Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 32

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Khi Ninh Giác Phi trở về, thì hắn phải chống gậy.

Hiện tại có rất nhiều trang thiết bị hỗ trợ cho người bị thương, mang thiết kế khá mới, như vậy cũng sẽ khiến tâm tình của những người dùng chúng sẽ thoải mái hơn 1 chút. Tuy rằng Ninh Giác Phi không có quan tâm, thế nhưng tổng y viện lục quân cũng rất chú ý tới gậy chống dành cho hắn. Cả gậy mang màu ngân sắc, phần đáy có kèm thêm trí năng cân đối, để có thể căn cứ địa hình khác nhau mà tự động điều chỉnh trọng tâm chống, phần đỉnh tay cầm có gắn một con báo đang chạy nhìn rất sống động, lúc khom người cong thắt lưng là có thể cầm vừa tay cầm đó. Ninh Giác Phi kỳ thực không muốn tỏ ra yếu đuối, dù sao cũng là vết thương nhỏ, cũng không cần chống gậy, nhưng bác sĩ không nói gì chỉ mở hộp ra, bảo y tá nhét vào tay hắn, khiến hắn không cách nào từ chối. Nhìn hình dáng của gậy chống cũng khá đẹp, nên hắn liền chống gậy trở về bộ tư lệnh.

Xe của hắn vừa tiến vào cửa chính, thì các quan quân đều nhận ra được biển số xe, dọc theo đường đi đều có người vui mừng mà né qua 1 bên, nghiêm cúi chào. Ninh Giác Phi hạ kính xe xuống, cười khoát tay với bọn họ.

Tài xế muốn đưa hắn về tận nhà, nhưng khi ngang qua biệt thự của Lâm Tĩnh, hắn lại ra lệnh: “Dừng xe, tôi muốn đi thăm tư lệnh, anh không cần chờ tôi, cứ đi làm việc của mình đi.”

“Yes, sir.” Tài xế đồng ý, đưa xe dừng ngay trước cửa biệt thự Lâm Tĩnh, liền nhanh chóng xuống xe, đi qua đầu bên kia, mở cửa xe.

Ninh Giác Phi không muốn y đỡ mình, liền chống gậy khập khiễng đi tới trước cửa Lâm Tĩnh, nhấn chuông.

Rất nhanh cửa được mở ra, Lâm Tĩnh cười nói: “Đã về rồi, đang chờ cậu đấy, cùng vào ăn đi.”

Tài xế vẫn đang đi bên cạnh Ninh Giác Phi, lúc này hướng Lâm Tĩnh nghiêm chào, sau đó xoay người rời đi.

Lôi Hồng Phi nghe ở cửa có tiếng động, từ trong phòng đi ra, vừa xuống lầu vừa cười nói: “Nhóc con, sao không về nhà gặp vợ đi? Chạy tới đây làm gì?”

“Vợ thì sao cũng ở nhà hết mà, giờ gặp hay tối gặp cũng có khác gì đâu?” Ninh Giác Phi cười haha. “Tất nhiên em phải đề cao việc nịnh bợ lãnh đạo lên hàng đầu chứ.”

“Cậu thật quá vô lại rồi.” Lôi Hồng Phi khinh bỉ liếc hắn 1 cái, sau đó nói với Lâm Tĩnh. “Kỳ thực lúc trước tôi phải điều cậu ta qua bên chỗ cậu để cậu huấn luyện mới đúng, để cậu dạy cho nó 1 bài học.”

“Hứ.” Lâm Tĩnh chẳng đáng mà nói. “Hai người thì ai cũng thượng bất chính hạ tắc loạn, tôi không rảnh dọn dẹp cho hai người đâu.”

Ninh Giác Phi ha hả đi tới sofa ngồi xuống, quan tâm nhìn vai phải của Lôi Hồng Phi, có chút sầu lo hỏi: “Tư lệnh, thương thế của anh khôi phục sao rồi?”

“Không có việc gì, tình hình khá tốt, không cần lo.” Lôi Hồng Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt hướng về phía chân trái của hắn. “Vết thương của cậu thì sao?”

