Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 86

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Quản lý rất nhanh cầm ra hai cái đồng hồ đeo tay ra, nhiệt tình giới thiệu với bọn họ: “Đây là kiệt tác do hai vị thiết kế đồng hồ nổi tiếng Martin Dobermann cùng Christopher Joe thiết kế, được gọi là ‘Tiếng gọi nơi hoang dã’. Hai cái này đều cùng 1 loạt, dùng 688 linh kiện cấu thành, bề ngoài ưu nhã, bên trong sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất. Ổ trục bảo thạch có 68 khối … Đủ loại công năng, xem giờ, kim chỉ Bắc, vệ tinh hướng dẫn, đọc sách, nghe nhạc, xem phim, lên mạng, tiếp điện thoại … Dây đồng hồ là dây cá sấu, vỏ đồng hồ, dây cài đồng hồ đều là bằng bạch kim, không không thấm nước, phòng chấn động, chống bụi, phòng phóng xạ, chịu được áp suất cao, chịu được nhiệt độ lạnh …”

Ông thuộc như lòng bàn tay, thao thao bất tuyệt, Lôi Hồng Phi nghe rất chuyên tâm.

Hai cái đồng hồ này làm cực kỳ tinh xảo, một cái có hình dạng một con lang đang chạy trốn, một cái khác là hình một con lang đang ngoái đầu nhìn lại, hai con lang này đều là khí chất cao ngạo cao quý chính là, tựa như vương giả chốn hoang dã.

Lâm Tĩnh vốn không đồng tình lắm, nhưng nhìn hai cái đồng hồ này lại có chút động tâm. Nhưng hắn biết giá của hai cái đồng hồ này khẳng định rất cao, cho nên không dự định mua, nhìn qua cho đã ghiền cũng đủ thỏa mãn rồi.

Lôi Hồng Phi nghe quản lý giới thiệu xong, lại hỏi 1 chút công năng, cách sử dụng của cái đồng hồ này, mấy vấn đề về quá trình bảo dưỡng, lúc này mới cùng ông thảo luận giá cả.

Hai cái đồng hồ này đều là do nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra, nhưng cũng không phải do bọn họ tự tay chế tác, nên cũng không đưa giá lên trời lắm. Lôi Hồng Phi nụ cười vui vẻ, quanh co lòng vòng mà thuyết phục quản lý giảm giá 9%, sau đó lấy thẻ ra, cùng lúc mua cả hai. Hành động của y quá nhanh, Lâm Tĩnh căn bản không kịp ngăn cản.

Quản lý cực kỳ vui vẻ, tựa mình đi lo thủ tục thanh toán giúp hai người họ. Lôi Hồng Phi cười tươi nhìn Lâm Tĩnh, rất tùy ý mà nói: “Cậu chọn 1 cái đi, chúng ta mỗi người mang 1 cái.”

Lâm Tĩnh lập tức lắc đầu, “Tôi không muốn.”

“Chẳng lẽ một mình tôi mang 2 cái? Lẽ nào cậu muốn tôi đưa 2 cái này về cho 2 thằng nhóc kia, để tụi nó tháo ra chơi?” Lôi Hồng Phi cười tủm tỉm mà dụ dỗ. “Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Còn phải phân ra tôi và cậu hay sao? Đồng hồ này rất đẹp, cậu 1 cái, tôi 1 cái, chẳng phải vừa hợp hay sao? Chỉ là một cái đồng hồ lẻ thôi, cũng không phải đồng hồ đôi, cậu sợ gì chứ?”

Lâm Tĩnh bị y ngụy biện vừa thông suốt nói tới á khẩu không trả lời được, nhưng lắc đầu, không chịu nhận. Cái đồng hồ này quá đắc, hắn không thể lấy được.

Lôi Hồng Phi lập tức thay đổi chiến thuật, “Tôi đâu có nói là tặng cậu đâu, chỉ là nhờ cậu giúp đỡ 1 chút, mang 1 cái trên tay giùm tôi, như vậy tôi có thể nhìn thấy cả hai cái luôn, trong lòng sẽ rất vui vẻ.”

Lâm Tĩnh không biết nên khóc hay cười: “Tôi không có ngốc, anh tưởng đang dỗ ngọt trẻ con sao?”

“Tôi nói thật mà, tôi giúp cậu mang.” Lôi Hồng Phi không nói nhiều, lập tức vươn tay phải cầm lấy tay trái của hắn, cầm lấy cái đồng hồ có hình con lang đang quay đầu mang vào cổ tay hắn.

