Hồ Ly Biết Yêu

Chương 1.2

Giữa tầng tầng lớp lớp những dãy núi có một dòng suối nhỏ, làn nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy đang uốn lượn chảy quanh. Một thiếu nữ trong sáng, thuần khiết như làn nước đang ngồi bên dòng suối, hai chân thỏa sức khuấy động làm bọt nước bắn tung tóe, một số thì rơi lên bộ y phục bằng sa mỏng, còn một số lại rơi lên mái tóc nàng.

“Thế gian này thật đẹp biết bao!” Nàng nhìn ra quang cảnh núi xanh nước biếc vô biên vô tận, hít đầy lồng ngực thứ hương thơm thoang thoảng, còn không quên cảm thán với bóng mình dưới làn nước: “Mình cũng không đến nỗi nào!”

Dường như có tiếng cười vọng lại từ những dãy núi. “Tiểu Vân của chúng ta đương nhiên là đẹp, nếu không sao Vương có thể bị muội mê hoặc đến mức mất hồn mất vía như thế chứ?”

“Tiểu Mai? Tỷ ra ngoài sao?” 

Đã mặc một bộ y phục mỏng màu tím nhạt, lại có thể nhìn xuyên thấu, vậy mà Tiểu Mai còn chẳng chịu mặc cho chỉnh tề, một bên vai để trần khiến cho người khác nhìn mà mê mẩn. Lớp trang điểm đậm khiến gương mặt xinh đẹp của nàng ta càng thêm vài phần yêu mị, ngay cả vẻ lạnh lùng, hờ hững trong mắt nàng ta cũng được che giấu phần nào.

“Chẳng phải Vương gọi muội đến gặp ngài sao?” Giọng nói của Tiểu Mai vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như tia lạnh lẽo không bao giờ tan trong mắt nàng ta. “Sao muội vẫn còn ở đây chơi?”

“Gặp ngài? Tỷ tha cho ta đi, ta trốn còn không kịp nữa là…” Vừa nghĩ đến vị Ma Vương tu hành nghìn năm nhưng ngũ quan không có chút vẻ đoan chính nào của nhà tu hành, tâm trạng tốt đẹp của Tiểu Vân nhất thời biến mất sạch.

“Muội trốn được một lúc, nhưng liệu có trốn được cả đời không? Sớm muộn gì muội cũng phải hầu hạ ngài thôi.”

Tiểu Vân vừa nghe thấy vậy thì đầu óc chợt quay cuồng, trời đất ngả nghiêng. Vị Ma Vương với ngũ quan rúm ró vào một chỗ, tóc bết dính chặt lại với nhau đã thay thế cho cảnh đẹp như thơ như họa ở trước mắt nàng, khiến thế giới trước mặt nàng biến thành một mảng tối tăm.

“Rốt cuộc thì ngài thích ta ở điểm gì cơ chứ? Ta thấy trong số bảy vị phu nhân của ngài, có vị nào mà không xinh đẹp hơn ta, pháp lực cao hơn ta, thông minh hơn ta. Đầu óc của ngài có vấn đề hay sao mà lại nhìn trúng ta cơ chứ?”

Tiểu Mai nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, cũng có vẻ đồng tình sâu sắc, cảm thán: “Haiz, ai mà biết được suy nghĩ của Vương chứ! Muội cứ chấp nhận số phận đi!”

“Ông Trời ơi, nếu bắt ta phục vụ ngài thì ta thà tiếp tục làm một con hồ ly, ngày ngày bị đám thợ săn đuổi bắt còn hơn.”

Từ trước đến giờ, nàng chưa từng làm chuyện gì xấu, chỉ là một con hồ ly tầm thường, trước đây bị thợ săn đuổi bắt sợ hết hồn hết vía, vừa nghe thấy nói rằng nếu tu luyện thì sẽ không bao giờ chết, nàng liền cùng với Tiểu Mai liều lĩnh tu hành. Ai ngờ, khổ tu ba trăm năm mới biết là phải đầu thai chuyển thế thì mới có thể làm người, giờ họ chỉ là yêu, lại còn là loại yêu vô dụng nhất.

Trong ma giới, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tu hành bậc thấp nhất, ai cũng có thể bắt nạt được. Hằng ngày chỉ cần nghe mấy câu “hồ ly tinh, hồ ly tinh” là đã đủ phiền phức rồi, vậy mà vị Ma Vương kia còn suốt ngày dây dưa quấy rầy nàng, lúc không có việc gì làm lại dùng ánh mắt ngây dại, đờ đẫn để nhìn nàng. Đương nhiên, bị nhìn như thế cũng chẳng có gì to tát, nhưng bảy vị phu nhân của Ma Vương thì lại không dễ dàng chịu để yên, ánh mắt bọn họ nhìn nàng cũng đủ khiến nàng phải nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.

“Thần tiên ơi, xin hãy cứu con khỏi kiếp hồ ly đáng thương nhất, nhất, nhất thế gian này!” Tiểu Vân ngẩng đầu hét lên với trời xanh.

“Thôi đi, muội cứ hét lên thế chẳng phải sẽ gọi đến kẻ sẽ đánh cho muội hồn phi phách tán ư…” Tiểu Mai gõ mạnh một cái lên cái đầu đã quay cuồng của Tiểu Vân, gõ rụng cả chút ảo tưởng cuối cùng của nàng. “Đợi muội gọi được vị thần tiên tên là Ngọc Thanh đó đến, ta xem muội còn mơ mộng được không?”

“Tỷ từng gặp vị thần tiên đó rồi sao? Nghe nói y cực kỳ đáng sợ…” Vừa nhắc đến Ngọc Thanh, Tiểu Vân không kìm được rùng mình một cái. Ở yêu giới, hai chữ “Ngọc Thanh” này đại diện cho sự diệt vong. Vì một nghìn năm trước, một mình y đã san bằng ma giới, tiêu diệt gần một vạn yêu tinh, truyền thuyết này chính là lời nguyền đáng sợ nhất của yêu giới. Bất cứ yêu ma nào chỉ cần nghe thấy cái tên này thôi là đã lạnh toát sống lưng, tay chân cũng lạnh ngắt.

