Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 91

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Chiến tranh hiện đại có khoa học kỹ thuật, tuy rằng căn cứ tình báo đã xác nhận mục tiêu, nhưng Lâm Tĩnh cũng không lỗ mãng, bộ đội được phái đi trước đó cũng song song nhận thêm mệnh lệnh từ bộ tham mưu rồi mới tiến hành xác định tình huống thêm 1 lần nữa, tiểu tổ đối kháng điện tử chú ý so sánh với mệnh lệnh điện tử từ tiền phương truyền lại rồi xác nhận có phải là thật hay không, có phải là do hacker tạo ra hay không, tiểu tổ xem xét hình vẽ mệnh lệnh vệ tinh nhiều lần điều tra thôn kia, xác định bên trong cùng chung quanh không có bẩy rập.

Tin tức khổng lồ cùng với những báo cáo phân tích không ngừng cuồn cuộn truyền tải tới chỗ hắn, hắn cùng Lôi Hồng Phi vừa chú ý tình hình chiến đấu tiền tuyến vừa nghiêm túc nghiên cứu, thỉnh thoảng thấp giọng thảo luận, đưa ra phán đoán chính xác.

Hắn là tổng chỉ huy mặt trận, mệnh lệnh toàn bộ do hắn đưa ra, còn Lôi Hồng Phi lâm thời đảm nhiệm chức tham mưu trưởng của hắn, cực kỳ tận trách mà đưa ra các loại kiến nghị, không bỏ qua bất kì chu ti mã tích gì.

Ba đội ngũ vẫn đang hành quân gấp, mục tiêu Adam đã ở ngay trong thôn kia, vẫn chưa di động. Hai người khi đang nghiên cứu những tình huống của mấy khu lân cận, thì một tham mưu bên bộ thư từ qua lại bên cạnh báo cáo: “Tư lệnh, Lăng phó bộ trưởng Bộ Quốc An yêu cầu trò chuyện cùng ngài.”

Lâm Tĩnh lập tức nói: “Tiếp!”

Lăng Tử Hàn đang ở trong văn phòng của cậu, nét mặt rất bình thản: “Lão Lâm, bên chúng tôi có một tiểu tổ công tác đang ở gần bên chỗ các cậu, tôi đã thông báo cho bọn họ đến báo danh tại ban chỉ huy mặt trận. Tiểu tổ trưởng là Thành Thước, thuộc tình báo tin tức bên chúng tôi, cũng xem là phân nửa học trò của Thiên Vũ. Y có thể giúp cho các anh điều tra cái tên cao thủ máy vi tính đứng ở phía sau, chỉ cần công tác về phương diện tin tức, y đều có thể làm được, anh cứ tùy ý dặn dò.” Theo sự giới thiệu của cậu, cậu lập tức truyền những tư liệu cơ bản của các thành viên trong tiểu tổ của Thành Thước.

Tổng cộng bốn người, 3 nam 1 nữ, đều là tinh anh máy vi tính, ở phương diện tình báo tin tức là cao thủ. Lâm Tĩnh rất vui: “Thật tốt, ở chỗ tôi thiếu nhất chính là mấy nhân tài như vậy đó, Tử Hàn, cám ơn cậu.”

“Sao lại khách khí với tôi như thế? Nếu cần tôi hỗ trợ, cứ nói.” Lăng Tử Hàn biết hắn ở bên đó đang chiến đấu khá kịch liệt, cho nên không nói chuyện phiếm với hắn, mà rất nhanh kết thúc trò chuyện.

Vài phút sau, có điện thoại tới, báo cáo với hắn: “Lâm tướng quân, tôi là Thành Thước, hiện tại đang ở doanh địa số 15, xin trao quyền cho tôi, chấp nhận cho phi cơ trực thăng của tôi đến ban chỉ huy.”

“OK!” Lâm Tĩnh lập tức chuyển mệnh lệnh trao quyền phân biệt thông qua internet chỉ huy, để quan chỉ huy bên doanh địa số 15 tiến hành hỗ trợ, giúp nhóm Thành Thước đi tới ban chỉ huy.