Ninh Giác Phi chỉ chỉ đùi, thoải mái mà nói: “Không có việc gì, vết thương ngoài da thôi, cà nhắc vài ngày là khỏe à.”

Bác sĩ không để hắn nằm việc, hắn có thể tự mình đi lại, vậy xác thực cũng không phải vấn đề lớn, Lôi Hồng Phi liền yên lòng, lại không muốn hắn phải lo lắng cho vết thương của mình, liền chuyển chủ đề, nói tới game. Mỗi ngày Lâm Tĩnh đều cùng y chơi hơn 1 tiếng đồng hồ, phối hợp càng ngày càng ăn ý, hôm nay đã chơi tới high-level rồi, thế nhưng hiện tại vẫn chưa đạt được toàn thắng.

“Haizzz, thế nào? Có hứng thú thì chúng ta chơi hình thức đối chiến đi.” Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng mà nói. “Lúc Lão Lâm đi làm, tôi có tìm Thiên Vũ đối chiến, haizzz, thiên tài quả là thiên tài, đánh không lại anh ta.”

Lăng Tử Hàn đã cùng Vệ Thiên Vũ xuất viện, đến căn nhà trong núi nhỏ để tịnh dưỡng. Lâm Tĩnh gọi điện thoại cho cậu, nói về chuyện Lôi Hồng Phi chơi game để luyện tập tay trái, Lăng Tử Hàn lập tức tán thành. Vết thương hiện tại của Vệ Thiên Vũ vẫn chưa lành hẳn, thân thể vẫn còn suy yếu, Lăng Tử Hàn trên cơ bản không cho phép anh ra khỏi phòng nhiều, mà lại sợ anh chán, chơi game thật ra cũng là một trò tiêu khiển khá tốt.

Vệ Thiên Vũ từ khi ở bệnh viện đã biết việc Lôi Hồng Phi sau khi bị mất cánh tay, tâm lý chắc chắn không mấy dễ dàng, lúc này đương nhiên vui vẻ ứng chiến. Anh không ăn hiếp Lôi Hồng Phi quá, cũng chỉ dùng 1 tay trái, nhưng khi điều khiển thì lại vô cùng thuần thục, thường thường khiến y quân lính tan rã. Lôi Hồng Phi hiếu thắng nên sốt ruột, vừa đánh vừa nghĩ chiến thuật mới, có đôi khi cũng phải khiến Vệ Thiên Vũ được này hỏng kia, đặc biệt là trong mấy trận đấu chiến lược, khả năng thắng của Lôi Hồng Phi rất cao, cũng khiến Vệ Thiên Vũ mở rộng tầm mắt. Hai người mỗi ngày đều ứng chiến online, cảm giác rất vui vẻ.

Ninh Giác Phi nghe y kể về “Tình hình chiến đấu” mấy ngày qua, tinh thần lập tức hưng phấn lên: “Vậy không được đâu nha, chúng ta không thể để họ áp chế mình hoài được, tối hôm nay chúng ta lập tổ, giết bằng được họ đi.”

“Được, vậy thì làm thế đi.” Lôi Hồng Phi vỗ đùi, “Tôi cũng không ăn hiếp họ quá, để Thiên Vũ kêu thêm Tử Hàn, bọn họ dùng 2 tay, tôi cùng Lão Lâm thì kết hợp, vậy thì sẽ công bằng, hahaha.”

Trong khi y đang tâm hoa nộ phóng, nghĩ tới trận đấu tối nay, thì Lâm Tĩnh trong phòng bếp đi ra, thẳng thắn lưu loát mà nói: “Ăn cơm.”

Lôi Hồng Phi lập tức đứng lên, nhưng không quên dặn Ninh Giác Phi: “Trên đùi cậu có thương, nên đừng nhúc nhích, tôi đi giúp lão Lâm.”

Y vào bếp, lần lượt chuyển món ăn ra ngoài. Lâm Tĩnh bưng canh ra, lại mang thêm 3 chén cơm, sau đó bắt chuyện Ninh Giác Phi: “Nào, tới đây ăn đi.”

Ninh Giác Phi bây giờ mới phản ứng, “Lão Lâm à, anh lại còn có chiêu này cơ à, sao trước giờ không thấy thể hiện vậy.”