Quả là rất giống nỗi sợ của người phàm trần mỗi lần nghe đến yêu ma quỷ quái.

Tiểu Mai liếc nàng một cái. “Muội đúng là thừa lời, nếu ta mà gặp y rồi thì giờ còn có thể ngồi đây được sao?”

“Y thực sự đáng sợ như vậy ư? Không phải tất cả thần tiên đều khoe khoang là y từ bi đức độ lắm sao?”

“Người ta nói thế mà muội cũng tin à? Nhữn lời đó chỉ có thể lừa gạt đám người phàm trần chẳng biết gì. Ta chưa thấy có yêu tinh nào có thể tránh được họa diệt vong khi đứng trước mặt Ngọc Thanh Chân Vương.”

“Điều đó thì đương nhiên là muội biết, nhưng tìm một nơi để gửi gắm niềm tin cũng không được sao? Mộng tưởng một chút cũng không được sao?” Tiểu Vân vừa nói vừa xoa xoa cái đầu bị Tiểu Mai gõ cho đau điếng, đúng thật là… Cầu thần bái Phật mà cũng không được, chẳng lẽ ông Trời không thể cho nàng một con đường để đi ư?

Tiểu Mai lại giẫm vào chân nàng một cái thật mạnh. “Một tưởng? Nếu không muốn cam chịu số phận thì chi bằng muội đi hút nhiều dương khí của người phàm, tranh thủ thời gian tu hành, mặc dù khả năng tu luyện được pháp lực cao hơn Vương là cực kỳ nhỏ bé, à không, phải nói là hoàn toàn không có, nhưng cũng còn tốt hơn là muội ở đây mơ mộng mấy chuyện không bao giờ có thật này.”

Tiểu Vân nghe nói vậy thì mặt ủ mày chau, rầu rĩ mất nửa ngày. Nàng cũng không muốn hại người, chỉ là thông cảm cho người khác thì ai sẽ thông cảm với nàng đây! “Hút dương khí của người khác có khó không?”

“Đương nhiên là không khó, chẳng phải trước đây muội nhìn thấy ta làm rồi sao?”

“Muội nhìn thấy rồi, chính là kiểu đặt người phàm trần nằm xuống rồi hút thật mạnh, đúng không?” Nàng cố gắng nhớ lại tình huống đó, xem ra không khó thật.

“Đúng vậy. Muội yên tâm đi, dựa vào dung mạo của muội thì mỗi ngày tìm được tám hay mười người chẳng có gì khó khăn cả.”

“Một ngày mười người.” Nàng ra sức đếm ngón tay. “Mười người có thể làm tăng một năm công lực, một trăm người sẽ làm tăng thêm mười năm công lực, ôi chao! Thế thì chẳng phải chỉ cần ba năm là được rồi sao?”

“Haiz!” Tiểu Mai liếc nàng một cái. “Ba năm? Thôi đi, muội cho rằng tất cả người phàm trần đều có công hiệu tốt như vậy ư? Lần trước là do ta tìm được một nam nhân tốt, lại còn trẻ khỏe. Nói thật cho muội biết, đó là một cơ hội trăm năm khó gặp đấy…”

“Trăm năm khó gặp?” Nàng lập tức nản chí, ngồi co quắp trên mặt đất, hồi lâu mới loạng choạng đứng dậy, cúi đầu ủ rũ, nói: “Muội thấy hay là muội cứ vào rừng tu hành thì hơn.”

“Tiểu Vân, vừa rồi ta quên nói cho muội biết…” Tiểu Mai gọi nàng.

“Tỷ quên nói gì?”

“Lúc ta đến, Vương bảo ta hỏi muội rằng muội có muốn làm Bát phu nhân của ngài không.” Tiểu Mai cười duyên, nói.

“Aaaaa… Tỷ đừng nói nữa!” Nàng vội vàng đưa tay lên bịt tai, nói lớn. “Bây giờ muội đi tìm nam nhân trăm năm khó gặp để ăn đây.”

Nói xong, bóng dáng xinh đẹp, mỹ lệ của nàng nhanh chóng biến mất giữa làn non nước.

Một lát sau, Tiểu Vân đứng trong rừng cây, chăm chú nghịch vạt áo mỏng, vừa luyện tập theo từng cử chỉ, hành động của Tiểu Mai vừa ôn lại khẩu quyết vừa mới nghĩ ra.

“Đại gia, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi… À không phải, phải nói là sắc trời không còn sớm nữa…”

Khi nàng đang tập trung tinh thần thì từ phía không xa truyền đến tiếng động.

“Đến nhanh vậy ư?” Nàng vội vàng chỉnh lại vạt áo bằng sa mỏng vừa bị kéo cho lệch cả vai rồi mắt nhìn quanh bốn phía. Lần đầu tiên không tránh khỏi có chút căng thẳng, tim đập thình thịch. Nàng thầm cầu nguyện: “Ngàn vạn lần đừng là ông lão bà lão, tốt nhất là trên người không có mùi lạ, nếu là một thư sinh trẻ tuổi lại đẹp trai thì càng tốt…”

Lúc này, ánh tịch dương còn chưa tắt hẳn, nhưng vì có tán lá cây dày và rậm che bớt nên khi chiếu xuống mặt đất chỉ là một chút ánh sáng mờ tối. Giữa ánh sáng mờ tối đó, nàng lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đang chậm rãi đi tới.

“Đến rồi, đến rồi!” Nàng ca rkinh, căng thẳng đến mức suýt nữa thì giẫm cả vào vạt áo, lòng thầm mắng: “Cái váy này dài quá, đúng là bất tiện, chẳng trách váy của Tiểu Mai lại ngắn như thế, lúc nào về ta nhất định phải làm cho nó ngắn đi một chút.”

