Ta cứng lưng trở lại bàn tiệc, tìm mấy lần đều không thấy bóng dáng Tần Liễm. Mà Tô Khải bị mỹ nhân vây quanh, rõ ràng là mừng rỡ tiêu dao, cơ bản đã quên còn có cô em gái này.
Ta trở về đông cung trước, đi thẳng vào phòng ngủ, mới phát hiện lại có người trở về còn sớm hơn ta. Tần Liễm đang ngồi thẳng bên giường, hơi hơi nghiêng đầu, hai chân vắt chéo, trong tay hiếm khi không cầm mấy món quạt hay sách vở này nọ, chỉ lười nhác khoát chân lên. Ánh mắt có vẻ thờ ơ, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn ta, lại quan sát một phen rồi mới chậm rãi nói: “Nàng làm sao vậy?”
Thật ra thì tốc độ nói chuyện của Tần Liễm luôn rất chậm, khắc sâu vẻ huấn luyện nghiêm khắc giữa cuộc sống cung đình an nhàn sung sướng lâu dài. Mỗi một tiếng nói mỗi cử động đều là tiêu chuẩn lễ nghi khuôn mẫu, cho dù hắn đang nổi giận, người ngoài cũng không thể nào cảm nhận được từ trong giọng nói của hắn. Đây chính là một trong những điểm đáng ghét nhất của hắn. Chỉ sợ là đợi đến lúc hắn thật sự động thủ, người ngoài mới phát hiện mình đắc tội người ta, nhưng đáng tiếc giờ lành đã qua, hối hận thì đã muộn.
Ta nói: “Cấu tạo hòn núi giả sau Chiêu Minh Điện thật không tốt. Rõ ràng là bằng phẳng nhẵn bóng, chính giữa lại có một chỗ góc cạnh. Ta dám chắc ta không phải là người thứ nhất bởi vì trời tối mới đụng vào chỗ đó, cũng khẳng định sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Không biết đi đêm nhiều, cuối cùng sẽ vấp chân sao. Nàng không ở đại điện, chạy ra ngoài làm cái gì?” Tần Liễm vươn một bàn tay về phía ta, “Lại đây ta nhìn xem.”
Ta bị hắn kéo qua, hắn bấm lên thắt lưng ta chẳng phân biệt được nặng nhẹ, ta lập tức “á” hít một hơi, trong lòng lặng lẽ oán thầm mấy câu, nhăn mày nói: “Thái tử điện hạ, thân phận chàng quý giá, để A Tịch tới giúp ta là được rồi…”
Tần Liễm làm như không nghe thấy lời ta nói, vẫn vén từng lớp xiêm y lên, ta nhất thời cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngón tay hắn còn lạnh hơn cả không khí, phủi qua làn da ta, lập tức khiến ta run cầm cập.
Tần Liễm nói chẳng hề có cảm tình: “Đau lắm à?”
Ta tự giác vặn vẹo gương mặt không thể tưởng tượng nổi, oán hận nói: “Nếu không chàng đụng đầu chàng vào góc giường thử xem?”
Hắn cười một tiếng, lại bỏ quần áo ta xuống, giương giọng ra ngoài cửa: “Tuyết Yên, lấy rượu thuốc lại đây.”
Tối hôm nay ta được sủng mà lo hưởng thụ một màn xoa bóp quy cách. Tần Liễm tự xưng đây là kinh nghiệm tích lũy khi dẫn binh hành quân, lực đạo vừa vặn, khối máu ứ đọng dần dần nóng lên, ta ghé vào trong chăn gần như khoan khoái muốn ngủ thiếp đi, lại bất thình lình nghe thấy hắn mở miệng: “Hôm nay cung nữ nghe lén kia đã bị trục xuất ra khỏi cung.”
Ta “à” một tiếng.
Tần Liễm cười như có như không, đôi mắt hẹp dài dưới ánh đèn đen như mực, lấp lánh rực rỡ: “Nàng bình tĩnh thật.”
Ngón tay hắn trượt đến nách ta, hơi lạnh đầu ngón tay mang theo lực đạo mềm dẻo linh hoạt, khiến ta nhịn không được mà co rúm lại. Tần Liễm cúi người xuống, tóc phất qua gò má ta, thấp giọng bên tai ta: “Cung nữ kia không phải ta bố trí.”
