Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLôi Hồng Phi lo lắng cho sức khỏe của Lâm Tĩnh, dù tình cảm dành cho hắn càng lúc càng sâu, nhưng y là người biết phân biệt nặng nhẹ, bề ngoài tuy rằng luôn cợt nhả, kỳ thực trong lòng cực có chừng mực, lúc này y ôm lấy Lâm Tĩnh. Nhưng không có bất kì cử động ám muội nào, chỉ là cố sức trụ đỡ cho hắn, chờ hắn ổn định lại, mới buông hai tay ra, chỉ dùng một tay để đỡ hờ, tùy thời đề phòng hắn té ngã nữa.
Y rất muốn trực tiếp bế lấy Lâm Tĩnh ôm vào trong, thẳng tới phòng ký túc xá bắt hắn nghỉ ngơi, nhưng nếu làm vậy, Lâm Tĩnh sẽ mất đi uy tín, mà quân sĩ với tình hình sức khỏe của hắn cũng sẽ sản sinh hoài nghi cùng lo lắng, quân tâm rối loạn, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Tay của Lâm Tĩnh khoát lên cánh tay hữu lực của Lôi Hồng Phi, một lát sau mới ổn định thân thể. Lôi Hồng Phi rất khác với bình thường, không nói nhiều, không cười đùa, không có mặt dày mày dạn, cả người như ngọn núi anh tuấn kiên định, khiến Lâm Tĩnh cảm giác rất an tâm. Trước đây, Lâm Tĩnh cho đến tận bây giờ luôn là người để người khác dựa vào, cha mẹ, bạn đời, con trai, thuộc hạ cùng với hơn trăm nghìn dân thường, bọn họ đều cần hắn bảo hộ, giữ gìn, lãnh đạo, hắn chưa từng nghĩ tới hắn cũng có thể dựa vào người khác. Từ hai năm trước cho tới nay, Lôi Hồng Phi chăm sóc hắn, hắn cũng từng chăm sóc Lôi Hồng Phi, cho nên trong lòng chưa từng sản sinh cảm giác muốn dựa vào y, chỉ cảm thấy hai người chính là gặp gỡ bình đẳng, tựa như anh em, ai bị thương bị bệnh thì cũng như nhau, mình cũng có thể quan tâm chăm sóc, đây là chuyện bình thường. Thế nhưng, giờ này khắc này, giống như lần đầu tiên, người bên cạnh hắn khiến hắn có cảm giác an toàn. Người này hiểu hắn, thông cảm cho hắn, ủng hộ hắn, chăm sóc hắn, khiến trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một sự cảm động mà trước nay chưa từng có.
Lâm Tĩnh quay đầu nhìn Lôi Hồng Phi, thấy rất rõ sự thân thiết thể hiện trong mắt y, trong lòng không khỏi nóng lên, cười nói với y: “Tôi ổn mà, mai chắc chắn không có vấn đề gì nữa đâu.”
Lôi Hồng Phi đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra bệnh tình thực sự của hắn, chỉ “ừ” một tiếng, sau đó nắm chặt lấy đầu vai của hắn, nghiêm túc mà nói: “Dù cho không có việc gì lớn, thì hiện tại cậu cũng đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lâm Tĩnh không có đáp ứng, cũng không có phủ định. Hắn chỉ cười cười, dựa theo sức tay của Lôi Hồng Phi mà trở lại bộ tác chiến, ngồi xuống giường lại, nhưng không có nằm xuống. “Tôi ngủ lâu lắm rồi, mệt.”
Lôi Hồng Phi cũng không miễn cưỡng, tìm hai cái gối lên đặt sau lưng hắn, để hắn có thể thoải mái mà nửa nằm nửa ngồi. Sau khi chuẩn bị xong, y nhìn đồng hồ 1 chút, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Lâm Tĩnh căn bản không có khẩu vị, hơn nữa cảm thấy bụng khá căng, cảm giác có chút đau, biết rõ Lôi Hồng Phi sẽ không để mặc hắn không ăn uống, nhưng vẫn ngay thật nói: “Tôi không thấy đói.”