Thấy người đó ngày càng đến gần, nàng lúng túng, hốt hoảng ngồi dưới gốc cây, hai tay khẽ vuốt lọn tóc màu trắng buông hờ hững, bày ra vẻ mặt mà nàng tự cho là quyến rũ, hấp dẫn người khác nhất. Cặp mắt to tròn, trong veo thì chớp chớp liên tục, tất nhiên còn không quên lén lút liếc “con mồi” đang từng bước đi về phía này.

Do không đủ ánh sáng nên nàng không nhìn rõ tướng mạo của người đang đi đến, nhưng căn cứ vào bước chân bình ổn thì có thể đoán đó là một người trẻ tuổi. Nghĩ đến đây, nàng không kìm được sung sướng, cất giọng ngọt ngào, õng ẹo: “Công tử…”

Nghe thấy nàng gọi, người đó liền run lẩy bẩy, hoảng hốt lùi một bước, hồi lâu vẫn không dám lên tiếng.

“Công tử?” Nàng thấy người đó bị dọa đến mức ngây ngốc thì không thể thực hiện bước tiếp theo nữa, đành thu lại tư thế cứng ngắc, tự mình đứng dậy, khẽ tựa vào người y, nói khẽ: “Muộn thế này rồi mà công tử còn đi đâu vậy?”

Còn chưa nói xong, nàng đã ngửi thấy có mùi lạ bay vào mũi, liền hít sâu một hơi, sau đó không kìm được hít thêm một cái nữa. Thật kỳ quái, không phải người phàm trần đều hôi sao? Sao trên người người này lại có mùi hương này? Không thơm kiểu hương hoa, cũng không có mùi thơm ngọt, mà là một thứ mùi thơm thoang thoảng như mộng ảo, khiến nàng vừa ngửi liền có cảm giác lơ lửng, bồng bềnh.

“Ta có chút chuyện cần làm.” Người đó không đẩy nàng ra mà lặng lẽ quan sát nàng bằng ánh mắt thăm dò.

“Chuyện gì thế?” Muộn thế này rồi mà vẫn còn chuyện phải làm thì chắc không phải người làm ăn buôn bán đâu nhỉ? Mà tốt nhất là không phải người làm ăn buôn bán, Tiểu Mai nói linh hồn của những người này chua lắm.

Nàng không nhịn được lại hỏi: “Công tử làm nghề gì thế?”

“Cô nương cho rằng ta làm nghề gì?”

Không ngờ chàng ta lại thích hỏi về chủ đề này, nàng nghĩ ngợi một lát rồi đoán: “Công tử là người đọc sách.”

“Tại sao cô nương lại đoán như vậy?”

“Bởi vì công tử rất thơm, Tiểu Mai nói trên người những người đọc sách đều có mùi sách, linh hồn cũng cực kỳ…” Nói đến đây, nàng lập tức bịt miệng, sau đó cười vẻ vô tội. “Ý ta là… người cũng cực kỳ tốt.”

Nàng vừa tham lam hít hà mùi hương của y vừa sung sướng đoán xem linh hồn y có thể giúp nàng tăng thêm được bao nhiêu công lực, chẳng lẽ nhanh như vậy đã gặp được nam nhân tốt trăm năm khó gặp rồi ư!

“Ồ!” Y gật đầu, thấp giọng nói: “Cô nương, phiền cô đứng thẳng dậy có được không?”

“Hử?” Cả người nàng cứng đờ, không dám tin đưa tay lên xoa xoa mặt, thầm nghĩ: Lẽ nào mình không xinh đẹp bằng Tiểu Mai ư? Sao phản ứng của y lại khác những nam nhân khác như vậy chứ? Nghĩ lại một chút thì có lẽ là vì những người đọc sách thích làm ra vẻ đây mà.

“Công tử…” Nàng lại không ngừng cố gắng, kiên trì gọi tiếp.

“Được rồi, đừng gọi nữa!” Người đó lập tức đưa tay ra ngăn cản nàng. “Ta tên Hiên.”

“Hiên? Ồ, ta tên là Mộ Vân, mọi người đều gọi ta là Tiểu Vân.” Mặc dù nàng vẫn bày ra vẻ quyến rũ động lòng người giả tạo nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy chán ghét, có điều cứ nghĩ đến bốn chữ “trăm năm khó gặp” thì lập tức lại có cảm giác mong chờ, cả người dán lên người y rồi chớp chớp mắt, nếu như hành động chớp chớp mắt có thể coi là quyến rũ.

“Hiên, ta thấy trời không còn sớm nữa, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi…”

“Nghỉ ngơi?” Hiên lập tức đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Cô nương, xin hãy tự trọng!”

“Ta…” Nàng không kiên nhẫn nổi nữa, nói lớn: “Ta không tự trọng đấy, liên quan gì đến ngươi? Đọc được mấy quyển sách nát đã tự cho là mình giỏi lắm. Ai thèm!”

“Có liêm sỉ hay không không liên quan gì đến việc đọc sách cả.”

“Ngươi…” Đúng là làm nàng tức chết mà! Thực không hổ là thư sinh, nói năng giỏi lắm!

Nếu giết người mà có tác dụng trong việc làm tăng công lực thì nàng nhất định sẽ bóp chết y, uống máu của y, còn phải cắn nát lưỡi y thì mới hả giận.

Nhưng số mạng của người này cũng không đến nỗi nào. Tiếng ồn ào huyên náo truyền đến từ phía không xa đã hoàn toàn làm phân tán sự phẫn nộ của nàng. Lẽ nào lại có người tới? Nghe thấy âm thanh như đang xuyên qua từ bụi cây, nàng không còn rảnh rỗi để nhiều lời với tên mọt sách này nữa.

Nàng nhanh chóng chạy vụt về phía phát ra âm thanh, lúc này thời gian quan trọng hơn hết thảy, mặt trời đã sắp xuống núi rồi mà nàng còn chưa tìm được một linh hồn nào, phải nâng cao hiệu suất mới được.