Lâm Tĩnh dù có dũng mãnh phi thường, cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay thiết này của y, ở chỗ này cũng không thể sử dụng thuật bắt người để kéo y ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn y đeo cái đồng hồ đó lên cổ tay mình, sau đó thở dài: “Được rồi, đồng hồ này tôi nhận, về nhà tôi trả tiền lại cho anh.”

“Nếu cậu đã nhận, tôi đương nhiên không phản đối, cái đồng hồ này tôi tặng cậu.” Lôi Hồng Phi biết thời biết thế, “Cậu cũng không cần phân rõ giới hạn với tôi như thế, chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn lao, coi như tôi tặng quà sinh nhật sớm cho cậu vậy. Chờ tới sinh nhật tôi, cậu tặng quà lại cho tôi là được rồi.”

Lâm Tĩnh vừa nghĩ, thấy vậy cũng được, đến lúc đó cũng tặng lại 1 phần lễ vật tương đương giá trị như thế, trong lòng cũng thấy cân bằng hơn, vì vậy cười gật đầu: “Được.”

Lôi Hồng Phi cầm lấy cái còn lại mang lên cổ tay mình, trong lòng cực kỳ vui sướng hài lòng, rất đắc ý.

Thu nhập của y cùng Lâm Tĩnh rất cao, ăn, mặc, ở, đi lại cũng đều trong quân đội, bình thường ít khi nào xài tiền, tiền để dành khá nhiều, dù có mua 1 đôi đồng hồ như thế, bất quá cũng chỉ là tiền lương 1 2 năm mà thôi, không tính là bao, với lại với giao tình giữa hai người họ nhiều năm qua, y kết luận Lâm Tĩnh không có khả năng lạnh lùng cự tuyệt quà tặng của y. Để tránh cho Lâm Tĩnh phòng bị, y không hề nói gì trước, chờ mua xong hết mới đột nhiên nói ra, cũng tránh để Lâm Tĩnh cẩn thận suy nghĩ gì, tìm ra lý do thỏa đáng để từ chối. Quả nhiên tính toán của y rất chính xác, y cười tủm tỉm mà tự dựng thẳng 1 ngón tay cái khen ngợi mình âm thầm trong lòng, trong lúc nhất thời tăng khá nhiều tự tin.

Quản lý cầm hai túi đến chỗ hai người, là một cái hộp da dùng để đựng đồng hồ, đưa giấy đảm bảo chất lượng, thẻ bảo hành, thẻ khách VIP cùng một đôi cravat có gắn 1 ít kim cương nho nhỏ là quà tặng kèm giao cho bọn họ.

Lôi Hồng Phi tiếp nhận hai cái túi, cầm trên tay, rồi vui vẻ cùng Lâm Tĩnh ra khỏi cửa.

Từ quãng trường St.Francois có tiếng nhạc truyền đến, tiết tấu thanh thoát, tràn ngập sung sướng, có thể nhận ra tiếng nhạc từ đàn phong cầm, vừa nghe biết là âm nhạc dân tộc, khiến bầu không khí càng thêm vui.

Đi dạo một hồi, Lôi Hồng Phi nghiêng đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Lâm Tĩnh không hề kinh ngạc với cái tính trẻ con đôi lúc bộc phát của y, mỉm cười giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó nói với y: “10h27′”

“Còn chưa tối lắm, chúng ta tiếp tục ngao du.” Lôi Hồng Phi cao hứng, đi được vài bước, lại hỏi hắn. “Cậu đói chưa? Nếu không ăn khuya nha?”

Ven đường có một loạt quán cà phê, ngoài cửa quán ngay lòng đường đi bộ cũng đặt khá nhiều bàn, khắp nơi đều là người, rất náo nhiệt. Lâm Tĩnh nhìn lướt qua, liền nói: “Vậy uống tách cà phê đi.”

“Uống cà phê buổi tối sẽ không ngủ được mà? Chúng ta ngồi xuống trước đi đã.” Lôi Hồng Phi vừa nói vừa nhìn xung quanh, cùng Lâm Tĩnh đi thêm 1 đoạn nữa, liền chọn một quán cà phê không quá nhiều khách.

Hai người cởi nút áo âu phục, thong thả ngồi xuống ghế. Lôi Hồng Phi từ trên tay bồi bàn tiếp nhận menu, thay Lâm Tĩnh ý bảo y cứ tự chọn, liền đắn đo lựa chọn mấy món ăn bản địa đặc sắc: Filet de Perche (1), bò nổ dầu, phô mai khoai tây, rồi chọn thêm một chai rượu nho.