Ta “ồ” một tiếng, nhắm mắt lại nói: “Ta biết.”
“Hở?” Hắn khẽ cười một tiếng, ngồi dậy nửa thật nửa giả nói, “Nếu nàng thật sự biết thì tốt rồi.”
Sau yến tiệc, Tô Khải và Tần Liễm liền trở nên vô cùng bận rộn. Đại khái là muốn tiến hành đàm phán đất đai Kỳ quốc, ích lợi quốc gia ập đến, ai cũng không dám chậm trễ, cho nên trong đông cung chỉ còn lại một mình ta.
Ta không thể hỏi tình hình cụ thể, chỉ có thể tự mình suy đoán. Vốn cho rằng Kỳ quốc phải như một quả lê, tiên hạ thủ vi cường (1). Nhưng mà nghĩ lại thì không phải như vậy, đại để hình dung nó với một miếng vàng thích hợp hơn, bất kể là hỏa thiêu than nướng vấy mỡ bùn đậy thế nào, chung quy nó vẫn là một miếng vàng xa xỉ đầy giá trị. Cho nên cũng khó trách Tô Khải và Tần Liễm sẽ bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
(1) tiên hạ thủ vi cường: một câu trong Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.
Nhưng mà đợi đến khi Tô Khải lại đây uống trà, ta hỏi hắn mấy chuyện liên quan đến biên giới, hắn lại không chịu nói cụ thể với ta. Lý do thoái thác lẩn quẩn vô cùng: “Ta cho muội biết có ích lợi gì? Nếu ta bị thua thiệt muội lo lắng cho ta, nếu Tần Liễm bị thua thiệt muội lo lắng cho hắn, chi bằng muội đừng biết gì cả.”
Ta phát điên: “Nếu ca là một con mèo, trước mặt ca treo một con cá, lại làm cho ca chỉ có thể nhìn không thể ăn, ca có chịu không? Đã để ta biết các ngươi phân chia biên giới, lại không để ta biết rốt cuộc là ai thua ai thắng, tại sao ca có thể tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Ta không nói cho muội đấy.” Tô Khải nhẹ nhõm nói, “Muốn biết thì đi hỏi Tần Liễm, xem hắn có nói với muội hay không.”
Ta hận không thể lấy móng vuốt cào hắn: “Tô Khải!”
Tô Khải “ừm” một tiếng, nói: “Gọi ca ca nghe thử xem.”
Trong lòng ta hận không thể chém hắn thành tám miếng, nhưng ngoài mặt vẫn phải nói: “Ca ca…”
Tô Khải làm bộ làm tịch đáp lại, cầm nắp trà thổi lá trà, chậm rãi lặp lại một lần: “Nhưng có gọi ca ca thì ta cũng không nói cho muội biết.”
“…”
Nhưng mà tuy hắn không nói cho ta, cuối cùng ta vẫn biết một số chi tiết có liên quan đến việc đàm phán. Trên triều đình nhiều ánh mắt nhìn như vậy, tin tức quốc gia đại sự mức này vẫn lan truyền hết sức nhanh chóng. Tô Khải ở trên triều đường ngang nhiên chơi xỏ lá, mồm mép lưỡi sáng hoa sen quay cuồng lừa bịp đám cựu thần. Tài ăn nói quỷ biện của hắn kế thừa thuyết khách kiệt xuất nhất đương thời, cho nên đa số đều không phải là đối thủ của hắn. Mà ta bình thường có thể đấu võ mồm với hắn mười câu trở lên đều là bởi vì hắn chịu để cho ta nói.
Tuy nói đây là quốc sự, nhưng mà không có ai quy định quốc sự thì không thể bát quái. Ta rất muốn tận mắt chứng kiến xem hai vị công tử nhanh nhẹn có tiếng đương thời này rốt cuộc đã đấu trí so tài thế nào, nhưng mà đại khái là thời gian đàm phán quá dài, rất nhiều tình tiết trung gian mọi người đều không nhớ được, ta chỉ nghe được trạng thái Tần Liễm bất ngờ khó coi, gần như chỉ đứng một bên nghe Tô Khải ba hoa thấu trời tự mình suy nghĩ viển vông. Về sau Tô Khải đã tranh luận khiến các thần tử á khẩu không trả lời được đến mặt đỏ tía tai, Tần Liễm lại như đang đi vào cõi thần tiên, cuối cùng hắn như đi vào cõi thần tiên đến mức ngay cả Hoàng đế cũng không nhìn nổi, ho khan một tiếng mới lôi hắn từ trên trời kéo về, sau đó Tần Liễm nhíu nhíu mày, thản nhiên nói một câu: “Tô Khải, những lời công phu sư tử ngoạm (2) này là đặc biệt làm theo yêu cầu của huynh.”