Nương theo ánh tà dương màu đỏ máu, quả nhiên nàng nhìn thấy một vị đại hán khôi ngô, lưng đeo mấy cây gỗ đang cố gắng đi xuống núi.

“Đại gia…” Nàng cất giọng yêu kiều rồi đi lên đón, ai ngờ không cẩn thận giẫm phải vạt váy dài, cả người ngã nhào ra đất. Nàng đang thầm mắng mình lần nữa thì một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo nàng.

Thì ra không phải tất cả nam nhân đều khó hầu hạ như nhau, lần này thì nàng được người ta chăm sóc rồi. Vừa nhìn thấy nàng ngã, người ta đã lập tức đỡ dậy, rồi giống như cây gỗ đứng đực ra ở đó, mắt nhìn chằm chằm gương mặt nàng không rời, dáng vẻ như muốn ăn nàng ngay lập tức.

Nàng hưng phấn chìa tay ra ôm lấy bờ vai dày rộng của y, cất giọng dịu dàng: “Đa tạ ngài!”

“Cô nương đừng khách sáo!” Vị đại hán hoàn toàn không nghĩ đến việc buông nàng ra, cặp mắt không đàng hoàng cứ nhìn tới nhìn lui trên người nàng.

Thì ra đúng là rất dễ dàng, nàng không hề chậm trễ liền bắt lấy cơ hội này, cặp môi đỏ kiều diễm dán lên người hắn ta. Mặc dù mùi mồ hôi trên người hắn khiến nàng cảm thấy buồn nôn nhưng cứ nghĩ tới việc có thể tăng công lực, nàng lại không kiềm chế được nữa.

Ai ngờ đúng vào giờ phút then chốt, vị thư sinh hồi nãy lại nói lớn: “Buông này ta ra!”

Vậy là thời cơ tốt nhất của nàng đã bị hủy hoại.

Vị đại hán vốn bị mất hồn kinh ngạc nhìn thư sinh đang vội vã bước về phía mình, lại cúi đầu nhìn Tiểu Vân trong lòng mình thì lập tức buông tay, áy náy gãi đầu, giải thích: “Ta… Vừa rồi cô nương suýt ngã nên ta mới…”

Nàng thấy tình cảnh này thì tức giận nói với vị thư sinh đã phá hỏng kế hoạch của mình: “Ngươi gào lên cái gì đấy?”

“Sao cô nương lại có thể… không có tự trọng như thế!”

“Ngươi…” Nàng suýt thì nhào tới cắn chết y nhưng lại nghĩ đến việc phải hút hồn phách, liền hít sâu một hơi, nói: “Bây giờ ta không có thời gian, đợt lát nữa sẽ xử lý ngươi.”

Thu lại lửa giận đầy trên mặt, nàng lại nở nụ cười quyến rũ với đại hán kia. “Ngài đừng hiểu lầm, ta và y không hề quen biết.”

Vị đại hán mơ màng nhìn bọn họ, hết nhìn người này lại đến người kia mà vẫn chẳng hiểu gì cả.

Nàng đang muốn “giải thích” cho rõ ràng thì vị thư sinh kia đã nói với đại hán đang ngây ngốc: “Ngươi còn không đi mau? Đứng đây để đợi chết không toàn thân sao?”

Vị đại hán vừa nghe thấy vậy thì vội vàng chạy biến đi như một chú thỏ…

“Này! Ngươi có ý gì vậy?” Tiểu Vân tức giận giậm chân.

“Mặc dù hắn chết cũng không hết tội nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy hắn vùi thây ở nơi này.”

“Làm sao ngươi biết ta muốn hại hắn?” Tiểu Vân nghi hoặc nhìn y.

“Sao không nhận ra được! Ở nơi rừng núi hoang vu này, ngươi một thân một mình, y phục không bẩn, tóc tai không rối, váy mỏng không che được thân, là người bình thường mới là lạ đấy!”

“Thật sao?” Nàng cúi đầu nhìn lại chính mình, hình như đúng là không bình thường lắm, xem ra mình không đủ kinh nghiệm rồi, phải luyện thêm chút công phu mới được.

“Còn nữa, người xinh đẹp như ngươi, dù có lẳng lơ đi chăng nữa thì có cần thể hiện trực tiếp thế không? Người ta chưa nói ba câu mà đã muốn… ừm, không phải kẻ điên thì cũng là yêu tinh.”

“Hả? Ngươi vừa nhìn đã có thể nhận ra ta là yêu tinh rồi sao?” Nàng thực sự nổi giận, vốn còn cho rằng hút hồn phách của người ta là việc rất dễ dàng, hóa ra lại khó như thế, xem ra nàng đã không dự liệu trước điều này.

“Đương nhiên là ta nhìn ra được. Ta khuyên ngươi lần sau xuất hiện, dù thế nào cũng phải chuẩn bị một chút, nếu muốn lừa người ở nơi rừng núi hoang vu thế này, chí ít cũng phải giả vờ mình bị thương nặng, hơi thở yếu ớt, hoặc là vừa mới bị bọn cường đạo cướp giật, v.v…” Do trời đã tối, không có đủ ánh sáng nên nàng không nhìn rõ biểu cảm của Hiên, nhưng từ giọng nói của y, nàng có thể cảm nhận được rằng y có vẻ thản nhiên, bình tĩnh, siêu phàm thoát tục.

“Ngươi nói cũng đúng, còn gì nữa không?” Nàng bước lại gần chỗ y đứng, trên gương mặt tràn đầy vẻ tò mò và sự sùng bái.

“Nếu muốn dụ dỗ người khác thì không nên mặc y phục chỉnh tề, rách tả tơi cũng được, chứ ngươi ăn mặc sang trọng, sạch sẽ như thế này, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh.”