Ở giữa chiếc bàn tròn bằng thủy tinh có một cái đĩa nước, ở trên có một ngọn nến nhỏ hình hoa sen đang di động, bồi bàn liền châm nến, cầm menu lui ra. Gió đêm từ từ thổi tới, ánh nến hơi hơi lay động, dưới ánh trăng càng tăng thêm vài phần lãng mạn.

Lôi Hồng Phi ngồi ở bên cạnh Lâm Tĩnh, hài lòng mà nói: “Sau này chúng ta cùng nhau đi du lịch, được không?”

Hàng năm hàng năm đều có một tháng nghỉ phép, thế nhưng hai người họ đều khá bận, khó có được một lần nghỉ trọn vẹn, càng đừng nói là ra ngoài nghỉ phép. Lâm Tĩnh cười gật đầu: “Được, chỉ cần anh có thể đi được.”

“Nghĩ cách là được thôi, biết cách sắp xếp là được.” Lôi Hồng Phi hăng hái. “Một tháng, có thể tới Âu Châu, cũng có thể tìm một cái trấn nhỏ yên tĩnh xinh đẹp ở 1 thời gian mà, cậu thấy sao?”

“Tôi không có ý kiến.” Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút. “Trước đây khi còn học đại học, tôi đã từng muốn tới mấy nơi có cánh đồng hoang vu, như Siberia, Alaska, muốn tới đó xem thử thế nào.”

“Tôi đi cùng cậu. Không chỉ có Siberia, Alaska, còn có nam cực, bắc cực, chúng ta đều phải đi thử.” Lôi Hồng Phi nói, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên. “Nguyện vọng khi còn bé của tôi là làm một nhà du hành vũ trụ, cho nên sau đó mới chẳng thèm để ý đến sự phản đối của ông cha, chạy tới học viện hàng không. Haizzz, chúng ta nên nghĩ cách gì đó, lên vũ trụ chơi thử 1 lần đi.”

Lâm Tĩnh rộng rãi cười nói: “Anh thật đúng là mơ mộng.”

“Có sao đâu? Thành sự tại nhân mà.” Lôi Hồng Phi vươn tay cánh tay, khoát lên lưng ghế dựa của Lâm Tĩnh, trong lòng rất thỏa mãn.

Không ít người bán hàng rong đi trên con đường đi bộ mà chào hàng với du khách, thái độ rất nho nhã, dù bị từ chối cũng không dây dưa, giống như một phần của cảnh đêm này vậy. Lâm Tĩnh thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn 1 đôi tình nhân đang ôm nhau đi, du khách chụp ảnh cho nhau, cầm thứ mới vừa mua trong tay mà bình phẩm, cảm giác rất vui vẻ.

Bồi bàn bưng món ăn lên, đặt lên bàn, thì có một niên thiếu địa phương chợt chạy tới chỗ bọn họ, đứng trước mặt, con mắt sáng nhìn Lôi Hồng Phi, thanh âm thanh thúy nói ra một câu động nhân tuyệt vời: “Ngài à, mua cho người yêu của ngài một bó đi?”

Lôi Hồng Phi tâm hoa nộ phóng, lập tức bỏ tiền.

Niên thiếu lập tức đưa cho y một đóa hoa hồng được buộc lại như sao trên trời, thu tiền xong, thành tâm thành ý mà nói với Lâm Tĩnh: “Ngài à, anh là người đông phương anh tuấn nhất mà trước giờ em được gặp đó, chúc hai anh hạnh phúc.”

Lâm Tĩnh ngẩn ra, niên thiếu đã trong tiếng cười của Lôi Hồng Phi mà chạy đi.

Lôi Hồng Phi cầm hoa hồng trong tay, đưa tới trước mặt Lâm Tĩnh, “Tặng cậu nè.”

Bóng đêm thật đẹp, bầu không khí rất tốt, niên thiếu quá hồn nhiên, Lâm Tĩnh nghĩ sự hiểu lầm đó cũng khá tốt đẹp, vì vậy không tức giận, cũng không thấy xấu hổ. Hắn thoải mái tiếp nhận bó hoa, vui vẻ mà nói. “Cám ơn,”HẾT CHƯƠNG 86

(1) Filet de Perche

image

image
Bình Luận (0)
Comment