(2) công phu sư tử ngoạm: đòi hỏi nhiều
Đùa bỡn chính trị, một trong những điểm quan trọng nhất là da mặt dày. Mà Tô Khải hiển nhiên đã tu luyện trở thành cao thủ, mặt không đổi sắc nói tại chỗ: “Vậy Thái tử điện hạ tôn kính của Nam triều, xin hỏi ý ngài thế nào?”
Tần Liễm nói: “Vẫn là câu nói cũ kia, đất đai Kỳ quốc mỗi bên chia một nửa, lấy Minh Lĩnh làm biên giới, phía bắc thuộc về Tô triều, phía nam thuộc về Nam quốc ta.”
Tô Khải nói: “Phía bắc Minh Lĩnh tất cả đều là vùng núi, lại hoang tàn vắng vẻ, khai hoang ruộng đất có bao nhiêu khó khăn, ta tin ai có đầu óc đều biết. Phân chia đất đai như vậy cho chúng ta, là muốn cho chúng ta canh chừng đống núi đấy sao? Lúc không có chuyện gì làm thì trèo lên phơi nắng sao?”
Tần Liễm nói: “Đừng có nói thật giống như đất ở đó không sinh trưởng được. Thủ phủ Kỳ quốc ở phía bắc Minh Lĩnh, lớn bằng thủ đô Tô quốc, còn chưa đủ thỏa mãn dạ dày của huynh sao?”
Tô Khải nói: “Nếu ngài nói đất bắc Minh Lĩnh tốt như vậy, chúng ta thử trao đổi một chút, bọn ta muốn phía nam Minh Lĩnh, cho các ngươi phía bắc Minh Lĩnh, thế nào?”
Tần Liễm nói: “Ngăn cách biên giới mà trị, tin là người có đầu óc đều biết đây không phải là phương pháp thông minh.”
Căng thẳng như vậy, tính nhẫn nại của hai người đều hết sức tốt, từ lúc mặt trời hừng đông đến ngả về phía tây, cuối cùng vẫn là Hoàng đế lên tiếng: “Mỗi nước một nửa là công bằng nhất. Bất luận nói như thế nào thì kết cục cũng đều như nhau.”
Tô Khải mỉm cười, chậm rãi nói: “Vậy nếu như bọn ta không chịu thì sao?”
Ta phải nói, lá gan Tô Khải thật đúng là lớn. Một mình đến Nam triều đi vào hang hổ thì thôi đi, còn dám ngang nhiên giẫm đuôi hổ trong hang hổ. Nếu Hoàng đế Nam triều giận dữ, bội ước ngay tại chỗ giam giữ Tô Khải giam thậm chí giết luôn, với tình thế hiện giờ của Tô quốc, đại khái loạn thành một nồi cháo cũng có khả năng. Nhưng mà chờ sau này ta nói với Tô Khải, hắn lại rất lười nhác cười cười, ngón trỏ ngón giữa kẹp một con cờ mực ngọc, hạ xuống góc trên bên phải bàn cờ, vô cùng khẳng định: “Không đâu.”
Ta tỏ vẻ khinh bỉ cái tư thái cầm chắc trong tay này của hắn: “Ngộ nhỡ thì sao? Nếu chiến trường bất thường thì làm thế nào?”
Tô Khải dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta: “Sao muội không nghĩ thứ gì tốt đẹp cho ta nhỉ? Đàm phán chính là một canh bạc, chỉ cần muội ép ta thì chắc chắn sẽ không thua. Muội muội điện hạ xinh đẹp đáng yêu của ta, muội cứ yên tâm đi.”
Nhưng mà tuy rằng Tô Khải hình như đã dự tính trước kết quả, Tần Liễm cũng có thái độ không hề thất bại giống vậy. Bản lĩnh che giấu cảm xúc của hai người bọn họ đều là hạng nhất, biểu hiện trên da mặt không hề có sơ hở, nếu kiên quyết nói rằng Tần Liễm gần đây có thay đổi gì, đó chính là hắn càng lúc càng thích giày vò ta.
