Hồ Ly Háo Sắc

Chương 2

Tần Liễm thật sự là quá đáng ghét.

Ta quấn mình trong chăn, nhìn chằm chằm đóa phù dung thêu trên rèm tơ, nghiến răng nghiến lợi mặc niệm những lời này trong bụng một trăm lần.

Tần Liễm quả nhiên là người không nói hai lời. Đêm qua hắn bắt ta dựa theo hắn chơi đùa đủ các loại tư thế, sống dở chết dở bắt ta giằng co rất lâu, ta nhanh chóng không thở nổi, còn hắn vẫn chưa hết hứng.

Chờ hắn vất vả buông ta ra, ta lập tức giùng giằng muốn bò qua rèm, nhưng vẫn không nhanh bằng động tác của hắn, hắn nhanh chóng bắt được cẳng chân ta, hào hứng nói: “Vốn muốn cho nàng chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng thấy nàng còn có thể chạy nhanh như vậy, quả thật là không cần thiết.”

Ta khóc không ra nước mắt: “Đã canh ba rồi, ngày mai chàng không phải vào triều nghị sự…”

Tần Liễm nói: “Mỗi ngày ta đều phải thượng triều nghị sự.”

Ta dùng hết sức lấy chân trước đạp một cái, rốt cuộc cũng thoát được hắn, nhanh chóng kéo chăn ngăn giữa hai người, nói: “Không cho chàng qua đây!”

Tần Liễm quả nhiên không tới nữa, chỉ ung dung nhìn ta, nói: “Chuyện hôm nay nếu ngày mai mới xong thì phải thêm lợi tức.”

Ta luôn cho rằng làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, cho nên biết rất rõ đục trong vá ngoài là một chuyện vừa phí sức mà lại còn như uống rượu độc giải khát (1), nhưng mà bởi vì nó có thể xoa dịu khẩn cấp, cho nên ta vẫn muốn làm. Vì thế ta nhanh chóng cuộn mình vào trong chăn, quấn đến mức xương cốt dính vào da thịt, sau đó ta từ từ nhắm hai mắt lại yếu ớt nói: “Vậy thì thêm lợi tức đi…”

(1) uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau

Chẳng qua là sang ngày thứ hai ta mới phản ứng kịp, ta thật là quen giả thành cừu con dưới tay Tần Liễm rồi, ta vốn có thể phản bác hắn không thể tăng lợi tức, ta vốn nên dùng lời chính nghĩa nói với Tần Liễm, chàng chẳng những không thể tăng lợi tức, ngày chay tịnh sắp đến, thân là Thái tử đương triều, chàng cần phải tiết chế.

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà nếu lặp lại tình cảnh này lần thứ hai, ta lại sợ sẽ nói không nên lời như trước, hùng hồn nói mấy lời như vậy.

Vì thế ta liền nhìn trời; thật bi ai mà nghĩ, đại khái ta là Thái tử phi không có tiền đồ nhất từ lúc Đại Nam triều khai quốc tới nay.

Tần Liễm ngồi nghiêng trên giường, một tay chống đầu cách ta một cánh tay, đưa ra một bên mặt đẹp, ánh mắt kia nhìn ta giống như là đang nhìn con mồi dưới móng vuốt không chạy thoát được, khóe môi dần dần lộ ra ý cười như có như không: “Tự nàng ngoan ngoãn tới đây nói, ta có thể đồng ý nhẹ một chút. Nhưng nếu nàng vẫn muốn trốn…”

Câu kế tiếp hắn chầm chậm giữ lại không nói ra, ta vẫn giấu trong chăn không chịu động đậy, vô cùng tức giận chỉ trích hắn trợn mắt nói dối: “Chàng có nhẹ hơn nữa thì ta vẫn đau, ta sẽ không mắc mưu.”