Ninh Giác Phi không biết nấu cơm, sư phụ của hắn Lôi Hồng Phi cũng giống y chang, tuy rằng trước đây khi còn làm chiến sĩ cũng từng ở bếp hỗ trợ nấu nướng, nhưng cái loại công việc cầm muôi khuấy đồ ăn ở trong mấy cái nồi lớn kia thì đâu giống nấu ăn gia đình. Từ sau khi bọn họ thăng chức, cứ tập trung huấn luyện, diễn tập, chiến đấu, hoặc là bị thương, dưỡng thương, chẳng có cơ hội mà vào bếp. Hắn vẫn cho rằng Lâm Tĩnh cũng y như vậy, lại không nghĩ tới cái người nổi danh cao ngạo lãnh ngạnh này lại có khả năng nấu ăn ngon đến thế.

Lôi Hồng Phi cũng biết, những người đã lập gia đình sẽ thường hay xuống bếp, với lại Lâm Tĩnh cùng bạn đời của mình rất ân ái, nên tất nhiên sẽ thường làm cơm, lúc này nghe Ninh Giác Phi nói vậy, sợ Lâm Tĩnh nhớ tới chuyện thương tâm, liền ở dưới bàn nhẹ nhàng đá Ninh Giác Phi một cái.

Ninh Giác Phi lập tức phản ứng lại, trong lòng rất là hối hận, sao mình lại trì độn như thế, sao tự dưng lại chọc vào điểm yếu của người khác. Hắn liền nhanh chóng cười nói: “Mấy món này thật là ngon mà, càng ngửi càng thấy thơm. Tôi đói bụng quá trời. Tư lệnh, em thấy anh cũng thèm lắm rồi đó phải không? Ăn đi, đừng giả bộ nữa, chúng ta rành nhau quá mà.”

“Cậu là thằng nhóc thối, không biết lớn nhỏ.” Lôi Hồng Phi biết hắn đang lãng sang chuyện khác, liền tích cực phối hợp, cười nói haha. “Việc nấu ăn cũng cần phải nghiên cứu chẳng khác gì kỹ năng chiến đấu, lão Lâm người ta là thập toàn thập năng, mọi thứ đều tinh thông. Cậu cần phải học tập 1 chút đi. Sau này chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi nấu ăn.” Nói xong, y liền cầm đũa gắp đồ ăn.

Ninh Giác Phi cũng rất thoải mái mà gắp dĩa rau, vừa ă vừa nói: “Ý này hay đó, em ủng hộ.”

Lâm Tĩnh tất nhiên biết tâm ý của bọn họ, trong lòng cũng rất cảm động, nhưng trên mặt lại bày ra nụ cười khinh miệt, nhìn nhìn Lôi Hồng Phi, nhìn nhìn lại Ninh Giác Phi, cười nhạt: “Hai người đều là dân quê mùa, làm cái gì ra nhất định cũng sẽ độc chết người, chẳng phải là có lỗi với đảng có lỗi với nhân dân hay sao? Tôi thấy hay là bỏ qua đi. Bản thân phải tự hiểu mình một chút, người có chỉ số thông minh thấp, cố quá cũng học chẳng vào đâu, không cần gắng sức.”

“Hừ, cho cậu chút hư danh, cậu lập tức tỏ hào quang hả?” Lôi Hồng Phi hào khí hàng vạn hàng nghìn mà nói. “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu học nấu ăn. Tôi không tin, chuyện đơn giản như vậy, tôi làm không lại cậu?”

Ninh Giác Phi giơ đũa lên: “Ủng hộ.”

Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Được thôi, tôi cũng muốn xem thử anh sẽ làm ra cái thứ gì.”

Lôi Hồng Phi thấy nét mặt của Lâm Tĩnh dường như không còn nghĩ tới chuyện quá khứ, nên mới yên lòng, vừa ăn vừa cười nói: “Mau ăn mau ăn đi, sau đó chúng ta tìm Thiên Vũ cùng Tử Hàn chiến đấu, hôm nay tam thiết giáp chúng ta cùng hợp lực, nhất định phải giết bọn họ không còn manh giáp.”
Bình Luận (0)
Comment