Ngày đó hắn và Tô Khải nói từ bình minh tới trời tối, lúc trở lại thì đã qua giờ cơm chiều. Ta nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng, bất thình lình có cái gì lành lạnh đưa tới cổ ta, khiến ta lập tức kinh hãi tỉnh lại.
Ta nửa chống người trừng hắn, Tần Liễm đã thay đổi y phục hàng ngày ngồi ở đầu giường. Hắn chậm rãi thu hồi bàn tay ác ôn lại, cầm lấy một quả quýt ở đầu giường, thong thả lột ra, tách một múi đưa đến bên miệng ta.
Ta nói: “Ta không muốn…”
Chữ “ăn” còn chưa nói xong thì quýt đã bị hắn nhét vào miệng, ta cố gắng nuốt xuống, đang muốn nói chuyện, kết quả bị Tần Liễm chờ đúng thời cơ, nhét một múi quýt khác vào miệng ta.
“…”
Ngón tay hắn lưu luyến bên môi ta, từ từ vuốt nhẹ, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, rất là trầm mặc quỷ dị, trong mảnh tối đen thâm thúy ẩn chứa rất nhiều thứ. Ta khó khăn nuốt miếng quýt xuống dưới ánh mắt của hắn, Tần Liễm rốt cuộc nổi lòng từ bi ném quả quýt trở về chiếc bàn nhỏ. Ta còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một bóng mờ đè lên cổ tay ta.
Đêm hôm khuya khoắt, ta uể oải vùi trong chăn, nói: “Vừa rồi rõ ràng chàng nói hôm nay chỉ một lần, nói không giữ lời là tiểu nhân…”
Tần Liễm cười như có như không: “Đó là đầu hôm, tính ngày hôm qua. Bây giờ là sau nửa đêm, tính ngày hôm nay.”
“…” Ngay cả khí lực phản bác lại hắn ta còn không có, chỉ buồn bã nói, “Chàng có thể buông cổ tay ta ra trước không…”
“Không được.” Một tay hắn vẫn cầm hai cổ tay ta đặt ở đầu giường, cúi người xuống, cắn cắn cánh môi ta, nghiêm túc nói, “Ta kể chuyện cho nàng nghe được không?”
Ta ra sức nghiêng đầu hướng vào trong giường: “Nhưng mà ta mệt…”
“Hi nhi.”
Hai chữ này bị Tần Liễm đọc lên hết sức mềm mại nỉ non, ta kinh hãi, lập tức mở mắt ra: “Mời chàng nói.”
“Đột nhiên lại không muốn nói.”
Tần Liễm xoay người nằm xuống, ôm ta vào trong lòng, chỉnh hoa tai ta lại cho ngay ngắn, lại vuốt tóc sau lưng ta, một lát sau thì đột nhiên chậm rãi nói: “Nếu như có một ngày, quan đội Tô quốc và Nam triều đối đầu nhau, nàng sẽ làm sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt Tần Liễm vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như là đang nói một chuyện chẳng hề liên quan. Mà trán của ta dán vào ngực hắn, nhịp đập nơi đó lúc này vừa không nhanh cũng không chậm.
Ta nói: “Chàng đây là đang cố ý gây khó dễ ta.”
Tần Liễm cười cười: “Vậy thì không làm khó dễ nàng nữa.” Hắn tiến lại gần hôn lên mắt ta, “Ngủ đi.”
Ba ngày sau, hai nước rốt cuộc cũng quyết định xong vấn đề biên giới tương lai. Dựa vào bản lĩnh mạnh mồm mạnh miệng của mình, Tô Khải kiên quyết cắn từng lỗ hổng nhỏ, rốt cuộc khiến Nam triều bất đắc dĩ đồng ý biên giới Tô quốc nhiều thêm một quận, nhưng điều kiện tiên quyết là Tô quốc đồng ý cho hai nước thông thương, mà trong vòng mười năm không được chủ động phát động chiến tranh với Nam triều, ai vi phạm tức là bội ước. Mà bội ước có nghĩa là lật lọng, mất đi sự ủng hộ của dư luận, thực lực hai nước lại tương đương, điều này cũng có nghĩa mất đi nguy cơ chiến tranh.
