Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaCho dù trời đang đổ tuyết, thì trong Plaza cũng khá tấp nập. Chỗ nào cũng là người, mà khu đồ trẻ em thì càng đông hơn.
Dạng đồ ở chỗ này đều mang phong cách mềm mại hoạt bát tiên diễm. Để cho phụ huynh an tâm khi mang trẻ nhỏ đến đây mua sắm, còn sắp xếp khu giữ trẻ có không ít trò chơi, có chỗ còn để khá nhiều đồ chơi loại hình lớn. Lúc này đã qua giờ cơm tối, không ít người tới mua đồ cùng thức ăn trong tết. Cũng không ít người mang theo con em đến đây chơi. Khu trẻ nhỏ vang lên tiếng cười hi ha của bọn nhỏ, khiến tâm tình người ta cũng trở nên nhẹ nhàng vui sướng.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh trước khi đi đã thay đồ thường, không còn mặc quân phục tướng quân nữa. Lúc này nhìn qua như hai anh chàng đẹp trai chức cao trong công ty. Một người cao gầy tuấn mỹ, một người khôi ngô khí phách. Quả thực chính là trời sinh một đôi. Trong khu đồ trẻ nhỏ cũng có khá nhiều đôi vợ chồng cùng bạn đời đồng tính đang tuyển chọn đồ dùng cho con mình. Bọn họ tới đây mua đồ cũng không có gì lạ. Thế nhưng tướng mạo Lâm Tĩnh xác thực quá phiêu lượng, mà khí chất hai người họ lại tốt, nên hấp dẫn không ít chú ý.
Nữ nhân viên trong cửa hàng lập tức cười tới đón khách, nhiệt tình hỏi: “Hai vị muốn mua gì?”
Lôi Hồng Phi ở phương diện này là một tên thường dân 10 phần, nên không nói gì. Lâm Tĩnh cười nói: “Chúng tôi muốn mua khá nhiều quần áo cho trẻ nhỏ.”
Nhân viên ra dấu hiệu mời vào trong, vừa dẫn bọn họ vào trong khu thời trang trẻ em vừa hỏi: “Bé được bao nhiêu tuổi?”
Lâm Tĩnh đáp: “Khoảng 2 tuổi mấy.”
Lôi Hồng Phi nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Không lớn tới mức đó chứ?”
Lâm Tĩnh nở nụ cười: “Tụi nhỏ đã cao lắm rồi, khoảng hai tuổi rồi đó”
Lôi Hồng Phi bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.
Nữ nhân viên vừa nhìn liền hiểu vấn đề, vì vậy lập tức giao lưu với Lâm Tĩnh: “Là bé trai hay bé gái?”
“Bé trai.” Lâm Tĩnh hài lòng mà nói. “Là song bào thai. Cả hai đều là trai.”
“Thật à, thật là tốt nha.” Cô nhân viên cũng vui vẻ. “Vậy dự định mua hai phần giống nhau hay khác nhau?”
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi liếc nhau, nở nụ cười: “Mua hai phần giống y như nhau đi.”
Bọn họ luôn luôn không phân biệt được hai đứa nhỏ đứa nào là đứa nào, nhưng Lăng Tử Hàn hình như không bao giờ lẫn lộn giữa tụi nhỏ. Lúc bọn họ về tới Long Quan thì phát hiện, quần áo của hai đứa nhỏ mặc cũng không phải là giống nhau y như đúc. Tuy rằng kiểu dáng như nhau, nhưng màu sắc cũng có khác biệt, phỏng chừng là nhờ vậy mà Lăng Tử Hàn căn cứ phân biệt hai đứa nhỏ. Hiện tại mua hai bộ quần áo kiểu dáng y chang, màu sắc y chang, xem thử cậu phân biệt thế nào.
Hai người cười đến ý vị thâm trường, đều suy nghĩ đến cảnh lúc mặc quần áo y chang cho hai đứa nhỏ, rồi để Lăng Tử Hàn phân biệt thử xem, liền vui vẻ hiện rõ trên mặt. Trong mắt mọi người xung quanh, đó chính là sự ăn ý tràn đầy ngọt ngào. Hai người họ lớn lên tướng mạo tốt, khiến cho cô nữ nhân viên cũng không nỡ rời đi, vẫn theo sát bọn họ, thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ loại quần áo.
Lôi Hồng Phi tiếp nhận một bộ đồ lót từ tay cô nhân viên, quay qua quay lại nhìn nửa ngày, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Không ngờ bộ quần áo này nhỏ như thế, nhưng khi sờ vào thật thoải mái.”
Lâm Tĩnh đưa tay sờ thử chất liệu trên bề mặt bộ quần áo, liền nói: “Cái này cũng không phải loại vải cotton tự nhiên đâu, là dạng có sợi hoá học ở bên trong.”
Nhân viên kia cũng không rõ việc này lắm, chỉ có thể đi xem nhãn áo, quả nhiên là chỉ thuần 80% thôi. Cô có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Đúng vậy, bộ này không phải là dạng vải cotton tự nhiên.” Liền đi lấy cất đi, sau đó đi lấy bộ khác, trước đó cũng có nhìn nhãn trước.
Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn Lâm Tĩnh. “Hay quá nha, tôi không nhìn ra được đó, cậu thật là lành nghề.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Tĩnh thần thái tự nhiên. “Anh cho ai cũng như anh sao, một tên quê mùa, cái gì cũng không biết, chỉ biết sinh hoạt ngu ngốc thôi.”
“Hứ.” Lôi Hồng Phi cười nhạt, sau đó hăng hái bừng bừng mà chọn quần áo tiếp.
