Hồ Ly Háo Sắc

Chương 20

Tiên hoàng băng hà, dựa theo chế độ của Nam triều thì tân đế cần thủ hiếu ít nhất ba tháng.

Lúc đám thần tử phản đối lập hậu, huynh trưởng Triệu Hữu Nghi Triệu Hữu Thần phát biểu quyết liệt nhất. Triệu gia hai năm gần đây danh tiếng ngày càng thịnh, trên triều đình đã thành ngôn luận của một nhà, mà người ủng hộ cực kỳ đông. Tuy rằng Triệu Hữu Thần luôn mồm khuyên can tân đế lấy đại cục làm trọng cân nhắc việc lập hậu, nhưng mà xét thấy cô em gái hắn luôn cưng chiều sau ba tháng phải gả cho Tần Liễm, cho nên rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn không có tư tâm.

Mỗi lần lâm triều, hai bên vẫn tranh chấp như trước, đành phải tạm thời sống chết mặc bây.

Kỳ thật ta cũng cảm thấy Tần Liễm kiên trì một cách khó hiểu, không thể nào lý giải vì sao hắn lại kiên trì lập một cô công chúa Tô quốc làm Hoàng hậu. Nếu là hắn lúc trước thì có thể trưng cầu ý kiến đương sự là ta, vậy ta nhất định sẽ nói cho hắn biết thật ra ta cũng không quá để ý cái danh phận kia. Tuy rằng lời này nghe vào tai thật sự có chút giả dối, nhưng mà đây đúng là lời nói thật của ta.

Bởi vì ai cũng biết rõ, đây chẳng qua là vẽ vời thêm chuyện.

Chuyện này nếu đặt ở Tô quốc, đổi thành Tô Khải yêu giang sơn còn hơn yêu mỹ nhân, hoặc là Phụ hoàng ta, bọn họ đại khái đều qua loa không có hứng thú, ý nghĩ đầu tiên nhất định là lấy đại cục quốc gia làm lý lẽ quan trọng, lời triều thần làm trọng điểm, biết thời biết thế mà khéo léo trấn an sủng phi mấy câu, ban thưởng mấy món châu báu đắt tiền hiếm thấy, hoặc nhiều lắm là xây một tòa cung điện mới, chuyện này có thể hời hợt lướt qua.

Nhưng mà tâm tư Tần Liễm luôn là kim dưới đáy biển, ta nghiền ngẫm không ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ miễn cưỡng nghĩ tới một giải thích. Hắn luôn thích chuẩn bị chu toàn một chút, lại chu toàn một chút, cho đến mức chính xác đến từng li từng tí, không có việc to việc nhỏ nào mà không suy xét.

Cho nên, cho dù là diễn trò thì cũng phải diễn đến nơi đến chốn. Tạm thời che mắt bằng hình tượng hôn quân yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, lấy cái danh không biết trị quốc mà hoạt động bí mật. Đợi cho hoa xuân rực rỡ thì nghe thấy Tô quốc khóc lóc, cũng nghe Nam triều cười châm biếm.

Tuy rằng chưa sắc phong, nhưng ta đã được an trí tại Vĩnh An Điện chỉ có Hoàng hậu mới có thể vào ở. Lúc Tần Liễm chưa thông báo đã lặng lẽ rảo bước vào bậc cửa cung điện thì ta và A Tịch vô cùng buồn chán cùng nhau cho cá vàng ăn. Ta ghé vào trên bàn, nhìn con cá vàng lắc đầu vẫy đuôi trong bể cá, lo lắng nói: “A Tịch, ta đây cho cá ăn có phải nhiều quá…”

A Tịch không lạnh không nóng nói: “Vậy người đừng đút nữa.”

Ta nói: “Nhưng mà ta đã non nửa tháng chưa đút nha, ta sợ chúng nó còn chưa ăn no…”

“…” A Tịch thật nhẫn nại nói, “Vậy người lại đút một chút đi.”

“Nhưng mà ta lại sợ chúng nó no rồi.”

A Tịch: “…”

Mãi đến khi phía sau có tiếng người khụ một tiếng, hai ta mới hồi phục tinh thần lại. Trong tẩm điện thị nữ không còn một người, mà ngón trỏ Tần Liễm nhẹ nhàng gõ vào cạnh bàn, con ngươi từ từ liếc qua ta, không nói một tiếng.