Nhưng mà dựa theo cách nói của đám cựu thần Nam triều đã tính toán tỉ mỉ cả đời, như vậy coi như là ký kết văn ước, Tô quốc vẫn được tiện nghi như cũ. Lại còn bình luận Tô Khải thật sự là miệng lưỡi quá lợi hại, lại còn láu cá, không hề có sự cố gắng của người trẻ tuổi nên học tập bậc lão thành cẩn thận. Sau đó lại không tránh khỏi so sánh Tô Khải và Tần Liễm, tiếp theo lại càng tán dương Thái tử nhà mình chín chắn bình tĩnh thế nào, cơ trí rộng lượng ra sao, Thái tử như vậy tương lai là minh quân quả thật là lẽ tự nhiên.
Chẳng qua trong mắt ta, nói ra được những lời này nguyên nhân đại để hơn phân nửa là bởi vì tài hùng biện của mấy lão già trên triều không sánh bằng Tô Khải, khó chịu quá nhiều, á khẩu không trả lời được nên đành phải gieo rắc tin đồn như vậy để trút căm phẫn. Nhưng mà phỏng chừng bọn họ không ngờ da mặt Tô Khải kỳ thật đã dày đến trình độ nhất định, muốn khiến hắn để ý đến chuyện này coi như là một việc không dễ dàng. Tô Khải rõ ràng cho thấy không lưu tâm, cái gì nên nghe thì nghe, cái gì nên đùa thì đùa, gặp được cái mỹ nhân còn có thể tỉnh bơ trêu ghẹo, cuộc sống vẫn thoải mái như ở Tô quốc.
Mà đối mặt với khế ước như vậy, Tần Liễm cũng giữ thái độ chẳng ừ hử gì cả. Thần sắc của hắn như thường, hành động như thường, bắt đầu cuộc sống hàng ngày như thường, hết thảy đều như thường. Không thể đánh giá rốt cuộc là thắng hay là thua, mà sự thật là hắn căn bản không hề đề cập đến chuyện ký kết văn ước. Đêm đó ký kết văn ước với Tô quốc xong hắn trở về, ta đang rỗi rảnh vô cùng nhàm chán đến mức bắt đầu điều chỉnh đàn cổ, đó là một trong những món hồi môn vô cùng phong phú trong truyền thuyết của ta, đặc biệt từ Tô quốc ngàn dặm xa xôi chở tới đây, từ ngày đầu tiên ta học đánh đàn đã bắt đầu làm bạn với ta, đến nay đã trải qua mười hai mùa xuân thu.
Ta nhẹ nhàng gảy một cái, lập tức có tiếng đàn vang lên, dư âm rất lâu mới dừng lại. Giống như là cánh hoa mai rơi lả tả vào trong nước, dấy lên một chút gợn sóng.
Ta đặt ngón tay lên trên dây đàn, nhớ tới khi còn ở Tô quốc học cầm kỳ thi họa, thời gian tập luyện ngắn nhất là đàn cổ, nhưng mà đến bây giờ thì ngưng, ta am hiểu nhất lại cũng là đàn cổ.
Ta không bằng tỷ tỷ Tô Tư, không có ngón tay thon dài duyên dáng như tỷ ấy. Ngón tay Tô Tư hết sức đẹp, thật sự là mỹ nhân như hoa bàn tay trắng nõn như ngọc, khi đánh đàn thì điêu luyện đến mức khiến người ta hoa cả mắt, ngay cả khi đánh cờ, vào thời khắc ngón tay tinh tế trắng nõn cầm lấy quân cờ cũng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng như vậy.
Mà ngón tay của ta lại ngắn hơn Tô Tư một khúc, bởi vậy trời sinh khiến ta học đàn khó khăn hơn nàng một chút; chơi cờ tuy rằng không tính là khó coi, nhưng mà tuyệt đối không thể coi là đẹp mắt; ngay cả lúc khiêu vũ, những động tác tay cần dùng để lộ ra vẻ mịn màng thì ta cũng thường giấu hai tay ta trong tay áo làm qua loa.
Chỉ có điều bắt đầu từ ba năm trước, ta lại giận dỗi bản thân mình, bắt đầu không phân biệt ngày hè nóng bức trời đông giá rét nghiên cứu tập đàn cổ. Âm luật phức tạp cùng với các loại cầm phổ tự cổ chí kim, trong vòng hai năm đều được ta đàn từ hết sức mới lạ đến vô cùng quen thuộc. Nay ngón tay vỗ lên dây đàn, giống như là đầm nước tràn qua đồi núi, tất nhiên không có một chút do dự.
