Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaMỗi máy bay trên không trung dưới ánh mặt trời đều ánh lên kim ngân sáng chói, mà cái trước mặt y lại là cái sáng nhất. Nhưng đạn đạo bay ngang qua chỉ trong nháy mắt, nhưng cái máy bay ngay trong thời điểm chỉ mành treo chuông lại đột nhiên chuyển hướng, đồng thời phóng ra đạn đạo, đuổi theo đạn đạo đang bay tới gặp nhau ngay tại không trung, cùng nhau nổ tung.
Khi Lôi Hồng Phi phóng ra đạn đạo đều đã suy nghĩ cách ứng phó của đối phương thế nào rồi, đây chính là cách ứng phó tốt nhất, nên y cũng đã có sự chuẩn bị tương ứng, ngay trong thời điểm máy bay chuyển hướng thì đã lập tức đuổi theo, ngay sau đó phóng tiếp ra hai quả đạn đạo ra ngoài.
Máy bay đó không cách nào tránh được nữa, miễn cưỡng né tránh được 1 quả, nhưng lại bị một quả còn lại bắn trúng, trong không trung biến thành một đóm lửa lớn.
Lôi Hồng Phi cười ha ha, vội vã mở bảng thành tích kiểm tra kết quả, nhưng khi thấy kết quả lại khiến y bất ngờ, vừa mừng vừa sợ. người bị y giết không phải là Vệ Thiên Vũ, mà lại là Lăng Tử Hàn. Y mi phi sắc vũ mà nói: “Tử Hàn cư nhiên lại đánh không chiến với tôi, không phải muốn chết đó chứ?”
Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi cũng đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng rất cao hứng. “Vậy chúng ta khẳng định thắng chắc rồi.”
Nhưng cuộc chiến sau đó cũng không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng, Vệ Thiên Vũ phát huy đầy đủ sở trường đặc biệt của chính mình, không ngừng xâm nhập vào hệ thống vi tính của bọn họ, cắt điện ngắt nước trong chính quốc gia của họ, gián đoạn thư từ qua lại, giao thông tê liệt, lại chặn đứt việc liên hệ giữa bọn họ và bộ đội tiền tuyến, giả mạo bọn họ để đưa ra mệnh lệnh với quân tiền tuyến, quấy rầy bố trí quân sự của bọn họ, kéo dài tốc độ của bọn họ, từ đó tạo ra cơ hội tốt cho quân đội bên họ phản công, trong sự bận rộn, anh còn phá hủy hệ thống đạn đạo phòng ngự của bọn Lôi Hồng Phi, còn chỉ huy bộ đội đạn đạo bên mình tiến hành vài lần đả kích lớn, phá hủy nghiêm trọng vài thành phố lớn bên họ.
3 người bọn Lôi Hồng Phi nhất thời luống cuống tay chân, thế nhưng nhanh chóng trấn định lại. Không thể thông qua bộ đội hoặc hệ thống thư từ qua lại để tiến hành chỉ huy, thì bọn họ sẽ sử dụng vô tuyến điện từ xưa để liên hệ với tiền tuyến, để quân đội bên họ nhanh chóng ổn định, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Trận này đánh sắp 1 tháng rồi, trải qua giằng co gian nan, bọn họ cuối cùng đã chiếm lĩnh được toàn bộ nước địch, nhưng vẫn không cách nào tìm thấy được Vệ Thiên Vũ cùng các nhân vật chủ chốt trong nội các.
Nếu như không thể đánh chết đối phương hoặc không thể giết toàn bộ thành viên nội các bên đối phương hoặc là không thể khiến cho thực lực của đối phương thành 0, thì hệ thống vẫn sẽ không phán định bọn họ chiến thắng, vì một khi phóng hỏa, có thể lửa cháy lan đồng cỏ, chỉ cần đối phương còn đang trữ hàng, nội các vẫn tồn tại, quốc gia vẫn đang bảo trì lực lương của mình, thì có thể trở mình bất kì lúc nào.
Lôi Hồng Phi cảm giác rất hao tổn tâm trí. Ban ngày Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều phải đi làm, y ở nhà tính toán làm cách nào để bức Vệ Thiên Vũ xuất hiện, làm sao tiêu diệt toàn bộ thành viên nội các bên đối phương, làm thế nào để có thể tiêu diệt toàn bộ triệt để lực lượng của đối phương.