“Ngươi còn có thể nhìn ra ta là hồ ly tinh? Haiz, ta đã nói y phục của Tiểu Mai vốn không được mà, ngươi xem, dài thế này, hại ta giẫm vào suốt thôi.” Nàng vừa nói vừa nhấc vạt váy lên, khẩu khí rất anh hùng, không ngờ để lộ đôi chân trắng muốt, thon dài.

Hiên hắng giọng, ánh mắt chuyển từ đôi chân thon dài, mịn màng của nàng sang bụi cỏ ở phía xa xa, nói tiếp: “Bằng không thì tìm một chỗ ở đơn sơ một chút, đóng giỏ thành một nữ cô nhi không nơi nương tựa… Còn nữa, cố gắng nói ít đi vài câu, khi nói thì khéo léo, dịu dàng một chút…”

Tiểu Vân nghiêm túc lắng nghe lời khuyên bảo của y, cảm phục tự đáy lòng: “Thật lợi hại, người đọc sách đúng là hiểu nhiều biết rộng!”

“Chẳng qua chỉ nhiều hơn ngươi một chút thôi.”

“Vì ngươi đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy nên ta sẽ tha cho ngươi. Ngươi đi đi!” Không phải nàng có tâm địa tốt, mà là lúc này nàng không có cách nào để hút hồn phách của y, hà tất phải lãng phí thời gian.

“Vậy thì cảm ơn ngươi.”

Tiểu Vân thấy y điềm nhiên như không rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối mà không có lời giải đáp liền đưa tay lên gãi gãi đầu. Thói đời bây giờ làm sao vậy nhỉ? Ngay cả một tên mọt sách cũng trở nên gan dạ, sáng suốt như vậy ư, gặp yêu tinh còn có thể thoải mái nói cười như vậy nữa?

Thói đời đúng là đã thay đổi rồi!

Ngày hôm sau, Tiểu Vân cau mày mặc bộ quần áo rộng thùng thình, còn có chút mùi lạ và rách rưới, nằm trên mặt đất với dáng vẻ như đang bị hôn mê đợi người đến cứu.

Nàng nằm trên đất ròng rã suốt ba canh giờ mà một bóng người cũng chẳng thấy. Đến lúc nàng không còn chút nhẫn nại nào nữa thì chợt có tiếng bước chân khe khẽ vừa dừng lại ở bên cạnh nàng.

Ai đã nói ông Trời không phụ người có lòng vậy nhỉ, đúng là có tầm nhìn! Nàng vô cùng hưng phấn, âm thầm tính toán từng bước một, nhưng đã nghĩ đến cả hơn trăm cách khác nhau rồi mà sao vẫn chẳng có động tĩnh gì thế nhỉ? Nàng lén hé mắt ra nhìn, một gương mặt đẹp đẽ như ánh dương liền xuất hiện trong tầm mắt, chỉ là thần sắc có vẻ thản nhiên, tĩnh lặng…

Người đó nhìn thấy nàng hét mắt ra liền cười, nói: “Lại gặp ngươi rồi, khéo thật đấy!”

“Hiên?”

Hiên nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, khóe môi kéo ra thành một nụ cười nhàn nhạt. “Ngươi cải trang cũng được lắm, quả nhiên có bản lĩnh!”

“Thật không? Đáng tiếc là nửa ngày trời mà chẳng có người nào đến.” Nàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất bám trên người, còn có chút kinh ngạc và vui mừng kiểu “tha hương gặp cố tri”. “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta ư, đi qua đây thôi!”

“Đi qua đây? Hôm qua ở trong rừng, hôm nay mới đến được chỗ này, ngươi đi kiểu gì mà chậm thế?”

“Thế này mà ngươi còn kêu chậm, mười mấy dặm đường rồi đấy. Ngươi cho rằng ta là ngươi sao?”

“Cũng đúng.” Nàng lại nhìn Hiên, thấy y điềm nhiên như không ngồi bên mình, vẻ mặt thanh thản, hờ hững, có chút khó hiểu.

Trong ấn tượng của nàng, tất cả mọi người hễ nghe thấy “yêu ma quỷ quái” là sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vậy mà sao y lại có thể nói chuyện phiếm với nàng bằng vẻ điềm nhiên như thế chứ? “Tại sao ngươi biết rõ ta là yêu tinh mà vẫn không sợ?”

“Tại sao phải sợ? Yêu cũng giống như người, đều có tốt xấu. Hôm qua ngươi không ăn ta, có thể thấy ngươi là một tiểu yêu lương thiện.”

Nàng nghe thấy vậy liền bày ra vẻ tán thưởng, vỗ vai y, nói: “Ồ, ngươi cũng coi như có hiểu biết đấy.”

“Chỉ nhiều hơn ngươi một chút mà thôi.” Y nghĩ ngợi một lát lại hỏi: “Tại sao ngươi không ăn ta?”

“Ăn ngươi làm gì? Ăn vào cũng đâu có tăng thêm được công lực, phí sức mà chẳng giải quyết được gì.” Nàng sẽ không làm những chuyện ăn thịt người, uống máu người, làm vậy chỉ khiến toàn thân đầy mùi máu tanh, tắm mãi không hết được. Hơn nữa, khi người ta chết có dáng vẻ rất đáng sợ, sẽ biến thành mộng quỷ quấy rối nàng, đáng sợ y như mũi tên của thợ săn vậy.

“Thế tại sao ngươi không hút hồn phách của ta?”

Nàng khẽ nói bằng giọng oán hận: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao, cũng phải hút được thì mới hút chứ.”

“Thôi ta phải đi đây, ngộ nhỡ không cẩn thận bị ngươi hút mất hồn phách thì chẳng phải mãi mãi không thể đầu thai sao?” Mặc dù y nói như vậy nhưng trong giọng nói lại không hề có vẻ sợ sệt mà chỉ có chọc ghẹo, trêu đùa.

“Tự dưng ngươi lại cẩn thận như thế làm gì?” Nàng đưa tay ra kéo tay áo y, cặp mắt to tròn long lanh nước chớp chớp, nhìn y nói: “Ở đây nói chuyện với ta đi, ta đang chán chết đi được.”