Hai người bao lớn bao nhỏ mua một đống đồ. Mua quần áo xong lại đi mua giầy vớ, mũ, áo choàng. Sau đó dưới sự khuyến khích của cô nhân viên mà hưng phấn mua thêm bộ tắm rửa cho trẻ nhỏ cùng đồ dùng bảo vệ da. Mua rất là nhiều, nên Plaza phải cử người đi khiêng đồ phụ giúp bọn họ xuống tận bãi đổ xe. Sau khi bỏ hết đống đồ vào cốp xe sau, hai người thắng lợi trở về.
Lúc bọn họ quay về Long Quan thì La Y đã rời đi rồi.
Buổi sáng La Hãn đã bị Lăng Tử Hàn giục đi làm. Sau đó bác sĩ tới kiểm tra giúp cậu, lại truyền dịch cho cậu. Cậu mới để La Y ở lại chăm sóc cho tụi nhỏ. Đợi khi ăn xong bữa trưa, cậu liền tiễn La Y về. Trong nhà hiện tại chỉ còn cậu cùng tụi nhỏ.
La Hãn cùng La Y đều lo lắng. Lúc này ngoại trừ Du Dặc cùng Tác Lãng Trác Mã đang ở ngoài ra, Mai Lâm, Triệu Thiên đều nhận được tin. Thế nhưng hai người họ đang ở nước ngoài, nhất thời không kịp trở về, cũng không tiện qua điện thoại mà thảo luận tình hình, chỉ có thể dùng tiếng lóng mà nói chuyện vài câu thôi. Mọi người đều nhất trí biểu thị sự lo lắng với trạng thái tinh thần cùng trạng huống thân thể của Lăng Tử Hàn. La Y cùng Tác Lãng Trác Mã đã thảo luận sẽ thay phiên nhau tới chăm sóc cho cậu, coi như phương án tốt nhất. Chờ Mai Lâm cùng Triệu Thiên trở về sẽ lập tức gọi Vệ Thiên Vũ ra họp mặt. Đầu tiên phải nắm rõ tình hình trước rồi mới đưa ra kế hoạch hành động. Thế nhưng Lăng Tử Hàn thẳng thắn lưu loát cản người, kêu bọn họ không được luân phiên qua canh giữ cậu. Dù sao cậu cũng là lão đại, nhiều năm qua rồi, bọn họ đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của cậu. Dù biết không thỏa đáng, dù cho rất lo lắng, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh bao lớn bao nhỏ mang cái đống đồ mà gõ cửa, làm Lăng Tử Hàn vừa nhìn liền kinh ngạc. “Các anh mua nhiều thế để làm gì, tụi nhỏ lớn nhanh như gió, mặc cũng có được bao nhiêu lâu đâu.”
“Vậy có gì đâu.” Lôi Hồng Phi đem đống đồ trong tay ném xuống sofa, chẳng hề để ý mà nói. “Chờ tụi nó lớn mặc không vừa thì mua cái mới tiếp, cứ để cho tụi anh lo khoản này đi.”
Lăng Tử Hàn nhìn bọn họ hứng thú dạt dào mà mà đem quần áo mới giầy vớ mới lấy ra, nhịn không được buồn cười: “Các anh cùng nhau đi mua à?”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh thuận miệng nói. “Tôi nghĩ dù thế nào cũng phải tặng quà gặp mặt cho con nuôi, nên kéo y đi mua cùng.”
Lăng Tử Hàn nhìn nhìn Lôi Hồng Phi cứng đầu cứng cổ, lại nhìn Lâm Tĩnh tự nhiên chẳng biết gì, rốt cục gì cũng không nói, chỉ là mỉm cười nói: “Hai đứa nhỏ đang ở ngoài ban công, chẳng biết đang làm gì, cũng không cho em ra xem.”
“Thật à?” Lôi Hồng Phi lập tức hứng thú. “Vậy để anh đi xem thử.”
Y vừa nói vừa đi ra ban công. Lâm Tĩnh cũng hiếu kỳ mà đi theo sát y.
Hai đứa nhóc đang ngồi xổm trong góc, một đứa đưa lưng về phía bọn họ, hai tay hăng say mà nhấn nhấn xuống đất. Đứa nhỏ kia ở nên cạnh vừa chú ý chuyện mà nhóc đang làm vừa nhìn chung quanh. Bọn họ vừa đi ra liền bị phát hiện. Ánh mắt của đứa nhỏ xoay động, dường như suy nghĩ gì đó rồi đưa ra chủ ý, cũng không đuổi hai người họ đi, mà là rất nghiêm túc giơ lên ngón tay đặt ở trước môi, làm như thật là “Hư” một tiếng.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cố nhịn cười, nghiêm trang gật đầu.
Đứa nhỏ kia buông ngón tay, làm ra bộ dạng tiếp nhận bọn họ, lại cúi đầu nhìn, thỉnh thoảng còn lấy thứ gì đó đưa qua.
Hai người bước nhẹ bước chân, đi lên nhìn, đều ngẩng ra, sau đó liền cười.
Ở trước mặt của tụi nhỏ là một cái máy đang tháo dỡ, còn phân nửa phần khung đang nằm trên tay của đứa quay lưng về phía bọn họ. Nhóc đang cầm cái vặn vít cố sức mà đè xuống cái đinh ốc.
Cái vật này Lôi Hồng Phi nhận ra được, là máy hút bụi trí năng loại nhỏ mà Lăng Tử Hàn đã dùng khá lâu rồi. Lúc trước khi y còn ở chỗ này đã từng nhìn thấy qua.