Vệ Thiên Vũ bắt đầu đánh du kích, khiến cho bọn họ khó mà đối phó. Tuy rằng quân đội đã bị đánh tan, nhưng vẫn còn vài bộ đội đặc chủng đã lẻn trốn được vẫn còn có thể sử dụng.
Trải qua vài ngày đối kháng, bọn Lôi Hồng Phi đều phán đoán rằng Vệ Thiên Vũ là muốn tìm 3 người bọn họ quyết chiến. Nếu như 1 chiêu giết được 3 người bọn họ, thì cho dù anh đã mất đi lãnh thổ quốc gia, hệ thống vẫn sẽ phán rằng anh chiến thắng.
Lôi Hồng Phi sờ sờ cằm: “Nếu đó chính là dự định của ảnh, thì chúng ta sẽ dẫn xà xuất động vậy.”
“Vệ đại ca đánh nhau lực thế nào?” Ninh Giác Phi rất hiếu kỳ. “Bình thường hai anh đánh không ít trận, thắng bại thế nào?”
Lôi Hồng Phi lắc đầu, “Trong game đánh không lại ảnh đâu.” Y nói lời này chính là tâm phục khẩu phục, lúc đó bọn họ mỗi ngày đều đánh, Vệ Thiên Vũ cũng chỉ dùng đúng tay trái, không có chút lợi thế nào, nhưng y trên cơ bản không thể thắng nổi.
Ninh Giác Phi nhất thời hưng phấn: “Vậy hai anh dụ địch đi, em đánh với ảnh 1 trận.”
Đang nói, cảnh báo vang lên, thành viên nội các của bọn họ bị thích khách tập kích.
Lúc này, chiến sự đã kết thúc, bởi vậy Lôi Hồng Phi đã tuyên bố giải trừ trạng thái khẩn cấp, hủy đi nội các lâm thời, một lần nữa thành lập nội các chính thức, thực lực của một nước cũng nhờ đó mà tăng lên, nếu như lúc này nội các bị giết, thì vẫn có thể làm giảm điểm của thực lực một nước.
Lần này ba người họ không có hoảng loạn, trái lại đại hỉ, không nói hai lời, cùng nhau quay lại thủ đô, lần lượt phân công nhau đuổi theo thích khách.
Vị thích khách này cũng không hề có ý che lấp hành tung của mình, còn bất ngờ tụ lại 1 chỗ với 3 người họ, chủ động hiển thị vết tích, dẫn Ninh Giác Phi đến trước mặt mình.
Lôi Hồng Phi vừa đi qua 1 bên vừa nói: “Đừng xem Thiên Vũ xuất thân từ dân kỹ thuật, trong game đánh trực diện cũng không hề kém ai đâu, tôi rất khó chiếm thượng phong, Giác Phi, lần này phải xem cậu rồi.”
Ninh Giác Phi trong lòng xác thực không có nhiều phòng bị với Vệ Thiên Vũ cho lắm, nghĩ anh dù sao cũng là tinh anh kỹ thuật, nếu muốn ra tay đánh nhau thật, chỉ sợ bản thân sẽ mạnh hơn anh nhiều, lúc này nghe Lôi Hồng Phi nói vậy, lập tức thu hồi tâm trạng thả lỏng, bắt đầu đề phòng.
Thích khách này một thân áo xám, hành động mẫn tiệp, thấy hắn liền lập tức nhào lên, ánh sáng trong tay chớp động, hiển nhiên dùng vũ khí lạnh.
Ninh Giác Phi đương nhiên không dùng súng ứng phó, lập tức đổi lại phương thức vật lộn chính diện, không lùi mà tiến tới, mạnh mẽ nhào tới.
Hai người đánh nhau rất kịch liệt, Ninh Giác Phi rất nhanh liền cảm thấy có chút cực lực, không khỏi khen ngợi: “Nhìn không ra đó nha, Vệ đại ca hình dáng thư sinh nhã nhặn, nhưng một khi đánh nhau quả thực rất nghiêm túc.”
“Ảnh chính là cao thủ game đó.” Lôi Hồng Phi cười chạy tới bên cạnh hai người họ, nhưng không có tiến vào trận đánh, mà chỉ đứng ở bên xem.