Hiên ho khẽ mấy tiếng, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi ở xa xa.

“Này, ngươi nhìn gì vậy?” Hai bàn tay Tiểu Vân đang huơ đi huơ lại trước mặt y, kéo ánh mắt y về.

“Không có gì, ta đang xem xem lát nữa nên đi đâu.”

“Ta thông thuộc chỗ này, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ chỉ đường cho ngươi.”

“Ta muốn đến một nơi mà không có sự đau khổ, không có giết chóc và không có cái chết.”

Tiểu Vân mở to mắt nhìn ra nơi xa mà y đang nhìn. “Ngươi đừng tìm nữa, không có nơi nào như vậy đâu.”

“Có chứ, ta từng đến rồi.”

“Ta sống đến nay đã ba trăm năm rồi mà chưa từng nghe thấy có nơi nào như vậy, ngươi mới được bao nhiêu tuổi? Cùng lắm là hai mươi chứ gì?”

“Nhãn lực của ngươi cũng tốt đấy!”

“Ta đoán đúng rồi?” Nàng cười vui vẻ. “Ta vốn thông minh lắm mà, cho nên, ngươi tin ta đi, trên thế gian này không có nơi nào như vậy đâu.”

“Ồ, sắc trời không còn sớm nữa, ta phải mau chóng lên đường thôi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”

“Gặp lại…” Nàng vẫy tay, mắt nhìn theo bóng dáng lại lần nữa biến mất sau khúc quanh của con đường nhỏ, trong lòng trào lên một cảm giác phiền muộn không thể nói rõ thành lời.

Hiên… một nam nhân giống như ánh dương, không gọi cũng xuất hiện nhưng cũng nhanh chóng biến mất, thứ còn lưu lại chỉ là mùi hương tươi mát trên người y, nhàn nhạt, thoang thoảng…

Không biết bọn họ còn có cơ hội gặp lại không…

Một buổi sáng, ánh dương rực rỡ, Tiểu Vân đang ngồi nhìn những ngọn núi trập trùng ở phía xa thì chợt có một đôi tay nhỏ nhắn bịt mắt nàng.

“Tiểu Mai, ngoài tỷ ra thì còn ai khác nữa?”

“Muội đang nhìn gì đấy?”

“Ta đang nhìn mấy con đường ở đây.” Nàng không yên lòng, đáp.

“Muội định đi đâu sao?”

“Một ngày một đêm đi được mười lăm dặm, ba ngày ba đêm thì phải đi được bốn mươi lăm dặm mới đúng…” Nàng lại vừa bấm ngón tay vừa lẩm bẩm. “Nếu đi con đường này thì phải đến đây rồi, vậy mà sao giờ vẫn chưa thấy đâu?” 

“Chẳng phải bên đó còn có rất nhiều đường sao, sao muội biết y đi đường nào?”

“Ta đã tìm ở những đường đó rồi, đều không có. Chỉ còn lại con đường này thôi.”

“Muội đã tìm cả rồi sao? Muội rảnh quá nhỉ… Không phải muội đã động phàm tâm rồi đấy chứ?” Tiểu Mai nghiêm mặt hỏi.

“Không phải đâu. Có lẽ y chính là người tốt trăm năm khó gặp, mùi vị đó đích thị là cực phẩm. Ta tuyệt đối không bỏ qua.” Vừa nghĩ đến mùi vị của y, Tiểu Vân cố gắng nuốt nước miếng sắp chảy ra, vì khi đó dễ dàng buông tha cho y nên bây giờ mới có lỗi với bản thân.

Đáng tiếc Tiểu Mai lại làm nàng cụt hứng, cắt đứt giấc mộng đẹp của nàng.

“Vương tìm muội đấy.”

“Cái gì?” Nàng lại bắt đầu chóng mặt, sao đột nhiên trời lại tắt nắng rồi, thế gian sao bỗng chìm trong một màn u ám.

“Chẳng lẽ muội định đợi Vương phái người đến trói muội đưa đi?”

“Thôi, sớm muộn gì cũng phải đi, đi sớm siêu sinh sớm.”

Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại chưa ăn uống bất cứ thứ gì cả, nhưng khi nhìn thấy cái mặt khiến nàng ghét đó, nàng lại bắt đầu buồn nôn.

“A! Tiểu Vân, nàng đẹp quá!” Ma Vương vừa nhìn thấy nàng thì chân mày cũng ánh lên niềm vui, cái miệng to chính là một minh chứng sống động cho cái gọi là “miệng to như chậu máu”.

“Vương, ngài trông càng khí phách hơn, có mùi vị của nam nhân hơn rồi.” Nàng cố gắng bày ra vẻ ngưỡng mộ với gương mặt ngu ngốc, đần độn kia nhưng răng thì đã nghiến chặt từ bao giờ.

Chỉ trong nháy mắt, cái miệng của Ma Vương càng mở to hơn, bàn tay thì siết chặt lấy tay nàng, cất giọng nói như vừa tìm được tri kỷ: “Những điều đó mà nàng cũng nhận ra ư? Ta biết nàng rất quan tâm đến ta mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng vừa cố gắng kéo tay mình ra vừa nhìn chằm chằm vào cái miệng to tướng kia, không thể hiểu nổi vì sao nó lại có thể to như thế.

“Vậy nàng hãy thành thân với ta nhé!”

“Hả?” Nàng kinh ngạc, nhưng vẫn cười theo, nói: “Ngài đã có đến bảy vị phu nhân rồi, dù nói thế nào thì địa vị của ta cũng quá thấp. Ngài xem, ta yếu đuối thế này, sẽ bị bắt nạt mất thôi!”

“Sẽ không đâu, ta sẽ cho nàng làm to nhất.”

“Hi hi, ta sẽ suy nghĩ.” To nhất? Chỉ có đồ ngốc mới tin, nếu thế thật thì bảy vị phu nhân kia mỗi người chỉ cần một ngón tay là sẽ bóp chết nàng.