Rất nhanh nhận được hồi đáp, phi cơ trực thăng từ doanh địa số 15 trong vòng nửa tiếng sẽ đáp tới.

Lâm Tĩnh thật cao hứng, nói với Lôi Hồng Phi: “Giống như hổ thêm cánh vậy.”

Biểu tình nghiêm túc của Lôi Hồng Phi trở nên nhu hòa rất nhiều: “Tử Hàn chính là đưa than nóng tới sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đó, chúng ta không thiếu nhân viên chiến đấu, nhân tài ở mấy phương diện khác cũng đều đủ, nhưng về việc đối phó hacker thì còn kém xa Thiên Vũ nhiều, có học trò của anh ấy ở đây, chúng ta có thể yên tâm ở phương diện này rồi.”

“Đúng.” Lâm Tĩnh thở dài, “Đáng tiếc, người như Thiên Vũ quá ít, mà ảnh suốt ngày lại bận rộn như thế, nếu có thời gian, thật muốn nhờ ảnh đào tào cho chúng ta vài cao thủ.”

Lôi Hồng Phi lập tức hứng thú: “Cách này của cậu cũng khá tốt đó. Tôi suy xét, hẳn có thể thực hiện được đó.”

Lúc này, 3 đội ngũ đi tới thôn kia đã đến được địa điểm ẩn nấp dự định, chuẩn bị chờ màn đêm buông xuống thì lập tức tiến đánh bất ngờ vào thôn.

Lâm Tĩnh xoa xoa con mắt mỏi mệt của mình, đứng dậy duỗi thẳng thắt lưng, lúc này mới nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi, sau đó canh thời gian ngủ 1 chút, tối này còn phải hành động, khẳng định không thể ngủ được.”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi không có dị nghị, đứng dậy cùng hắn đi ra cửa.

Mặt trời đã về tây, nhưng cơn nóng vẫn không ngừng ập tới. Lôi Hồng Phi nhìn mặt trời lặn hỏa hồng sắc cực đại đang lộ ra dưới đỉnh núi vàng óng, có chút cảm khái nói: “Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi (1), cứ mỗi lần nhìn thấy cảnh trí như vậy, luôn nhớ tới chiến trường cổ đại. Tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, nguy hiểm trọng trọng, thế nhưng sẽ khiến cho quân nhân tăng thêm vài phần dũng cảm.”

“Đúng vậy.” Trên mặt Lâm Tĩnh có nét cười, vì Lôi Hồng Phi bỗng nhiên trở nên có văn hóa như thế. “Cho nên tôi mới thích Tân Cương, đại mạc sa mạc tuyết sơn rừng rậm, đều mang lại một cảm giác thê lương.”

“Nhìn bố trí trong phòng cậu, thì đúng là không nghĩ tới đó nha.” Lôi Hồng Phi cười haha. “Từ bị tôi đập bể mấy cái đồ thủy tinh trong phòng cậu ra, phong cách mới tương đối dễ chấp nhận hơn.”

Lâm Tĩnh nghĩ khi đó là do y vụng về, nên cũng cười.

Hai người dưới ánh mặt trời chiều đi vào căn tin, lính cần vụ nhanh chóng bưng lên 4 món 1 canh, 2 mặn 2 chay, phân phối tiêu chuẩn, chỉ là cơm bình thường cùng món thanh đạm, quan binh ai cũng như nhau hết, không có đãi ngộ đặc thù. Bọn họ cũng đã quen rồi, ăn sạch đồ ăn không còn gì, sau đó đứng dậy đi tới khu nghỉ ngơi cách đó không xa.