Sau đó, Lâm Tĩnh cũng chạy tới, đứng cùng y, không có tới đánh cùng, mà chỉ nhìn hai người họ đánh. Hắn không đứng cùng 1 chỗ với Lôi Hồng Phi mà là chia thành 2 góc khác biệt, để khi xuất hiện tình huống đột biến thì có thể yểm trợ cho nhau. Đây chính là bản năng đã được huấn luyện ra của bộ đội đặc chủng.
Ninh Giác Phi và Vệ Thiên Vũ đánh 1 trận rất đặc sắc, thời gian cũng kéo khá dài. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều xem rất nhập thần, thỉnh thoảng tán thán, với những chiêu lức ứng phó tinh diệu sẽ nghị luận vài câu. Ngay trong lúc hai người đó đang thả lỏng, Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên không tiếp chiêu thức của Ninh Giác Phi, hướng thẳng về phía Lôi Hồng Phi.
Lâm Tĩnh giật mình, sợ Lôi Hồng Phi phản ứng không kịp, liền nhào tới hỗ trợ. Ninh Giác Phi cũng lo lắng y như vậy, liền đuổi theo Vệ Thiên Vũ chạy tới. Lôi Hồng Phi càng không có do dự, lập tức rút dao ra, nhắm vào anh mà đâm tới.
Ngay trong tíc tắc cự ly của 4 người gần sát với nhau, ngay trong nháy mắt này, trên người Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên toát ra một đóm lửa lửa, sau đó là một trận nổ kinh thiên động địa.
Đây chính là phương thức tự sát tập thể, Vệ Thiên Vũ cùng ba người bọn họ đồng quy vu tận. Thế nhưng thực lực của hai nước lại có mức chênh lệch điểm khá lớn, vì vậy hệ thống phán định bọn Lôi Hồng Phi thắng.
Nhìn màn hình xuất hiện dòng chữ đỏ to lớn “Thắng lợi”, nhưng Lôi Hồng Phi lại không vui, rất phiền muộn mà nói: “Tên Thiên Vũ này, chẳn khác gì Tử Hàn cả, gian trá như nhau.”
Lâm Tĩnh nhịn không được cười rộ lên: “Là chúng ta lơ là, để ảnh có thể thừa cơ hội.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi thở dài. “Chúng ta ai cũng muốn tìm ảnh, để giết ảnh, ảnh chính là lợi dụng ý định này của chúng ta, đầu tiên chính là ẩn núp, khiến chúng ta thấp thỏm nóng ruột, sau đó mới lộ ra hành tung, dẫn chúng ta mắc câu.”
“Trận này đánh uất ức quá đi, không có ý nghĩa.” Lôi Hồng Phi suy nghĩ một chút, liền gọi điện. “Không được, chúng ta đánh lại đi.”
Y gọi tới số điện thoại trong căn nhà trong núi ở bên Lăng Tử Hàn, bắt máy là Vệ Thiên Vũ. Sắc mặt anh có chút tái nhợt, nhưng tinh thần lại khá tốt, nhìn người trên màn hình cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào? Thắng không phục?”
“Đương nhiên không phục.” Lôi Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi. “Chúng ta đánh lại đi.”
“Tôi thì không có vấn đề gì.” Vệ Thiên Vũ cười hiền lành. “Chỉ là Tử Hàn không có thời gian chơi tiếp rồi, em ấy phải cùng Lý Nguyên trở về B quốc.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Lâm Tĩnh cũng đã về rồi, sao em ấy phải đi?”
“Công tác cũng cần phải chuyển giao mà.” Vệ Thiên Vũ ôn hòa mà nói. “Sau khi Lý Nguyên về nước thì lại phải chuẩn bị chuyện kết hôn nữa. Tử Hàn nhất định là phải ở lại dể hỗ trợ cho mặt bảo vệ an toàn rồi, với lại cũng phải tham dự hôn lễ của họ nữa. Chờ mọi việc xong xuôi, thì em ấy sẽ trở về, ở đó cũng không mất quá nhiều thời gian lắm đâu.”
“À.” Lôi Hồng Phi gật đầu, cũng không có tâm tình muôn đánh tiếp. Y căn dặn Vệ Thiên Vũ cẩn thận nghỉ ngơi, sau đó cúp máy, có chút mất hứng mà tiễn Ninh Giác Phi trở về, còn mình leo lên lầu về phòng.
Lâm Tĩnh đem toàn bộ nguồn điện của các bộ điều khiển máy tính cúp, lúc này mới ngồi xuống sofa, an tĩnh nâng tách trà, chậm rãi uống.