Lôi Hồng Phi cũng không giống như trước mà lập tức không nói gì đi làm đồ ăn cho hắn, sau đó tới buộc hắn ăn, mà chỉ nhẹ giọng thương lượng cùng hắn: “Tôi kêu bếp nấu chút cháo nhuyễn cho cậu, cũng không sệt, chỉ là dạng nước cơm thôi, cậu ăn thử 1 chút, được không?”
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu. Không ăn không uống khẳng định không được, không có thể lực, không có dinh dưỡng, sức khỏe sẽ rất lâu hồi phục, hắn đương nhiên cũng muốn cố gắng ăn chút gì đó.
Lôi Hồng Phi lập tức thông báo cho nhà bếp, để bọn họ đem chút cháo cùng vài món ăn sáng thanh đạm không có chất kích thích tới.
Lâm Tĩnh nhìn bàn cơm đặt trước mặt, cảm giác đau đớn ở trong dạ dày cũng không bài xích với những món này, không có cảm giác buồn nôn ghê tởm, liền thoải mái mà cầm lấy chén, ăn từng miếng.
Lôi Hồng Phi thấy hắn có thể ăn gì đó, lặng lẽ thở dài 1 hơi, có chút yên tâm.
Dạ dày của Lâm Tĩnh vẫn còn khá khó chịu, cho nên không dám ăn nhiều, chỉ uống nửa chén cháo thì lập tức buông chén. Lôi Hồng Phi cũng không miễn cưỡng hắn, người bệnh tốt nhất là ăn ít nhiều bữa, vì vậy liền kêu người đi dọn dẹp chén đũa, dặn đem phần đồ ăn còn lại bỏ vào trong nồi giữ ấm.
Lâm Tĩnh thấy y tuy rằng mặt không có thể hiện gì khác lạ, nhưng giữa trán lại có chút ưu tư, không khỏi trầm tư.
Lôi Hồng Phi gọi Thái Hân Uy mang một chậu nước nóng tiến đến, để Lâm Tĩnh rửa mặt cùng tay, sau đó thúc giục hắn nằm xuống nghỉ ngơi
Lâm Tĩnh ngưng mắt nhìn y một hồi, thấy trong lòng y có chút loạn, cười gượng hai tiếng, ánh mắt chuyển nhanh qua 1 bên. Lâm Tĩnh xuống giường, nói với y: “Đến văn phòng đi, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Lôi Hồng Phi đau đầu nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, chờ khỏe rồi hỏi cũng được mà.”
“Là chuyện rất quan trọng.” Lâm Tĩnh nhấn mạnh sau đó đi trước.
Lôi Hồng Phi chỉ có thể đi theo sau, cùng hắn bước vào một căn phòng nhỏ bên cạnh đó. Đây là căn phòng mã hóa mà một mình Lâm Tĩnh đơn độc sử dụng, để cho hắn có thể tiện bề cùng các quản lý cấp cao hội họp hoặc cùng người khác trò chuyện mật.
Lâm Tĩnh đóng cửa, sau đó mặt đối mặt với Lôi Hồng Phi, ngồi xuống, bình tĩnh mà nói: “Rốt cục tôi bị bệnh gì?”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, bản năng lảng tránh. “Bác sĩ không phải nói cậu bị cảm hay sao?”
“Tôi thấy không giống vậy.” Lâm Tĩnh nhìn y, ánh mắt rất nhu hòa. “Theo biểu hiện hiện tại của anh, tựa như tôi đã bị bệnh nan y rồi …”
“Nói bậy.” Lôi Hồng Phi lập tức cắt ngang lời hắn. “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là bệnh nhỏ mà thôi.”
Lâm Tĩnh nhìn y 1 hồi, khe khẽ thở dài. “Anh không phải đang bịt tai trộm chuông đó chứ. Ở đây tôi là quan cấp bậc cao nhất, tất cả quân y trong bệnh xá đều phải nghe theo lời tôi. Nếu tôi đi hỏi viện trưởng, chẳng lẽ ổng ấy sẽ bịa chuyện mà giấu tôi được hay sao?”