Theo ánh mắt đưa hiệu của ta, A Tịch đã lui ra, ta yên lặng đi đến trước mặt Tần Liễm, quan sát ánh trăng treo trên ngọn cây bên ngoài, lại ngửa mặt nhìn hắn.

Ta thật không biết nên nói cái gì cho phải. Trước kia lúc Tần Liễm đến lúc nào cũng kèm theo một câu như là “Nàng đang làm cái gì” để mở đầu, nay hắn lại như mèo không lên tiếng không có hơi thở mà đi tới, còn mang theo vẻ mặt thản nhiên không nói một lời, khiến đầu óc ta nhất thời đình trệ, không biết nên làm cái gì mới tốt.

Tần Liễm ngược lại rất bình tĩnh. Bình tĩnh lấy bức tranh thuỷ mặc ta tiện tay vẽ lung tung ném ở trên bàn xem một chút, lại bỏ xuống, sau đó bình tĩnh nhìn quanh một vòng tẩm điện, cuối cùng xoay người ngồi xuống bên giường, tiếp tục bình tĩnh nhìn ta không nói lời nào.

“…”

Kể từ đó, kết quả cuối cùng chính là ta đi tới, lặng lẽ vòng qua hắn bò lên giường, nhìn đèn đuốc bị tắt, sau đó lặng lẽ nhìn hắn trong bóng đêm dãn hai tay ra, hai người dán vào nhau.

Qua một lúc, vạn vật bốn phía đều tĩnh lặng. Ta híp mắt, cố gắng nhìn gương mặt Tần Liễm trong bóng đêm, trán đầy đặn, mũi thẳng, cằm được chạm khắc như nước chảy mây trôi. Thật sự là một gương mặt xinh đẹp lại dễ nhìn.

Thật ra thì nếu nhìn lại chuyện đại hôn ban đầu một chút, lại bỏ qua tương lai đầy ẩn số, ta và Tần Liễm ở chung nay xem như càng ngày càng hòa thuận.

Lúc Tần Liễm làm Thái tử thì xuất sắc không cần phải nói; mà hắn làm phu quân, đại để cũng coi là tốt, tối thiểu, so với tưởng tượng trước khi ta gả đến Nam triều thì tốt hơn nhiều.

Ta thường suy đoán, những cô công chúa bị hòa thân kia, lúc gả đi xa, vào thời khắc được phu quân vén khăn đỏ lên, rốt cuộc là ôm ấp tâm tình gì; mà những mỹ nhân thân mang trọng trách quốc gia bị đưa đi kia, vào thời khắc yêu kiều quỳ lạy quốc vương nước khác thì nên ôm ấp tâm tình gì.

Ta nghĩ, trong số đó, tuy ta không tính là may mắn, nhưng cũng không tính là bất hạnh nhất.

Có khi ta cũng có chút không cam lòng mà suy nghĩ, thật sự hi vọng đây chỉ là một giấc mộng, mà ta vĩnh viễn không tỉnh lại ở trong đó.

Nhưng mà chung quy nó không phải là mộng. Mà có khi ta cũng không phải không có suy nghĩ ích kỷ, lưu danh sử sách để lại tiếng xấu muôn đời đều là chuyện sau đó, mà những thứ đó kỳ thật cũng không có gì thật sự liên quan đến ta, cho nên vì sao ta không dứt khoát thuận theo tâm nguyện, không để ý gì cả, hưởng thụ hiện tại thật tốt. Nhưng mà ngẫm lại, cho dù ta một bên tình nguyện sẵn lòng đắm chìm trong đó, nhưng mà tổ chim rớt, trứng làm sao lành. Huống hồ nếu ta thật sự ích kỷ như vậy, đại khái vĩnh viễn đều không được yên lòng.

Hô hấp Tần Liễm đều đặn, ta nhìn hắn một lát, lấy tay từ trong chăn ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi hắn.

Làn da không giống những chỗ khác, xúc cảm rất tốt.

Hắn không có phản ứng. Đường nét thân hình vẫn bất động trong đêm tối.

