Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 64

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Doanh địa đội đột kích Thiểm Điện tự nhiên không phải nơi dễ tiến vào, vệ binh kia nhìn y từ trên xuống dưới 1 hồi, rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi tính danh cùng đơn vị của ngài?”

Người nọ hòa ái dễ gần mà nói: “Tôi là anh hắn.”

Vệ binh ở đây tất nhiên không biết chuyện nhà của Lâm Tĩnh, thái độ với y cũng ôn hòa hơn nhiều, trước hết mời y chờ 1 chút, sau đó vào trong, báo cáo.

Lâm Tĩnh nghe câu nói: “Anh của Lâm tham mưu trưởng đang ở đây, nói là tìm Lâm tham mưu trưởng có việc,” Không khỏi ngẩn ra, lập tức đưa tay nhấn vào nút chuyển sang camera quan sát ngay cửa chính. Sau khi nhìn vào mắt người đó, hắn liền bình tĩnh mà nói: “Ừ, để y vào đi, tìm 1 người dẫn y vào văn phòng của tôi.”

“Yes, sir.” Vệ binh đáp ứng, cẩn thận để người đó đưa ra chứng minh thư, đăng ký xong xuôi, lúc này mới để y vào cửa, tìm một vệ binh trực bếp cách đó không xa dẫn y tiến vào doanh địa.

Lâm Tĩnh nhìn hình ảnh trên màn hình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng mà nói: “Hay thật đó, tên nhóc này sửa thành họ Lâm rồi.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Tôi sẽ quay về nói cho cha y nghe nè.”

Nói xong, hắn mở cửa, tìm một cái cớ đuổi Miêu Đan cùng Thái Hân Uy đang ở ở bên ngoài văn phòng đi chỗ khác, đợi người thanh niên mặc đồ thường kia bước vào, liền đóng cửa văn phòng lại.

Lâm Tĩnh trên dưới quan sát người nọ một phen, cười tủm tỉm mà nói: “Tuy rằng khuôn mặt anh thay đổi, nhưng khung xương vẫn không thể đổi được. Thế nào đây? Thay đổi sang họ tên mới à, sửa thành họ Lâm rồi à?”

Người nọ chính là Lôi Hồng Phi đã trải qua phẫu thuật thay đổi, y thong thả mà ngồi xuống, cười ha ha: “Tuy rằng chứng minh thư là giả, nhưng người có liên quan thì không thể giả được nha. Bản thân cậu quả thật có một người anh họ xa, gọi là Lâm Sâm. Bác của cậu sinh trưởng tại Sơn Đông, sau đó đến Đông Bắc buôn bán, ở đó bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cưới vợ sinh con, có người anh họ này. Quan hệ thân thích giữa hai người cũng khá xa, từ lâu đã không có qua lại. Vị anh họ của cậu là đàn ông Đông Bắc, vóc người khôi ngô, khuôn mặt cũng tựa tựa bộ dạng này của tôi, cao lớn thô kệch, tuyệt không hề giống cậu. Hiện tại anh ta đã vào trong thâm sơn để mua gỗ, ít nhất mấy tháng sẽ không ra khỏi núi, lúc này chỉ sợ đang ở trong núi Đại Hưng An, cho dù có người biết, muốn điều tra, cũng không thể nhất thời tìm thấy được người, cho nên tôi mới trở thành người anh họ đến thăm em trai mình đó, haha.”

Lâm Tĩnh có chút bất ngờ. Chính sách kế hoạch hoá gia đình đã ứng dụng nhiều năm như vậy, truyền tới tận 3,4 đời rồi, cho dù là một gia tộc có lớn đến cỡ nào, thì huyết mạch cũng sẽ dần trở nên thưa thớt, con trai thì chỉ có duy nhất 1 đứa, con gái thì gả ra ngoài rồi, thì cũng coi như mất đi nòi giống. Lâm gia cũng giống như vậy. Nhà nội, nhà ngoại của Lâm Tĩnh đều không có nhiều người, vì vậy tuy rằng hắn nổi danh Tây Vực, cũng không có ai tới nhận bà con với hắn cả. Nhiều năm qua đều một mình mà sống, bỗng nhiên nghe nói còn có một người thân thích, thật không dự liệu được.

Hắn trầm ngâm chốc lát liền phản ứng, có chút hiếu kỳ hỏi: “Anh giả mạo thân thích của tôi, có dụng ý gì? Có liên quan tới hành động tiếp theo của chúng ta à?”

Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu, cợt nhả nói: “Cũng không liên quan lắm, tôi không phải đang bị thương nặng, tính mạng nguy hiểm, giờ còn đang nằm trong viện hay sao? Nhưng kế hoạch của chúng ta không thể ngừng lại, tôi muốn tới tìm cậu, tất nhiên phải có thân phận rồi. Nếu như giả thành quan quân từ bộ môn khác phái tới, thì việc lập ra lý lịch khá phiền phức, hơn nữa sợ cũng không qua mặt nổi điều tra và cân nhắc nghiêm mật. Mà tên nhóc Giác Phi này gia thế quá hiển hách, anh họ em trai gì đó đều đang nhậm chức trong quân đội, tôi chẳng thể giả thành chú của hắn, nên chỉ có thể giả thành anh của cậu thôi.”