“Tôi …” Lôi Hồng Phi bật cười, vì nóng ruột mà y quên mất chuyện này. Nếu đã vậy, thì không cần phải che giấu nữa, hơn nữa, bệnh này cũng không phải bệnh nan y, không cần phải thận trọng nói năng. Y cầm lấy tay của Lâm Tĩnh, nhỏ giọng nói. “Tôi đã hỏi qua chủ nhiệm rồi, y nói cậu bị chứng bệnh hệ thống miễn dịch thiếu mất tính nhạy cảm …”
Y nói lại tình hình bệnh của Lâm Tĩnh, sau đó an ủi hắn. “Đây cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì, cần trị hết cũng không khó khăn lắm, chỉ là hiện tại cần phải đặc biệt chú ý 1 chút. Bên cạnh cậu không thể thiếu người được, sau này khi cậu quay về ký túc xá nghỉ ngơi, cứ để tôi ngủ cùng cậu đi.”
Lâm Tĩnh cũng hiểu chuyện này không đến nỗi gì, vì vậy cười gật đầu: “Được, nghe lời anh vậy. Thế nhưng, chẳng phải anh sắp về nước hay sao?”
“Ừ, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách ở lại đây lâu 1 chút.” Lôi Hồng Phi đem tay hắn bỏ vào trong lòng hai bàn tay của mình, đột nhiên nhiệt huyết dâng lên, khó có thể khống chế, nhịn không được thốt ra, “Lâm Tĩnh, chúng ta kết hôn đi.”
Lâm Tĩnh giật mình, sau đó cảm động nói. “Anh đừng như thế, tôi đâu phải bệnh không thể trị được đâu, anh không cần làm tới mức này để an ủi tôi đâu.”
Lôi Hồng Phi có chút nhụt chí, “Tôi chỉ nói thật thôi, không phải bị mấy bộ phim trong TV làm ảnh hưởng đâu, mấy cái bộ phim yêu đương huyết sinh tử ly biệt gì đó chẳng có gì hay cả.”
Lâm Tĩnh buồn cười, rút tay mình ra khỏi tay y, trấn an vỗ vỗ vai y. “Anh em tốt à, ý tốt của anh lòng tôi nhận, nhưng thực sự không cần đâu, chút bệnh nhỏ này với tôi mà nói thì không có vấn đề gì, chẳng ảnh hưởng gì tới tinh thần của tôi đâu.”
Lôi Hồng Phi thở dài một tiếng, nhưng cũng không muốn quá mức tiến nhanh, nhất là lúc này hắn đang bệnh, tâm tình quá mức bất ổn sẽ ảnh hưởng tới sự khôi phục của hắn, thứ hai cũng đang trong thời kỳ chiến tranh căng thẳng, trên vai hắn đang mang trọng trách rất nặng, cần sự tập trung cao độ, không thể rối loạn tâm thần. Nhìn nụ cười hồn nhiên của Lâm Tĩnh, y cũng cười, sảng khoái mà nói: “Được, coi như tôi chưa nói gì đi.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu, sau đó đứng dậy mở cửa. “Bên ngoài ánh trăng rất tốt, cùng tôi ra ngoài dạo 1 chút đi.”
Lôi Hồng Phi nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vầng trăng sáng nhô cao, không có mây che, hiển nhiên khí trời khá tốt, liền đồng ý. “Được, chúng ta có thể tản bộ, nhưng không thể quá lâu, tối đa chỉ được 10′ thôi.”
“Được, có đôi khi anh thật là lề mề.” Tâm tình Lâm Tĩnh rất tốt, nhịn không được trêu chọc y.
Vài phần uể oải trong lòng Lôi Hồng Phi cũng nhanh chóng lướt mất qua, chỉ cười haha, cùng hắn đi ra cửa.