Ta vừa nói xong những lời này, Tần Liễm đột nhiên khẽ động, trong chớp mắt hắn liền sang đây, ôm cả ta lẫn chăn, lại từ sau lưng ta lột hết chăn quanh người ta ra. Động tác của hắn cực nhanh, sạch gọn này, lưu loát này, quyết đoán này, kiên quyết này, khiến ta rốt cuộc cũng từ từ hiểu ra, hoá ra quan hệ của ta và chăn quả thật là quan hệ xương cốt và da thịt, chẳng qua là sau khi nấu chín thì là quan hệ giữa xương sườn và xương sườn.

Ta nhanh chóng kêu lên: “Đau…”

Ta muốn lui về phía sau, hắn lại bấm eo ta không thả. Ta chỉ có thể ủy khuất đầy bụng lại nước mắt ròng ròng nhìn hắn, hắn lại húc vào, vì thế nước mắt ta nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt, kêu lớn tiếng hơn: “Đau quá…”

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, rốt cuộc cũng chịu lui lại, nhưng nước mắt ta lại không chịu dừng, ta phải được đằng chân lân đằng đầu mà nói: “Tất cả đều phải ra ngoài…”

Hắn mím môi nhìn ta, ánh mắt kia thoạt nhìn như là vô cùng bất đắc dĩ, sau đó hắn thò ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt ta, nhưng dưới mệnh lệnh đại não ta nước mắt ta lại đang liều mạng nặn ra hai giọt khác, hắn nhìn như càng bất đắc dĩ, nhưng trong chớp mắt lại trở nên như là rất muốn bóp chết ta, rồi tiếp đó hắn thật sự nghe lời ta nói, tất cả đều lui ra ngoài.

Ta trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, đây là ý gì vậy? Có phải ý nói khổ hình đêm nay chấm dứt rồi hay không?

Nghi vấn của ta nhanh chóng được trả lời, hắn cúi người xuống dưới, nghiêng người ôm ta vào trong lòng, ngón tay lướt nhẹ từ tóc ta qua trán ta đến sau tai.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ vào sau tai ta, ta rụt cổ lại, cố gắng tránh khỏi bàn tay hắn lần nữa: “Ngứa…”

Hắn không đáp, tiếp tục ôm lấy vân vê, ta thật muốn dùng chân đạp hắn ra: “Ngứa ngứa… Dừng một chút đi…”

Giọng Tần Liễm rốt cuộc cũng chậm rãi truyền vào lỗ tai ta: “Vậy rốt cuộc nàng đau hay là ngứa?”

Ta nhất thời nổi giận: “Ta vừa cào chàng vừa cầm đao đâm chàng, vậy thì chàng đau hay là ngứa?”

Tần Liễm cười như có như không nhìn ta, vẫn cứ bấm eo ta không chịu buông tay. Ánh mắt kia của hắn khiến ta hoảng loạn trong lòng, giọng điệu tức thì mềm nhũn ra: “Ta rất mệt… Ta muốn ngủ…”

Hắn thu mày “ừ” một tiếng, ngay sau đó ta liền thật sự như bị đao đâm, hít một hơi, hơn nữa còn đến tận lục phủ ngũ tạng của ta: “Đau hả!”

Ta cau mày, ngay cả lời nói cũng không liền mạch: “Tần… Liễm…”

Tần Liễm nói: “Ta thế nào?”

Ta đau đến mức lời nói đều nghẹn ở cổ họng, trừng hắn không thở nổi một hơi. Động tác Tần Liễm rốt cuộc cũng dừng một lát, ta “oa” một tiếng khóc lên: “Còn lớn hơn hồi nãy… Còn đau hơn hồi nãy… Chàng bắt nạt người ta…”

Ta khóc đến mức trước mắt đều mơ hồ không rõ, hắn nhìn ta một lúc lâu, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, lại đưa tay quệt nước mắt ta, bất đắc dĩ mở miệng: “Nàng thật sự là… quá chặt.”

“Chàng dựa vào cái gì mà oán trách ta!” Ta phẫn nộ, lau gương mặt ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, gan báo đều bị hành vi xấu xa này của hắn khiến người ta giận sôi mà nhảy ra, dùng khí lực toàn thân tuôn trào sông núi mà rống với hắn, “Sao chàng không nhỏ một chút! Không đúng, sao chàng nhất định phải bắt ta làm chuyện này với chàng!”