Ta cứ gảy loạn một hơi không có mục đích như vậy, đợi đến cuối cùng một chút âm rung hòa trong không khí, Tần Liễm ở phía sau đã mở miệng: “Nàng đàn cái gì vậy?”
Ta xoay người, rất nghiêm túc nói: “Tô thị tuyệt huyền, rất êm tai phải không?”
Tần Liễm nhướng mày nói: “Êm tai? Ta chỉ cảm thấy uổng phí cho một cây đàn tốt.”
“…” Ta tức giận nói, “Tục ngữ nói cao siêu quá ít người hiểu, nhất định là bởi vì chàng không hiểu nhạc khúc nên mới nghe không thấy êm tai đó.”
Tần Liễm ngậm ý cười nơi khóe miệng, đến bên cạnh ta ngồi xuống: “Vậy hai ta có nên tỷ thí một chút hay không?”
Vì thế lại mang ra thêm một cây đàn. Tần Liễm vén vạt áo ngồi đối diện ta, ngón tay thon dài gảy dây đàn, bình tĩnh nhìn về phía ta: “Bắt đầu thôi.”
Vào một khắc tiếng đàn đột nhiên vang lên kia, ta tựa như nhìn thấy tòa trạch viện ngoài cung ở Tô quốc ta ở một mình trước kia. Mùa hè nắng rọi vô cùng chói mắt, cách đó không xa là hồ hoa sen có lá sen vươn cao vòi vọi, mà đi thêm mấy bước ra ngoài là sắc hoa tường vi nở màu lửa đỏ, đẹp mắt lại kiêu ngạo, giống như là bị mặt trời nướng khét, diễm lệ chói mắt người.
Ta ở nơi đó hai năm, chỉ có thể nhớ rõ ngày đó.
Chờ ta từ từ tỉnh hồn lại, nốt nhạc đã như tố sắc ánh trăng chảy qua toàn bộ cung điện, mà tay phải Tần Liễm đã biến đổi mười mấy loại thủ pháp, ngón tay hắn linh hoạt nhẹ nhàng dao động, tay áo bào hoa văn đen, vạt áo thêu hoa, rũ mắt hờ hững.
Chờ Tần Liễm thu âm tiết cuối cùng lại xong, ta ghé vào bàn trà vô lực nói: “Ta nhận thua.”
Tần Liễm cười một tiếng: “Nàng còn chưa khoa tay múa chân, sao có thể nhận thua?”
Ta nói: “Không phải là chàng muốn ta thừa nhận tài đánh đàn của chàng cao siêu hơn ta sao? Điều này cũng không có gì khó khăn, ta thừa nhận là được rồi.”
Tần Liễm nói: “Nhưng ta không có nghĩ như vậy.”
Ta nói: “Ở sâu trong nội tâm chàng khẳng định chính là nghĩ như vậy.”
Tần Liễm vừa cười một tiếng, tối hôm nay dường như hắn rất hăng hái, lại nói: “Nếu không thì so tài cái khác?”
Ta cảnh giác nói: “Ta không thèm so với chàng đâu.”
Tần Liễm giương âm cuối lên “ồ” một tiếng: “Vì sao?”
Ta nhìn hắn đứng dậy từ sau cây đàn, nghiêm túc nói: “Nếu ta thua nhiều, ta mất hứng, đêm nay khẳng định ngủ không yên; nếu ta thắng, chàng mất hứng, đêm nay khẳng định cũng sẽ không khiến ta ngủ ngon giấc. Tính thế nào cũng là ta mệt, không thèm tỷ thí với chàng.”
Hắn đi tới, kéo ta từ trên ghế dựa dậy, vừa dẫn ta đến bên giường vừa nói: “Thật ra thì có một thứ, nếu nàng thắng ta, ta chắc chắn sẽ không mất hứng. Chỉ tiếc nàng quá không cố gắng, tự bỏ qua cơ hội của mình.”
“Là cái gì?”
Hắn một tay hạ rèm che xuống, đoá phù dung màu hồng trên đỉnh rèm nhất thời hiện đầy mắt ta, Tần Liễm nhéo nhéo mặt ta, chậm rãi nói: “Nữ hồng.”
“…”