Y nói một hơi đều là đụng chạm tới cả hai người họ, nhưng Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi nhưng cũng không tức giận, chỉ là liếc nhau, đạt thành ăn ý.

Ninh Giác Phi cười hỏi: “Này, lão đại, sát thủ kia là đánh thật đó hả? Anh đánh không lại tên đó?”

“Ừ, đánh thật đó.” Lôi Hồng Phi hướng mặt ra ngoài cửa sổ. “Thật đã ghiền mà, tên đó cho tôi 1 đao, tôi đánh gãy hai cái sương sườn của tên đó.”

Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều giật mình, đồng thời đứng lên, một người hỏi: “Anh bị thương?”, một người hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Lôi Hồng Phi sờ sờ cổ, có chút phiền muộn mà nói: “Sượt da thôi, không có gì.”

Kỳ thực y không bị thương, sát thủ kia chỉ dùng sống dao xẹt qua cổ y mà thôi, thế nhưng trong lòng y, đó chính là một dao trí mạng. Đương nhiên, để cho giống thật, để sau này khi y công khai lộ diện dễ ăn nói với bên ngoài, Lăng Nghị còn chỉ thị bác sĩ tạo cho y một vết thương giả, ngay đúng vị trí đã bị “Chém dao” ngang qua, giờ y đang sờ vào sẹo chỗ có vết dao đó.

Lâm Tĩnh lập tức đi tới nhìn, phát hiện vết thương xác thực không sâu, hiện tại đã khỏi hẳn, chỉ còn lại sẹo mà thôi, mới yên lòng, nhưng cũng có chút lo nghi: “Nếu như sâu thêm 1 chút, thì đã …”

Ninh Giác Phi cũng nhìn, nhịn không được líu lưỡi: “Sát thủ đó thân thủ lợi hại như vậy, có thể áp chế được cánh tay thiết của anh luôn à?”

“Nếu quả thực tấn công chính diện, cứng đối cứng, thì làm sao tên đó thắng được cánh tay của tôi.” Lôi Hồng Phi thở dài. “Tên đó có gốc võ thuật, khác hẳn với phương cách đánh nhau đối chiến của chúng ta, người rất mềm dẻo, biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, rất khó đối phó.”

“Rất giỏi.” Ninh Giác Phi vỗ tay tán thưởng.

Con mắt Lâm Tĩnh quét về phía cánh tay phải của Lôi Hồng Phi, bên môi hiện nét cười: “Thì ra cánh tay của anh có thể đối phó bằng cách đó.”

Lôi Hồng Phi đều nghĩ hai tên này đều chẳng có ý gì tốt lành hết, nên đưa cánh tay phải lên gõ gõ bàn: “Thế nào? Còn muốn đấu?”

“Sao lại nói là còn muốn?” Ninh Giác Phi lười cười: “Đó là sinh mạng không ngừng, chiến đấu không nghỉ.”

“Hù, tôi sẽ trốn tránh à?” Lôi Hồng Phi chẳng đáng mà nhìn bọn họ. “Đánh thì đánh, ai sợ ai? Tôi cũng không tin, lẽ nào ai ai cũng đều là sát thủ chuyên nghiệp nổi danh quốc tế.”

Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều nở nụ cười, lúc này mới trở lại chuyện chính. “Thế nào? Muốn bắt đầu hành động rồi à?”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi từ trong người lấy ra máy vi tính mini, kết nối với màn hình lớn trong phòng, chuyển ra các văn bản liên quan đến kế hoạch, trình diễn cho hai người họ xem. “Đã khẳng định được rồi, Đế Quốc Đạo Thần Đảng xác thực đã cùng tân Đảng Quốc Xã Âu Châu âm mưu ám sát thủ tướng của nước ta. Bên Nhật Bản không cần chúng ta, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là dọn dẹp bên Âu Châu, Lão Lâm dẫn người tới Münich Đức, Lạc Thiên Thu dẫn 1 đội sang Paris Pháp, tôi tới Italia. Giác Phi, cậu ở lại Bắc Kinh, nếu như cần điều người sang Nhật Bản, thì do cậu dẫn đội sang đó.”

“Yes, sir.” Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đáp ứng, cẩn thận nghiên cứu tư liệu này, không rõ vấn đề lập tức hỏi ngay.

Lôi Hồng Phi đều trả lời, nếu gặp phải vấn đề mà chính bản thân y cũng không rõ ràng, trực tiếp gọi điện hỏi Lăng Nghị.

Rất nhanh, ba người bọn họ đều biết rõ phương án hành động của uỷ ban Quốc Gia An Toàn định ra. Thời gian cấp bách, bọn họ chỉ còn đúng 1 tuần, trước tiên phải chọn thành viên trong tiểu tổ hành động của mình, sau đó tiến hành đặc biệt huấn luyện về phương diện lễ nghi ngoại giao và quân sự nước ngoài, sau đó bay sang nước ngoài, tiếp nhận nhiệm vụ.
Bình Luận (0)
Comment