Vẻ mặt Tần Liễm trừng ta giống như là nghẹn một quả trứng gà. Trên mặt mây đen dày đặc, tâm tình không rõ, sau đó thì chậm rãi hít một hơi.

Ta gào xong thì tỉnh táo trở lại, tỉnh lại rồi thì nghĩ mà sợ. Đại khái trừ Phụ hoàng của hắn ra, vẫn chưa có người nào dám dùng loại khẩu khí phách lối như vầy mà gào với hắn. Không đúng, đương kim Thánh thượng tao nhã, lúc nào cũng dùng giọng nói trầm nhất, lời nói uy nghiêm nhất, mà Tần Liễm lại sâu sắc được lòng dân, sâu sắc được lòng vua, sâu sằc được lòng bề tôi, cho nên có lẽ hắn chưa từng bị người ta gào như vậy.

Bởi vì chưa từng xảy ra chuyện này, hơn nữa cá tính Tần Liễm quá sâu không lường được, cho nên ta cũng không hiểu được sau khi xảy ra chuyện này sẽ tạo thành hậu quả gì. Nhưng ta thật run sợ trong lòng, vì thế bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.

Tần Liễm u ám nhìn ta lui về phía sau, cũng không ngăn cản, chờ ta tự lui đến khu vực an toàn thì ta lật người quay lưng lại với hắn, ghé vào trên gối nói như ong vo ve: “Ta muốn ngủ, chàng…”

Chữ “cũng” còn chưa nói ra, không biết từ lúc nào Tần Liễm đã tiến lại gần lật người ta lại như rán trứng.

Lần này tuy rằng vẫn còn đau, nhưng cân nhắc đến chuyện vừa rồi hình như ta đắc tội với hắn, cho nên ta không dám miệng hùm gan sứa gào to như ban nãy nữa. Chỉ cắn chăn gọi ê a, lại yếu ớt như mèo bị bỏ đói mấy ngày.

Lần này Tần Liễm đã tìm thấy lương tâm, tuy rằng mặt thì u ám, nhưng rốt cuộc vẫn làm qua loa. Nhưng ta cảm thấy vốn ta nên ủy khuất thêm một tí, bởi vì rõ ràng đều là ta đang bị áp bức.

Nhưng tính tình công chúa của ta rất ít, mà tính tình thái tử của hắn thật sự không nhỏ, hơn nữa ta tự nhận làm con gái thì phải rộng lượng, dù cho không thể rộng lượng cũng có thể cân nhắc đến tự trọng, muốn tự trọng thì không thể bởi vì sai lầm của người khác mà làm mình tức giận bị thương, cho nên bất luận như thế nào thì xét đến cùng ta vẫn đều muốn tha thứ hắn hơn.

Nhưng sau mỗi lần xong việc, Tần Liễm lại vô cùng săn sóc. Đại khái là bởi vì ta ngày thường thật sự bị hắn chèn ép thành thói quen, cho nên mỗi lần hưởng thụ, khi hắn hạ mình đối đãi tốt với ta, ta luôn có cảm giác sởn tóc gáy.

Hơn nữa nét mặt hắn khi đó rất dịu dàng, hoàn toàn không thấy bộ dáng nghe xong liền nhếch môi hớp trà cùng ánh mắt từ từ đảo qua, không nói lời nào mà vẫn khiến người ta lạnh thấu xương nơm nớp lo sợ như trước.

Tỷ như sáng sớm hôm nay, hắn vào triều thì ta vẫn đang ngủ, chờ ta ngủ no mở mắt dậy, Tần Liễm đã hạ triều hơi cong lưng đứng ở bên giường, ánh mắt còn rất không lạnh không nóng nhìn ta, mặt khác trong khuỷu tay còn khoác y phục ta mặc hằng ngày.

Ta liếc mắt lên nhìn hắn, nhanh chóng quấn chăn chặt hơn, hết sức đề phòng nhìn hắn: “Chàng đặt y phục bên giường là được rồi. Ta dậy ngay đây.”