Ma Vương vừa nghe thấy vậy thì oán hận nói: “Lần trước nàng cũng nói như thế.”

“Lần trước? Có sao? Dạo gần đây trí nhớ của ta không được tốt lắm, hi hi, càng ngày càng ngốc mất rồi.” Bản lĩnh giả điên giả dại của nàng sau khi được dày công tôi luyện đã tiến bộ hơn rất nhiều.

“Tiểu Vân!” Ma Vương bực mình gọi lớn, gương mặt to lớn của hắn càng tiến sát nàng hơn.

Cuối cùng nàng khó khăn lắm mới đưa tay lên xoa xoa gương mặt đã vô cùng ngứa ngáy khó chịu của mình. “Ta hứa, lần này về ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngài hãy cho ta chút thời gian, nói gì thì nói, đây cũng là chuyện chung thân đại sự, đúng không?”

Ma Vương nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu. “Vậy nàng đừng có để ta phải đợi lâu.”

“Được, ta còn có chút chuyện phải làm nên đi trước đây, lúc nào có thời gian sẽ đến thăm ngài nhé!”

Ma Vương lặng lẽ nhìn theo dáng vẻ nàng đang chạy trối chết, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm đầy ý vị.

“Vương, để thuộc hạ đi bắt nàng ta về.” Tả hộ pháp Dạ Mị vốn vẫn luôn đứng bên cạnh hắn thâm trầm nói.

“Không cần, sớm muộn gì nàng cũng là của ta, hà tất phải vội vã.”

“Nhưng rõ ràng nàng ta đang miễn cưỡng với ngài.”

“Không sao, dù gì ta cũng không vội.” Ma Vương dừng một chút rồi hỏi: “Dạo gần đây nàng đã làm gì?”

“Dường như là muốn hút hồn phách con người để luyện công.”

“Ồ, đã hút được bao nhiêu hồn phách rồi?”

“Chưa hút được hồn phách của ai cả, dường như còn nói chuyện rất vui vẻ với một nam nhân.”

“Vui vẻ?” Ma Vương hừ lạnh một tiếng. “Hãy mang tim của hắn về đây cho ta!”

“Vâng!”

Khi Tiểu Vân nhìn thấy Hiên ở phía không xa đang đi về phía nàng, nỗi sợ hãi và buồn phiền vừa mới đây đã lập tức tan thành mây khói. Cảm giác đó giống như thế gian đang chìm ngập trong bóng đêm thì chợt xuất hiện một tia nắng, mọi sự tối tăm, giá lạnh đều chợt biến mất.

“Hiên!” Nàng huơ huơ hai cánh tay, gọi lớn.

“Sao lại khéo như vậy? Hôm nay ngươi đã lừa đến đây rồi?” Khóe miệng y vẫn có ý cười như có như không, dường như cuộc đời y từ trước đến nay chưa từng biết đến cảm giác đau khổ.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng nở nụ cười có chút bối rối.

“Mấy ngày qua đã lừa được bao nhiêu người rồi?”

“À, chưa lừa được ai cả.” Vừa nghĩ đến điều này, nàng liền chán nản ngồi xuống đất.

“Vì sao?”

“Đại khái là người ta đều biết ở đây có yêu quái ăn thịt người nên không dám đến gần.”

“Vậy tại sao ngươi nhất định muốn hại người?” Y cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, hương thơm thoang thoảng dần dần bao quanh người nàng.

“Bây giờ ta cũng chẳng còn cách nào khác, Ma Vương của bọn ta muốn ta làm Bát phu nhân của hắn, ta chỉ là một tiểu yêu nhỏ, không đấu lại được hắn, cũng không chạy trốn được, đành phải chăm chỉ luyện công, hy vọng đến một ngày nào đó có thể luyện được thần công thì sẽ không bị hắn ta khống chết nữa.”

“Ngươi có thể làm được không?”

“Đương nhiên là không được, nhưng như thế còn tốt hơn là cam chịu số phận phải không?” Vì nàng đang vô cùng lo lắng nên hễ tìm được người có thể dốc bầu tâm sự thì lập tức thổ lộ hết nỗi lòng, mặc dù y không thể giúp gì được nhưng chí ít y sẽ không như Tiểu Mai luôn đả kích nàng.

Y thu lại ý cười trên gương mặt, nghiêm túc nói: “Vì bản thân ngươi mà hủy hoại cơ hội sống của người khác là không đúng rồi.”

“Nhưng sao không có ai cho ta cơ hội? Ngươi nói nghe thì hay lắm, vậy liệu ngươi có chịu hy sinh thân mình để thỏa nguyện mong ước của ta không?”

“Xem ra ngươi cũng biết lợi dụng sự đồng cảm của người khác đấy, có tiến bộ!” Hiên nhìn Tiểu Vân, trong mắt ánh lên một tia thất vọng.

“Người không vì mình thì trời tru đất diệt.”

“Yêu tinh thì vẫn chỉ là yêu tinh… Xem ra ngươi vẫn muốn hồn phách của ta.” Y từ từ đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người.

“Này! Sao ngươi cứ nói đi là đi ngay được thế?” Nàng vội vàng nắm lấy tay áo y, nàng thực sự muốn ăn y, nàng sai sao? Yêu tinh không ăn thịt người thì còn gì là yêu tinh nữa? Chẳng phải đã trở thành thần tiên rồi sao?

Y không trả lời, mắt không chớp nhìn về phía sau lưng nàng.

Tiểu Vân còn chưa kịp quay đầu lại thì một màn sương mù màu đen đã ùn ùn kéo đến, nhanh chóng bao vây hai người. Trong màn tối tăm đó, một cánh tay to lớn màu đen hướng về phía lồng ngực của Hiên. Tiểu Vân không kịp suy nghĩ, phi thân tới bắt lấy bàn tay màu đen kia.