Cùng với các bộ đội đặc chủng đã hy sinh chung với Ninh Giác Phi, còn có thêm vài nhân viên văn chức, nên trong ban chỉ huy có không ít người là hảo bằng hữu, đồng nghiệp tốt với bọn họ, lúc này tuy rằng có chung mối thù, nhưng sự trầm thống trong lòng vẫn không hề giảm bớt, khắp chốn đều tràn ngập một cổ áp suất thấp, rất ít người có thể cười, trên mặt người người đều nghiêm trang, thần tình ngưng trọng, cho dù ngay cả khu nghỉ ngơi cũng y như nhau.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi sóng vai đi đến về phía trước, ven đường gặp phải toàn bộ quan quân hướng bọn họ nghiêm chào. Hai người khẽ gật đầu, nhưng rất không hài lòng với bầu không khí ở đây.

Sự hy sinh của Ninh Giác Phi khiến bọn họ đau lòng, nhưng không thể để mặc mọi người cứ ủ rũ, tâm tình nặng nề như thế được. Lâm Tĩnh luôn luôn không thích động viên người khác, liền hỏi Lôi Hồng Phi, “Anh có ý kiến gì để kích động lại tâm tình cho mọi người không?”

Lôi Hồng Phi lắc đầu, “Tôi không có cách gì cả, hiện tại nói cái gì cũng là vô nghĩa. Chờ bắt được Adam rồi, tinh thần mọi người sẽ tự khắc hưng phấn lại thôi, hoàn toàn không cần cậu làm công tác tư tưởng đâu.”

“Cũng đúng.” Lâm Tĩnh suy nghĩ một hồi, buông tha việc đó rồi lập tức nghiêng về phương pháp tác chiến, quyết định nghỉ thêm 1 chút, buổi tối mới có thể tập trung tinh thần chỉ huy.

Lôi Hồng Phi đưa Lâm Tĩnh đưa đến phòng nghỉ, thấy hắn cởi áo khoác, nằm lên giường, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tôi đi xem giúp cậu, cậu cứ ngủ trước 1 giấc đi.”

“Ừ,” Lâm Tĩnh đáp ứng, an tâm nhắm mắt lại, không mất vài phút liền ngủ.

Thời điểm khi Lôi Hồng Phi chưa tới, y là quan chỉ huy duy nhất ở đây có thể khiến cho tất cả mọi người tín phục, cả ngày lẫn đêm làm liên tục, trực tại phòng tác chiến, thực sự là chống đỡ không nổi nữa, đôi lúc chỉ có thể dựa lưng vào ghế chợp mắt 1 chút, hiện tại có Lôi Hồng Phi canh giữ rồi, hắn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.

Lôi Hồng Phi xác nhận hắn đã ngủ, Thái Hân Uy ngồi ở bên cạnh canh giữ, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng, mang theo Trần Kiến Hữu dạo qua một vòng trong doanh địa.

Phần lớn quan binh ở đây đến từ bộ đội đặc chủng, chỉ cần tới từ Trung Quốc, trên cơ bản đều biết y, có không ít người khá sùng bái y cùng Lâm Tĩnh, lúc này thấy y, tất cả đều mừng rỡ, hướng y mà nghiêm chào thăm hỏi.

Lôi Hồng Phi phất tay với bọn họ, lớn tiếng gọi bọn họ rồi bắt chuyện, hỏi han tình hình cuộc sống của họ ở chỗ này. Khác với tính cách lãnh của Lâm Tĩnh, y luôn mang đại khí hào sảng, khiến mọi người trong quân đều rất thân thiết.

Sau khi đi dạo quanh cả doanh địa, y chuẩn bị tiến vào phòng tác chiến, liền nghe được tiếng oanh minh của phi cơ trực thăng truyền đến. y dừng bước, nhìn về phía không trung, rất nhanh phán đoán ra đó chính là phi cơ trực thăng vận tải đại hình đang bay tới.

Y cúi đầu nhìn đồng hồ, thỏa mãn cười: “Tới rất nhanh nha.”HẾT CHƯƠNG 91

(1)

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?

葡萄美酒夜光杯,

欲飲琵琶馬上催.

醉臥沙場君莫笑,

古來征戰幾人回?

Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc, Chửa uống tỳ bà đã giục vang.

Sa trường nằm say xin chớ lạ, Miệt mài chinh chiến biết ngày nao.
Bình Luận (0)
Comment