Tần Liễm đã thay thường phục, môi hơi cong một chút, giọng nói cũng ôn hoà tao nhã, thật phù hợp khí chất tự phụ quý giá của Thái tử đương triều: “Ta tới giúp nàng mặc.”

Nhưng mà, nhưng mà, nhớ rõ có một lần hắn săn sóc cũng là vào một buổi sáng như vậy, lúc ấy hắn vừa dậy thì giúp ta vẽ mi, tuy rằng ta không thể không thừa nhận kỹ thuật vẽ mi của hắn rất tốt, nhưng mà ta trả giá vô cùng thảm thiết —— tối hôm đó ta cũng vẽ mày hắn như vậy, ngày kế lại tiếp tục bị hắn hành hạ đến nửa đời thoi thóp chưa chết.

Đó thật sự là ký ức quá thê thảm. Cơ bản suốt ngày hôm đó ta không thể xuống giường. Cho nên mặc dù đã là chuyện bảy ngày trước, nhưng bây giờ nhớ lại vẫn cứ như vừa diễn ra ở trước mắt.

Vì thế ánh mắt ta nhất thời có chút kinh hãi: “Để A Tịch vào giúp ta là được rồi…”

Tần Liễm vuốt ve hoa văn trên y phục ta, chậm rãi nói: “Ta giúp nàng mặc, nàng không vui?”

Ta yếu ớt nói: “Không…” Ánh mắt Tần Liễm nhanh chóng híp lại, vì thế hai chữ còn lại của ta đến bên miệng lại rẽ sang một con đường khác, giọng nói run rẩy thảm thiết như ve sầu mùa đông, “dám mà…”

Tần Liễm mở ánh mắt đang híp lại ra, cúi người kéo ta ra ngoài từ trong chăn, vừa mặc từng món cho ta vừa ngắt vành tai ta: “Buổi tối có gia yến, không thể lại mặc bộ xiêm y này.”

Trước kia khi thân phận ta còn là Công chúa Tô quốc, ta chỉ biết, tuy rằng ngôn ngữ và tiền tệ các nước khác nhau, nhưng gia yến hoàng thất không gọi là gia yến, đây cũng là sự thông dụng của mỗi nước.

Ta nhất thời xụ mặt: “Bệ hạ nói rõ phải mang gia quyến theo sao?”

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, ngay cả lời cũng lười biếng đáp.

Ta yếu ớt nói: “Ngộ nhỡ ta lại bêu xấu chàng thì thế nào?”

Tần Liễm cột từng nút thắt cho ta, động tác ngón tay hắn rõ ràng rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã mặc món khác cho ta, hắn hất đuôi mắt nhìn ta, chậm rãi nói: “Ồ? Nàng bêu xấu ta khi nào?”

Ta thật trịnh trọng thật thành khẩn nhìn hắn: “Ủa, nhất định là ta nhớ nhầm, ta chưa từng khiến chàng xấu mặt. Nhất định là như vậy.”

Tần Liễm cười như có như không, cuốn một lọn tóc ta lên nói: “Thật là làm phiền nàng lo lắng rồi. Dù sao xấu mặt chính là nàng không phải ta, nàng cứ yên tâm, bị liên lụy cũng sẽ không phải là ta, là đám nô tài kia mà thôi. Hôm qua nàng một mình chạy ra khỏi cung, nô tài giữ cửa cung mỗi người đều lĩnh hai mươi roi, cộng thêm xử một tháng bổng lộc. Nếu nàng xuất cung nữa, con số này phỏng chừng còn phải gấp bội.”

Thấy ta trợn to mắt, hắn ngược lại thoạt nhìn rất có tâm tình, vỗ vỗ khuôn mặt ta nói tiếp: “Cho nên nói, nếu không muốn vạ lây người vô tội, nàng vẫn nên ngoan ngoãn nằm dí trong đông cung với ta.”

“…”

Đại Nam triều thi hành chế độ một chồng bốn vợ. Nói cách khác, mỗi nam tử nhiều nhất chỉ có thể có bốn bà vợ, ngay cả Hoàng đế cao cao tại thượng cũng phải tuân thủ.

Đương kim Thánh thượng anh minh quyết đoán, cai quản quốc gia được mưa thuận gió hoà kiêm phong sinh thủy khởi (2), cùng với cốc không sinh côn trùng, mà lại không nhặt của rơi trên đường. Thánh thượng có bốn vị cung phi, theo thứ tự là một vị Hoàng hậu cùng ba vị trắc phi, hơn nữa bốn vị cung phi đều sinh một đứa con trai.

(2) phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc

Mà cái gọi là gia yến, cũng chính là đương kim Hoàng đế ngồi tại vị trí cao nhất, hai bên trái phải theo thứ tự là bốn vị cung phi của hắn, hai con gái cùng phò mã của hai con gái, cùng với bốn con trai cùng rất nhiều thê thiếp của bốn con trai.

Nhưng mà người ta cha mẹ sinh con trời sinh tính mỗi người mỗi sở thích. Bốn vị hoàng tử này ngoại trừ Tần Liễm ra thì người người đều rất không cố gắng. Người yêu phụ nữ, kẻ yêu đàn ông, có tên thì thích tiền. Từ nhỏ đến lớn ngày ngày bồi dưỡng, Đại Hoàng tử Nhị Hoàng tử Tam Hoàng tử đều chỉ lo bảo bối trong lòng mình, không hề hứng thú với giang sơn và quyền lực.

Nhưng khiến Thánh thượng tương đối vui mừng là Hoàng hậu sinh hạ Tứ Hoàng tử Tần Liễm lại thật sự quá hăng hái. Nghe nói hắn chiến công huy hoàng, mười bảy tuổi đã chủ động xin đi giết giặc nơi sa trường, hơn nữa còn lấy tư thế một chọi mười, dẫn một đội khinh kỵ binh nhanh chóng tóm được kẻ đứng đầu bộ lạc phản loạn; nếu chuyện như vậy chỉ phát sinh một lần, vậy đại khái còn có thể nói Tần Liễm là mèo mù bắt được chuột chết, nhưng chuyện xảy ra nhiều như thế, hết lần này đến lần khác nhiều không đếm xuể, khiến cho người ta không thể phân rõ, đành phải hoàn toàn bái phục.

Nghe nói Tần Liễm cũng từng yêu phụ nữ, hơn nữa còn dạo thanh lâu mấy lần, nhưng những ánh mắt của nhóm cựu thần kia nhíu thành quả hạch đào, cứ khăng khăng nói là sự thả lỏng thoả đáng của nam tử. Ta không rõ, vì sao Tam Hoàng tử điện hạ yêu phụ nữ thì gọi là ăn chơi đàng điếm hoang dâm vô đạo, Tần Liễm yêu phụ nữ thì sửa thành là ôn nhu săn sóc hồng nhan tri kỷ.

Không chỉ thế, nghe nói Tần Liễm còn yêu tiền tài, nhưng những đôi lông mày của nhóm cựu thần kia đã lâu năm chưa tu sửa nay chỉ còn le que, một mực nói hắn gom góp đồ cổ phong nhã thanh quý. Ta lại không rõ, vì sao Đại Hoàng tử điện hạ yêu tiền tài thì gọi là khoan tiền trong mắt tìm món hời, Tần Liễm yêu tiền tài thì gọi là “quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”. (3)

(3) “quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”: trích trong Luận ngữ, nghĩa là người quân tử thích tiền của, để dùng nó cho việc đạo

Cuối cùng, các cựu thần còn e sợ không thể thuyết phục người khác, lại bổ sung thêm một cái khác, ít nhất, Thái tử gia không thích nam nhân, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt nha.

Lúc ấy ta lén nghe xong, bao nhiêu khó chịu giấu hết bên trong phổi, sau một lúc lâu cũng không thở nổi.
Bình Luận (0)
Comment