Đến khi nàng bắt đầu nghĩ đến việc mình có đủ năng lực để bắt được bàn tay kia không thì đã bị nó giữ chặt cổ họng. Sao nàng lại có thể ngu ngốc như vậy chứ, ngay cả bàn tay bóng đêm của Dạ Mị mà cũng dám chạm vào, đúng là tự tìm đường chết đây mà.

Dù biết rõ một khi Dạ Mị đã ra tay thì không ai có thể chạy thoát, nhưng nàng vẫn dùng hết sức hét lớn, thúc giục Hiên: “Hiên, chạy mau, chạy mau!”

Đáng tiếc là con người này bình thường trông có vẻ rất thông minh, nhưng đến giờ khắc quan trọng thì lại cứ đứng ngây ra đó. Giờ phút liên quan đến sự sống cái chết mà y vẫn đứng sững nhìn nàng, làm nàng tức đến mức phải trừng mắt với y. Nếu không phải bị giữ chặt cổ họng thì nàng nhất định sẽ lao tới bóp chết y.

Vô số bàn tay màu đen dường như nghe được tiếng lòng của nàng, đồng loạt bay về phía Hiên đang bị dọa cho ngây ngốc cả người.

Tiểu Vân dùng hết sức mình cũng không thể thoát khỏi bàn tay màu đen đó, tự biết mình cũng không đủ sức để cứu y, liền cảm thấy áy náy, tự trách mình, còn có cả sự bi thương. Nàng đáng lẽ phải sớm nghĩ đến việc Ma Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho nam nhân ở cùng một chỗ với nàng mới đúng, cuối cùng nàng đã hại y rồi.

“Hiên!” Nàng cố gắng vươn tay về phía y, từ trong cổ họng đang bị bóp chặt, có ba chữ khó khăn lắm mới thoát ra được: “Xin… lỗi… ngươi…”

Thấy bàn tay màu đen của Dạ Mị đã vây kín lấy Hiên, không chừa ra một khe hở, mắt Tiểu Vân bỗng thấy nóng hổi khác thường, một thứ chất lỏng ấm áp bắt đầu trào ra ngoài.

Nàng bỗng nhiên hy vọng bàn tay bóng đêm của Dạ Mị sẽ bóp mạnh hơn một chút, như vậy nàng sẽ có thể được chết cùng Hiên, được cùng y hồn phi phách tán, cái chết như thế chẳng phải là một sự giải thoát sao!

Đến lúc nàng thôi không còn giãy giụa nữa, nhắm mắt lại chờ đợi cái chết thì ánh hào quang vạn trượng liền tỏa ra từ người Hiên, những bàn tay màu đen lập tức biến mất không còn bóng dáng, bàn tay đang bóp chặt cổ họng nàng cũng biến mất trong ánh hào quang rực rỡ kia.

Dạ Mị bị đẩy lui ra xa, kinh ngạc nhìn Hiên.

“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Vân không để ý tới cơn đau của mình, phi thân tới muốn xem tình trạng thương tích của Hiên thế nào, nhưng lại bị ánh hào quang chói mắt kia bao vây làm cho bỏng rát, phải vội vàng lùi lại phía sau. Lúc này, cái bóng đen lại lần nữa tấn công, hất nàng ngã xuống.

Hiên vẫn đứng đó, không hề động đậy, trên người bùng lên một ngọn lửa cháy rừng rực, chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt bóng đen kia.

Dạ Mị lập tức biến thành đám mây đen bay đi mất dạng.

“Không, Hiên, Hiên…” Nàng liều mạng xông lên, hy vọng có thể kịp thời cứu y từ trong ngọn lửa.

“Gọi cái gì! Không thấy ta đang bận sao?” Giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ trong ngọn lửa, rồi ngọn lửa dần dần bị dập tắt.

Sau đó, nàng nhìn thấy Hiên vẫn đứng đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Ngươi… ngươi có pháp lực?” Nàng nhìn y bằng vẻ khó tin.

Mặc dù chưa từng nhìn thấy pháp thuật có thể biến thành ngọn lửa, nhưng chưa nghĩ cũng biết dù mất ba, năm trăm năm cũng không thể luyện thành, chí ít cũng phải mất tám, chín trăm năm công lực, còn với nàng chắc phải mất đến hơn nghìn năm ấy chứ… Ồ, không biết pháp lực của nàng có thể tăng lên được đến mức ấy không nữa, dù sao thì nàng cũng rất vui.

Hiên còn chẳng thèm để ý đến sự kinh ngạc và vui sướng của nàng, chỉ cau mày nhìn kĩ vết tím bầm trên cổ nàng, rồi lại nhìn y phục của nàng đã bị lửa đốt sạch, bàn tay do dự đưa về phía nàng, giữa chừng dừng lại một chút rồi mới nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy.

“Ta chưa từng bảo ta là người phàm trần.”

“Thảo nào trông ngươi thông minh hơn ta.”

“Chỉ một chút thôi.” Y đáp chẳng hề khiêm tốn, ánh mắt vẫn dừng lại ở vết tìm trên cổ nàng.

“Ngươi là yêu quái gì vậy? Còn biết biến ra lửa nữa, ngươi luyện như thế nào thế?”

Y cười hỏi lại: “Ngươi nghĩ ta là yêu quái gì?”

“Hỏa yêu phải không? Chắc phải mất đến tám, chín trăm năm công lực mới luyện thành đấy nhỉ?” Nàng cười vẻ nịnh nọt, trong lòng thầm tính toán phải làm sao mới có thể khiến y giúp đỡ mình.

“Nhãn lực của ngươi rất tốt.”

“Ta lại đoán đúng rồi à?”

Y chỉ cười không đáp, trong ánh mắt thâm trầm mà lạnh nhạt chợt xuất hiện một ý cười, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

Lại thế rồi? Nàng mơ hồ nhớ được lần trước, hình như nàng đã đoán y hai mươi tuổi, lúc đó y đã nói rằng nhãn lực của nàng rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment