Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 37

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

6h tối, Lâm Tĩnh thu dọn văn phòng xong, liền bước ra khỏi cửa.

Ninh Giác Phi cũng có chuyện trong lòng, nên đúng hạn tan ca, chạy tới gặp mặt hắn.

Lâm Tĩnh cười nói: “Lão Lôi mấy ngày nay cứ ở trong nhà tôi học làm cơm, có muốn qua nếm thử tài nghệ của y hay không?

Ninh Giác Phi lập tức cười ra tiếng: “Chuyện tốt như thế, tôi nhất định phải ghé rồi.”

Hai người vui vẻ bước ra khỏi tòa nhà, nhanh chóng hòa cùng với dòng người đông đúc đang tan ca, lúc này Ninh Giác Phi cau mày, thấp giọng nói: “Hôm nay bên tổng chính tìm tôi nói chuyện.”

Lâm Tĩnh khẽ gật đầu, thanh âm rất nhẹ: “Cũng có ghé tìm tôi.”

“Tôi biết.” Ninh Giác Phi mất hứng nhìn về phía hắn, “Rõ ràng là cấp trên muốn cho anh tiếp nhận vị trí của tư lệnh, vì sao anh lại một mực từ chối chứ? Còn đổ lên đầu tôi nữa, anh có ý định gì đây?”

Lâm Tĩnh ho nhẹ một tiếng, vốn định tìm lý do gì đó, lại ngừng 1 chút, cảm thấy cũng không cần phải vậy, nên ăn ngay nói thật, “Cả hai chúng ta đều biết, điều tư lệnh đến bộ tổng chiến nhậm chức tổng tham kỳ thực là một chuyện tốt, y có thể học thêm được rất nhiều thứ, với con đường tương lai cũng có nhiều mặt lợi hơn, với lại vết thương của y cũng không thể hoàn toàn khôi phục, cánh tay giả được lắp đặt vào cũng cần phải mất thời gian để có thể quen thuộc rồi sử dụng như thường, cho nên nếu để y ở trong bộ tư lệnh của chúng ta hoài cũng là anh hùng không có đất dụng võ, mà còn bị chèn ép nữa. Nhưng trong lòng cả hai chúng ta biết, thì không có nghĩa là bên ngoài hiểu, hơn phân nữa đã xem tôi sẽ nhân cơ hội này mà giành lấy vị trí này, thừa cơ loại bỏ tư lệnh, mà bản thân tôi đích xác không hề muốn vị trí đó, vì sao lại nhận lấy nỗi oan này? Làm tham mưu trưởng vốn đang rất tốt, tôi cũng thích vị trí này. Nhưng cậu thì khác, cậu là do một tay tư lệnh dìu dắt ra, nếu để cậu tiếp nhận vị trí của y, thì người khác sẽ không có nghị luận, hơn phân nửa sẽ cho là tư lệnh dìu dắt cậu đưa cậu lên, cũng không nói cậu vong ân phụ nghĩa, với tương lai của cậu cũng sẽ có lợi. Chúng ta là anh em, cậu làm tư lệnh hay tôi làm tư lệnh cũng đâu có gì khác biệt? Cũng sẽ làm việc cùng nhau mà?”

Ninh Giác Phi hừ một tiếng: “Anh nói chuyện còn dễ nghe hơn ca nữa đó, cũng dự định đem cái nỗi oan đó đổ lên đầu tôi thôi mà?”

“Cậu không gánh thì ai gánh đây?” Lâm Tĩnh thong dong cười. “Lẽ nào cậu không muốn gánh lấy nỗi oan này, để sếp điều một người nào đó từ đâu đó đến ngồi lên vị trí này hay sao?”

Ninh Giác Phi biết Lâm Tĩnh nói rất phải, thế nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Hồi nãy hắn nói sếp muốn đưa cho Lâm Tĩnh tiếp nhận vị trí tư lệnh kia kỳ thực là nói khách sáo mà thôi, đương nhiên nếu ở trên lần lượt tìm hai người họ nói chuyện, câu đầu tiên sẽ luôn là “Cả hai người các cậu kỳ thực đều có tư cách ngồi vào vị trí đó, hiện tại chủ yếu chính là muốn nghe ý kiến của các cậu thôi.” Lâm Tĩnh đương nhiên lập tức chối từ, hơn nữa cực lực đề cử hắn, hắn cũng giống vậy, nhưng trong lòng hai người họ đều rõ ràng, nếu nói về tư cách, thì điều kiện lấy hay bỏ phải phụ thuộc vào gia thế cùng nhân mạch rồi.

Ông nội của Ninh Giác Phi là lão tướng có danh, thuộc hạ rải khắp quân đội, mà hắn cũng đâu có kém cạnh, mọi người tất nhiên đều nguyện ý đỡ hắn ngồi lên ngựa, tiễn đoạn đường, tương lai thế hệ con cháu sẽ cẩn thận chăm sóc nhau, thì sau này mới có lợi, cho nên hắn ngồi vào vị trí kia thì tốt hơn Lâm Tĩnh nhiều. Lâm Tĩnh mặc dù có tài có tư lịch, nhưng dù sao cũng là xuất thân bình dân, nhân mạch trong quân đội toàn bộ đều dựa vào chính bản thân mình hoạt động trong quân đội mấy chục năm mà tích lũy được. Trước đây khi hắn ở Tân Cương thì lãnh ngạo cô thanh, cũng không có ý định kết giao với người khác, nhờ có Lôi Chấn để ý, Lôi Hồng Phi cũng tự mình xem hắn thành bạn, lúc này mới có thể khiến cho ở bên trên chú ý tới hắn, nhưng so với Ninh Giác Phi thì đơn mỏng kém cỏi hơn nhiều, hiện tại nếu để Ninh Giác Phi ngồi vào vị trí kia, thì kỳ thực cũng là một lớp bảo vệ khá tốt cho Lâm Tĩnh.

Bất quá, dù đạo lý là vậy, nhưng Ninh Giác Phi cũng không cho là đúng. Lâm Tĩnh chiến công hiển hách, tại Tây Vực đẫm máu chiến đấu mấy chục năm, khiến cho đám phân tử khủng bố vừa nghe tên đã sợ mất mật, cũng hận thấu xương, toàn gia cũng vì vậy mà chịu cái chết đau đớn, dù là chiến công tích lũy từ trước tới nay, kinh nghiệm chỉ huy, kinh lịch thực chiến, năng lực xử lý các loại bất ngờ đột phát, Lâm Tĩnh đều thâm hậu hơn hắn rất nhiều, đối với thủ đoạn quỷ kế đa đoan của bọn phân tử khủng bố hầu như rõ như lòng bàn tay, vị trí tư lệnh này vốn dĩ phải để cho hắn ngồi vào mới đúng. Khi sếp điều Lâm Tĩnh vào vị trí tham mưu trưởng, cũng chính là vì cân nhắc tới những điểm này, hy vọng có thể lợi dụng những kinh nghiệm này của hắn mà hỗ trợ cho Ninh Giác Phi, như vậy mới khiến cho Ninh Giác Phi tương lai tới càng thuận lợi, cũng sẽ càng tiến xa.

Nhưng như thế với Lâm Tĩnh không công bằng.

Ninh Giác Phi nhận sự hun đúc của Lôi Hồng Phi, lại càng bị Lăng Tử Hàn ảnh hưởng lớn, chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là một “Thái tử gia”, mà Lâm Tĩnh ở trong cảm nhận của hắn thì địa vị cũng không kém Lôi Hồng Phi là bao, hiện tại chỉ vì hắn là cháu nội của một lão tướng quân mà Lâm Tĩnh thì không, bắt hắn qua mặt Lâm Tĩnh, ngồi vào vị trí tư lệnh, khiến hắn cực kỳ khó chịu, cảm giác như mình đang ỷ thế hiếp người vậy.

Lâm Tĩnh rất hiểu tính cách của hắn, biết hắn đang suy nghĩ điều gì, liền cười nói: “Cậu không cần để tâm vào mấy chuyện này, tôi rất thích vị trí tham mưu trưởng này, không có hứng thú với vị trí tư lệnh. Tính cách của tôi cậu cũng biết mà, nếu như là chuyện tôi không muốn, thì dù có kề súng ngay trán, tôi cũng không làm đâu.”

Ninh Giác Phi hiểu ý của hắn, không thể làm gì khác hơn là thở dài:: “Vì sao cái nỗi oan đó truyền đến truyền đi, truyền tới tôi lại chẳng chịu đi?”

Lâm Tĩnh cười ha ha: “Vậy cậu cứ gánh đi.”

Bọn họ đã chạy tới cửa, giọng của Lâm Tĩnh truyền vào trong nhà, khiến Lôi Hồng Phi đi ra. “Chuyện gì mà vui đến vậy?”

Lâm Tĩnh nghĩ rằng chắc tổng chính cũng đã nói chuyện với Lôi Hồng Phi rồi, nên không có giấu diếm, thoải mái mà nói: “Ở trên muốn Ninh Giác Phi ngồi vào vị trí của anh, mà hắn lại nghĩ hắn đang gánh nỗi oan đó.”

Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý vung tay lên nói: “Mọi người đều là anh em, còn phân biệt ai gánh hay không sao? Cậu còn trẻ, loại chuyện tốn sức này phải để cho cậu làm chứ ai nữa.”

“Nói rất đúng.” Lâm Tĩnh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa. Tuy rằng Lôi Hồng Phi trời sinh tính rộng rãi, thế nhưng chỉ vì bị thương mà lại không thể để y tiếp tục ở lại bộ đội đặc chủng mà y đã ở gần hơn chục năm, trong lòng khẳng định không dễ chịu. Nghĩ như vậy, hắn liền nói sang chuyện khác: “Tối nay ăn gì?”

Quả nhiên Lôi Hồng Phi mặt mày rạng rỡ, ha hả mà nói: “Tôi có đun nấu canh xương hầm đó, còn có thịt kho tàu, lần này tuyệt đối ngon.”

Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn y: “Chắc không phải cầm một cây dao chặt xương mà bầm thịt đó chứ?”

Lôi Hồng Phi cười hắc hắc, cũng không đáp trả lời hắn, vừa nói “Ăn cơm, ăn cơm”, vừa sải bước vào trong bếp.

Ninh Giác Phi hiện tại đối mặt với sư phụ mình chỉ cảm thấy xấu hổ, hiển nhiên cũng không dám đề cập tới việc thăng chức điều chỗ nữa, nên liền giành bước chạy vào bếp trước, giúp đỡ bưng canh, múc cơm, rất ân cần.

Ba người ngồi vào bàn ăn, cũng không khách khí, bắt đầu ăn.

Lâm Tĩnh nếm thử thịt kho tàu, lại uống vài hớp canh, lúc này mới nghiêm trang gật đầu, “Vị hôm nay cũng tương đối bình thường, cũng khiến người ta ăn được, mấy hôm trước đồ ăn khủng bố gần chết, thiếu chút nữa độc chết tôi luôn rồi.”

Ninh Giác Phi vừa mới múc ngụm canh bỏ vào trong miệng, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra hết, thật vất vả nuốt xuống, mới có thể cười to.

Lôi Hồng Phi lại không hề cảm thấy xấu hổ, dào dạt đắc ý tự mình nói khoác: “Tôi là tiến bộ thần tốc, quả nhiên là chẳng gì mà con người không làm được hết, học sẽ biết thôi.”

“Đừng có nói khoác nữa.” Lâm Tĩnh ăn miếng cơm, từ tốn mà nói. “Ngày mai tôi muốn ăn sủi cảo, anh muốn làm nhân gì, tôi gọi người đi mua.”

Lôi Hồng Phi mở to mắt nhìn, đang suy nghĩ biện pháp chối từ. Nhưng Ninh Giác Phi giành nói: “Em cũng muốn ăn, thích nhất là nhân hương thung (một giống rau gia vị), nhân rau hẹ cùng rau cần cũng được đó.”

Lôi Hồng Phi nổi giận: “Hai người các cậu là hai tên ăn hàng, suốt ngày chỉ biết có ăn thôi.”

Nhưng Lâm Tĩnh làm như không nghe thấy y nói gì, tiếp tục dùng miệng tiếp tục vừa ăn vừa nói: “Coi như quyết định rồi đi. Ba người đàn ông chúng ta, chắc cũng phải ăn 200 cái mới đủ, vậy thì nhân lấy nhân hương thung, rau hẹ, rau cần, cải trắng, mỗi nhân 50 cái đi. Với lại anh làm thêm một nồi canh cá, ngày mai tôi sẽ gọi người đi mua mấy con cá trích về, nhỏ chút thì thịt mới mềm, làm ra món cũng tươi hơn.”

Hắn cứ ngồi ở đó quyết định, nhưng con mắt Lôi Hồng Phi càng trừng càng lớn. Làm đồ ăn cũng được, nhưng lực cánh tay giả của y rất lớn, tùy tiện nhào cong bất kì thứ gì cũng được, nhưng nếu dùng làm gói sủi cảo cần sự tỉ mỉ, dùng cánh tay này sẽ khá phiền phức. Mà lóc xương cá càng phải chú ý hơn nữa, nếu không dùng khí lực tốt, chỉ sợ con cá sẽ bị y băm nát mất.

Ninh Giác Phi nhìn có chút hả hê hắc hắc cười không ngừng: “Ngày mai em nhất định phải tới ăn nữa.”

Lôi Hồng Phi trừng mắt liếc hắn: “Cậu lo về mà chăm vợ mình đi. Với lại, con cậu cũng sắp ra đời rồi mà.”

“Vợ của em ra nước ngoài biểu diễn rồi, không có ở Bắc Kinh, trong nhà lạnh lẽo lắm, không có ai nấu cơm hết trơn.” Ninh Giác Phi cười tủm tỉm nhìn y. “Con thì còn mấy ngày nữa thì sinh, đến lúc đó em ôm bé đến cho anh xem, nhận anh làm cha nuôi luôn.”

Tác phong đanh đá này của hắn quả thực là thực truyền từ Lôi Hồng Phi, khiến vị sư phụ này tức giận đến muốn chết, oán hận mà nói: “Đến ăn ké mà còn đòi hỏi thực đơn, quả thực buồn cười.”

Ninh Giác Phi cười ra tiếng, Lâm Tĩnh cũng rất nghiêm túc: “Lời này nói rất đúng. Giác Phi ngày mai khiêng hai túi bột mì tới, không thể ăn không mà không cấp lương thực được.”

Ninh Giác Phi lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, hai túi bột mì, 1 túi gạo, ngày mai bảo đảm giao tới, nếu không mang thêm mấy túi gạo nếp nha, mai em cũng muốn ăn bánh trôi nữa.”

“Ừ, cậu nói tôi mới nghĩ tới, tôi cũng muốn ăn.” Lâm Tĩnh hăng hái phụ họa. “Nhân bánh trôi tốt nhất là không nên mua loại làm sẵn, thường bên trong nó hay bỏ thêm chất phụ gia, ăn vào không tốt cho cơ thể người, chính mình tự làm thì ngon hơn.”

“Đúng, băm nhuyễn đậu phộng, rồi bỏ thêm chút vừng là được.” Ninh Giác Phi cả người đều đầy sức lực. “Làm thêm vài cái nhân thịt đi cũng không nên mua sẵn, ai biết họ dùng thịt gì mà làm ra chứ? Để em gọi người mua về một miếng thịt lớn luôn, anh tự mình băm, làm nhân thịt ha?”

Hai người kẻ xướng người hoạ, đã ra luôn được thực đơn cho cả tuần, tất cả đều là tương đối giản đơn, nhưng trình tự làm việc thì khá rườm rà, cũng xem là phiền phức. Lôi Hồng Phi không biết nên khóc hay cười, nhưng không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể tính toán âm thầm làm thế nào chỉnh lý hai cái tên này.

Ăn cơm chiều, Ninh Giác Phi đang cầm cánh tay kia của Lôi Hồng Phi tỉ mỉ quan sát, hỏi han, lại để cho Lôi Hồng Phi biểu thị một chút phương pháp sử dụng vũ khí ẩn dấu bên trong, không khỏi tấm tắc khen ngợi, có chút ước ao: “Thực sự là lợi khí, khiến người khác khó lòng phòng bị, lợi hại nha.”

Lôi Hồng Phi rất đắc ý, tựa như đứa nhỏ đang khoe đồ chơi mới, lúc này mới cầm lấy chén trà uống 1 ngụm, hời hợt mà nói: “Khi cấp trên tới tìm tôi nói chuyện có hỏi qua ý kiến của tôi, hỏi trong 2 người ai thích hợp làm tư lệnh hơn, tôi có đề cử Giác Phi. Nguyên nhân rất đơn giản, Lão Lâm có thể làm tư lệnh, cũng có thể làm tham mưu trưởng, nhưng Giác Phi chỉ có thể làm tư lệnh, đảm nhiệm không được chức vụ tham mưu trưởng, nếu như Lão Lâm thăng làm tư lệnh, thì lại không chọn được người phù hợp với vị trí tham mưu trưởng, tôi đã nghĩ thật kỹ rồi, trong bộ tư lệnh chúng ta không có người nào thích hợp hết, mà trong bộ đội đặc chủng khác cũng không thể chọn người, cho nên để Giác Phi đảm nhiệm tư lệnh, Lão Lâm vẫn đảm nhận tham mưu trưởng, chính là lựa chọn tốt nhất hiện tại.”

Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều có chút bất ngờ, cẩn thận suy nghĩ, cũng xác nhận là vậy. Dù sao Lâm Tĩnh cũng không muốn ngồi vào vị trí kia, còn nguyên nhân khác cũng không còn quan trọng nữa. Còn Ninh Giác Phi như trút được gánh nặng, nếu đã không còn lựa chọn nào khác, cũng không xem như hắn dùng gia thế mà áp chế Lâm Tĩnh, thì không thành vấn đề.

“Tôi chuyển qua bộ tác chiến cũng rất tốt. Cha tôi cũng đã từng nói với tôi, cho rằng đây là cách sáp xếp tốt nhất, tương lai sau này cũng có lợi.” Lôi Hồng Phi lãnh tĩnh mà nói xong, lại khôi phục dáng dấp bướng bỉnh của một đứa nhỏ. “Tôi đi học thêm chút bản lĩnh, sau này nhất định phải đánh cho bọn Tử Hàn hoa rơi nước chảy.”

Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi vừa nghe, tất cả đều cười ha ha.
Bình Luận (0)
Comment