Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 84

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hội nghị mở được 2 ngày thì ầm ĩ đúng 2 ngày, để hòa hoãn bầu không khí, buổi tối ngày thứ hai của hội nghị đã sắp xếp một buổi vũ hội, hy vọng mọi người có thể nhân cơ hội này mà kết nối tình cảm, để trong việc công có thể đạt chung nhận thức, để tránh trong cuộc hội nghị lại giương nỏ, một bước cũng không nhường.

Đại biểu tham gia của mỗi quốc gia đều mang theo một đoàn tham mưu cùng nhân viên công tác đi cùng hỗ trợ, bọn họ cũng có thể tham gia cuộc vũ hội này, như vậy cũng sẽ náo nhiệt hơn. Dù sao phần lớn quan quân cao cấp đều là nam, trong đó có hơn phân nửa là dị tính luyến, cho nên vũ hội cũng cần khá nhiều nữ.

Trong đoàn đại biểu Trung Quốc cũng không thiếu nữ, trong đoàn tham mưu nhiều người như thế, người giữ vị trí chuyên môn giải hòa lại là một nữ học sĩ cơ trí. Cô ấy là giáo sư của đại học quốc phòng, quân hàm thiếu tướng, chuyên môn nghiên cứu chính trị, mà lần hành động này lại liên quan tới phần lớn các khu vực thuộc các tỉnh biên cảnh luôn thích tự trị độc lập hoặc là các bộ tộc không thể khống chế, những khu vực này đều thuộc phạm trù chính trị. Vị học sĩ hơn 30, khí chất xuất chúng, tràn ngập trí tuệ, nhìn nhận nhìn vấn đề nhất châm kiến huyết, cũng hỗ trợ khá lớn cho Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh.

Có thể có một vũ hội để có thể khai triển hoạt động ngoại giao, nhiều tham mưu trong đoàn đều rất vui vẻ, có bọn họ đốc xúc nên những đại biểu đều phải bấm bụng mà tham gia. Do vũ hội này không phải được sắp xếp chính quy trong lịch trình hằng ngày được sắp xếp sẵn từ trước, nên tất cả mọi người không cần phải mặc quân phục, nam thì mặc âu phục, nữ có thể mặc trang phục dạ hội, cũng có người không có váy thì có thể mặc quần. Trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ tựa như y hương tấn ảnh, bầu không khí rất nhiệt liệt.

Lôi Hồng Phi ngồi ở trong phòng, nhìn Lâm Tĩnh thay âu phục mà y đã chọn, màu lam hôi sắc, phối cùng với áo sơmi đặc biệt không cần mang cravat, nhìn qua không chính quy lắm, rất thích hợp tham gia vũ hội này. Lâm Tĩnh đại khái là dạng người mà dù có lấy bao tải chụp lên người cũng không giảm được phong thái, nên Lôi Hồng Phi nhìn nửa ngày, không khỏi có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đêm nay khẳng định có rất nhiều người tới tìm cậu đó, tôi biết cậu không thích mấy dạng chuyện này, lại tốn tinh thần phí thời gian. Bằng không, hai chúng ta giả thành một đôi đi, đuổi hết đám ong bướm kia đi, cũng tránh phiền phức, cậu thấy sao?”

Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn y: “Hai chúng ta? Hai chúng ta giả thế nào?”

Lôi Hồng Phi căn nhắc thật lâu, lúc này mới to gan mà nói: “Chúng ta có thể giả bộ thân mật 1 chút, chắc không khó đâu ha?”

Lâm Tĩnh có chút líu lưỡi, nhìn y thật lâu, cũng không thể nào tưởng tượng sẽ thân mật với y như thế nào. Lâm Tĩnh với chuyện tình cảm chỉ có duy nhất 1 ký ức, chính là người bạn đời quá cố Vu Phong. Đó là một thư sinh nhã nhặn khiêm tốn, do là giáo viên tiểu học, nhiều năm tiếp xúc với trẻ nhỏ, nên cả người đều tràn ngập vị đạo ôn nhu thân thiết. Từ trước tới nay, Lâm Tĩnh cũng chỉ thân thiết với mỗi mình cậu, thân mật trong ấn tượng cũng chỉ là hình thức khi ở bên cậu, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng cảnh cùng một người vóc người khôi ngô, thái cường ngạnh như Lôi Hồng Phi mà thân mật được.

