt, trứng cá lấy ra hết, bắt đầu vui vẻ mà xoắn tay làm.
Trước khi quay về Bắc Kinh, y ở cùng Lăng Tử Hàn bệnh nặng mới khỏi và Vệ Thiên Vũ đang trọng thương, ngày ba bữa đều do 1 tay y nấu. Y vẫn nhớ kỹ, ngày đó Lăng Tử Hàn tựa ở cạnh cửa, an tĩnh mà bưng chén, chậm rãi uống chén canh mà y nấu, khiến y cảm giác rất vui vẻ.
XXXXXXXXXXXXX
Ngoại trừ chiến đấu, thì y rất thích cuộc sống an tĩnh như thế, nếu như có thể sống cùng Lâm Tĩnh, bên cạnh chính là người bạn thanh mai trúc mã, đó chính là thiên đường. Y vui mừng mà cười nói: “Tử Hàn, tương lai sau này khi chúng ta về hưu rồi, liền dọn đến ở cùng nhau đi, vừa náo nhiệt, lại có thể cùng chơi đùa, chắc chắn rất vui vẻ.”
“Được thôi.” Lăng Tử Hàn đương nhiên không ý kiến, nhưng vẫn muốn nhắc nhở y. “Bọn em thích an tĩnh, chỉ sợ anh chịu không nổi thôi.”
Nghĩ tới tương lai, Lôi Hồng Phi có chút cảm khái. “Khi đó chúng ta đều đã già, cuộc sống an tĩnh chính là hay nhất.”
“Anh? 30 năm nữa cũng không già nổi đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, nói chuyện phiếm hai câu, rồi nhịn không được quan tâm hỏi. “Dự định lúc nào kết hôn?”
Lôi Hồng Phi sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng mà nói: “Anh kết hôn với ai?”
Lăng Tử Hàn trêu chọc nhìn y: “Anh tốt như thế chắc phải có đối tượng kết hôn rồi chứ?”
Lôi Hồng Phi có chút quẫn bách mà cào tóc: “Không khẳng định, không dám chắc, chưa quyết định.”
Lăng Tử Hàn thực sự nhịn không được, tận tình khuyên bảo y: “Ngày tốt mỹ cảnh, như nước năm xưa (1), nên biết nắm bắt đi.”
Lôi Hồng Phi đau khổ suy tư một hồi lâu, mới thở dài: “Anh đang suy nghĩ, bọn anh chưa ai nghĩ thông suốt gì cả, mà anh cũng không muốn quá gấp.”
Lời này nói ra, Lăng Tử Hàn cũng không nhắc lại. Chỉ có cực yêu, mới có thể lo được lo mất như vậy, đơn giản là không dám mở miệng, sợ rằng vừa nói sẽ không cẩn thận mà đánh mất đi. Đây đương nhiên là chuyện tốt, Lăng Tử Hàn cũng không quan tâm nữa.
Lúc này, Lôi Hồng Phi vừa mổ cá vừa cảm xúc phập phồng, cuộn trào mãnh liệt. Đối với kết quả tình cảm, đối tượng kết hôn, y kỳ thực đã sớm ra được rồi, cũng đã hạ quyết tâm, nhưng Lâm Tĩnh rốt cuộc nghĩ ra sao? Thật sự không khẳng định, không dám chắc, chưa quyết định sao?
HẾT CHƯƠNG 152(1) Hai câu thơ trích đoạn trong bài thơ: Mẫu Đơn Đình
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viên.
Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến,
Tự thủy lưu niên.