Lôi Hồng Phi nhìn con mắt mờ mịt của hắn, không khỏi có chút thất bại. Y hung hăng vò tóc, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, mỉm cười nói: “Đi thôi, sắp tới lúc khai mạc vũ hội rồi.”

Lâm Tĩnh thấy y không còn đưa ra yêu cầu kỳ lạ nữa, liền yên lòng, cùng y bước ra khỏi phòng, dùng thang máy đến phòng khiêu vũ lầu hai.

Sắp tới lúc bắt đầu vũ hội, trong đại sảnh xa hoa lãng phí hoa lệ có rất nhiều người, dàn nhạc nổi tiếng được mời tới đặc biệt đang chơi vài giai điệu quen thuộc, ca sĩ đang hát một ca khúc tình lưu hành tại Âu Mỹ, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, cũng càng thêm kiều diễm.

Lôi Hồng Phi mặc một bộ âu phục màu gỉ sét, cũng không mang cravat, bên trong cũng là áo sơmi cùng 1 dạng như Lâm Tĩnh. Không ít người hiểu ý cười, biết được bọn họ chính là đang mặc một bộ đồ đôi, thế nhưng chuyện ngày hôm qua Lâm Tĩnh phủ nhận mối quan hệ yêu đương với Lôi Hồng Phi, việc này cũng có khá nhiều người nghe thấy, lúc này không khỏi nghi hoặc, rõ ràng lời nói và hành động giữa hai người họ thể hiện rõ ràng như thế, trong hành động cũng không hề che giấu ý tứ, quan hệ rõ ràng đến vậy, mà lại không chịu thừa nhận, chẳng biết hai người họ đang diễn trò gì. Thế nhưng, cuối cùng mọi người đều tự giác mà đưa kết luận cho loại biểu hiện này của họ chính là dạng hàm súc của người phương Đông, vì vậy cũng không thắc mắc nữa.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh sóng vai đi vào phòng khiêu vũ, rất nhanh có một số quan quân cao cấp quen thuộc cùng bọn họ lại đây chào hỏi.

Bọn họ đều mang theo bạn nhảy, trang phục cả trai lẫn gái cũng đều phối giống người đi cùng, mang lại một cảnh tượng sung sướng. Thấy bên cạnh hai vị tướng quân Trung Quốc lại không có ai, bọn họ đều nhịn không được hỏi: “Sao không mang bạn nhảy tới? Hay hai người là bạn nhảy của nhau luôn?”

Lôi Hồng Phi lập tức vui vẻ, dự định mở miệng thừa nhận Lâm Tĩnh là bạn nhảy của mình, nhưng Lâm Tĩnh lại nói trước: “Tôi là một người không thú vị, không hiểu âm nhạc, lại càng không thích khiêu vũ.”

Những người đó đều rất kinh ngạc: “Không thể nào?”

“Là thật đó.” Lâm Tĩnh cười rất nhẹ. “Tôi không có hứng thú với mấy trò giải trí, công tác mới là niềm vui của tôi.”

“Tôi hiểu mà.” Một vị tướng quân đến từ EU lập tức sợ hãi than, “Trách không được mấy tổ chức khủng bố ở Trung Á đều bị anh đánh bại cả, đây chính là kỷ lục khó vượt đó nha.”

“Quá khen.” Lâm Tĩnh gật đầu với người đó. “Các anh cứ nhảy đi, tôi đi uống một ly, thưởng thức kỹ thuật nhảy của các anh, như vậy cũng là một niềm vui mà.”

Tướng quân Aleksey Goma từ bên kia phòng khiêu vũ chạy tới nhiệt tình mà nói: “Được, tôi cùng cậu đi uống 1 ly, cậu muốn ngồi tại đây, hay là muốn tới quầy bar?”

“Đi tới quầy đi.” Lâm Tĩnh tao nhã cười nói. “Đại sảnh để lại cho mọi người khiêu vũ vậy.”

Aleksey Goma lập tức đồng y, mang hắn đi tới quầy bar.

Lôi Hồng Phi muốn đuổi theo, lại bị mấy ông tướng quân giữ lại, lại tiếp tục hàn huyên về đề tài thảo luận hồi sáng, nói xong hết mới có thể thoát thân. Y gấp tới mức muốn chạy ào qua sàn khiêu vũ, chạy thẳng tới quầy bar, nhưng giữa đường lại gặp phải Ôn Kỳ mặc một bộ tây phục.

“Tướng quân, sao lại gấp tới thế? Bạn nhảy của anh đâu?” Trên tay Ôn Kỳ cầm một ly vang đỏ, nụ cười vui vẻ, cả người đều khá trầm tĩnh, không còn sự lợi hại lạnh lùng khi làm việc nữa.

Lôi Hồng Phi có chút vô cùng kinh ngạc, xuất phát từ lễ phép, y đành phải ngừng lại, cười giải thích. “Tôi không định khiêu vũ, muốn tới quầy bar uống 1 ly.”

“À, vậy tôi đi cùng anh.” Ôn Kỳ thong thả đi cùng y, ánh mắt có chút lấp lánh, có chút thắc mắc hỏi. “Nhớ kỹ trong cuộc hội nghị nghiên cứu và thảo luận về tình thế chống khủng bố tại bộ quốc phòng đầu năm, tôi có thấy được kỹ thuật nhảy tiêu sái của tướng quân, sao mới qua 1 thời gian, tướng quân lại không nhảy nữa?”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức nhớ tới đợt tết âm lịch vừa qua, bộ quốc phòng triệu tập 1 ít chuyên gia quân sự phân tích hướng đi mới của tổ chức khủng bố cùng với sách lược ứng với phù hợp. Trong lúc hội nghị có hai tiệc tối, Lôi Hồng Phi xuất phát từ lễ phép, mời mấy phu nhân hoặc bạn đời của mấy tướng quân mà nhảy qua vài điệu. Đặc điểm của hoạt động tổ chức khủng bố là một trong những đầu đề nghiên cứu của Ôn Kỳ, hội nghị như vậy cô nhất định phải tham gia, đương nhiên cũng đã nhìn thấy y nhảy. Y nghiêm túc nhớ lại 1 chút, trong quá trình công tác không cùng nhân sĩ độc thân khá thân cận, nhất là với mấy cô gái trí tuệ, y càng kính nhi viễn chi. Trước đây đã từng phạm qua 1 lần sai, gây thành đại họa, khiến y hối hận không ngớt, vì vậy y càng tuyệt đối không để mình tái phạm lần thứ hai.

Nếu chưa cùng Ôn Kỳ khiêu vũ qua, trong lòng y càng thêm chắc chắn, dù là cô đang mượn cớ, y cũng bình thản ung dung, nụ cười vui vẻ mà nói: “Đêm nay thực sự không có hứng thú khiêu vũ, Ôn tướng quân cũng nên bỏ qua cho tôi nhỉ?”

Ánh mắt của Ôn Kỳ liền chuyển tới quầy bar, mang chút trêu chọc hỏi: “Có phải vì Lâm tướng quân không khiêu vũ, nên Lôi tướng quân cũng sẽ không khiêu vũ?”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức thoải mái gật đầu: “Đúng vậy.”

Ôn Kỳ không nghĩ tới y sẽ thản nhiên thừa nhận như thế, liền sửng sốt 1 chút, lập tức rộng rãi mà cười: “Được được, hy vọng Lôi tướng quân sớm ngày đạt được mong muốn, tôi không quấy rối nữa.”

“Cám ơn Ôn tướng quân.” Lôi Hồng Phi vui vẻ mà khom người chào cô, liền vội đi tới quầy bar.
Bình Luận (0)
Comment