Ta lớn gan hơn một chút, sau đó tiến lại gần, lại gần hơn, ráng sức không phát ra bất kỳ âm thanh gì, sau đó ngồi dậy nửa người thò qua, chống vào gối, hơi hơi nghiêng đầu, im ắng ấn môi lên.

Ta hôn một cái, Tần Liễm vẫn không có phản ứng. Mà cảm giác chạm vào môi còn tốt hơn cả ngón tay tiếp xúc ban nãy, vì thế ta do dự một chút, lại cúi đầu hôn một cái.

Nhưng sức lực lần này không nắm bắt chính xác, răng ta thiếu chút nữa đập vào hắn. Mà Tần Liễm luôn ngủ không sâu, ta cả kinh nhanh chóng ngã về trên giường giả chết, định thần qua một hồi lâu, không ngờ hắn vẫn không có phản ứng.

Vì thế ta lại từ từ tiến tới ý đồ tiến hành lần thứ ba…

Lần này rốt cuộc không có vận khí tốt. Trong bóng đêm Tần Liễm đột nhiên mở mắt, ta sợ tới mức thiếu chút nữa bật thành tiếng. Hắn kịp thời bịt miệng ta lại: “Đừng kêu.”

Một lát sau ta đã bỏ được cổ tay hắn ra, đang định nằm lên gối ngủ tiếp lại bị hắn đưa tay chụp tới, ta lập tức nằm sấp trên người hắn, lúc định thần lại thì hai tay đã nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, trên lưng còn có hai tay hắn đè nặng trịch.

“Nàng không ngủ được?”

Ta điềm tĩnh nói: “Ta muốn ngủ…”

“Vừa rồi nàng làm cái gì đó?”

“Chuẩn, chuẩn bị ngủ mà…”

Tần Liễm “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Vừa rồi hình như có người hôn ta ấy nhỉ…”

Ta tiếp tục điềm tĩnh nói: “Nhất định là chàng nằm mơ.”

Tần Liễm cười một tiếng, tay từ sau lưng ta một đường trượt đến gò má ta, sờ sờ, sau đó ý cười càng thêm sâu, ngay cả giọng nói cũng đầy trêu chọc: “Vậy sao mặt nàng nóng như vậy?”

“…”

Người này căn bản không thể nào nói bừa được.

Nhớ lại trước kia lúc ở Tô quốc, Tô Khải cầm cán quạt nói với ta: “Tô Hi, thân là huynh trưởng yêu quý của muội, ta chân thành đề nghị muội, với loại đầu óc này của muội, về sau nếu muội tìm phu quân thì tìm một người thông minh bình thường là được. Quá thông minh ta sẽ cảm thấy tiền đồ chưa rõ thay cho muội. Muội nói xem muội so chiêu với hắn, ngoại trừ ném sạch mặt mũi hoàng thất chúng ta thì còn có thể có cái gì?”

Ta: “…”

Lúc ấy ta còn phản đối, nhưng nay gả cho Tần Liễm, ta rất tán đồng.

Trong bóng đêm ta vô cùng buồn bực trừng mắt một cái, từ trên người hắn lăn xuống, xoay người đối diện với vách tường. Tần Liễm từ phía sau dựa lại đây, ôm eo ta, khẽ cười bên tai ta: “Nàng ngủ không được sao?”

Ta cố sức từ từ nhắm hai mắt, cố gắng không để ý tới thân thể dần dần cảm ứng, cắn chặt răng nói: “Không, ta ngủ.”

Hắn cười khúc khích, ngón tay như là chiếc lược chải tóc ta, hắn chải vừa chậm vừa nhẹ, khiến ta mơ hồ thật sự muốn ngủ, không nhờ đột nhiên có hai miếng mềm mềm ấm ấm ịn lên trên gáy ta, mang theo lực đạo và tê dại, khiến ta bỗng chốc mở mắt ra, cả người đều không có khí lực, ngay cả nói cũng thì thào: “Chàng…”

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, hoàn toàn xem như không đáng kể. Mà Tần Liễm cũng thật sự không để ý tới, từ sau gáy hôn đến sau lưng ta, lại nhẹ nhàng chạm vào vành tai ta, hai tay cũng không nhàn rỗi, từng chiêu đều có lực đạo và vị trí tinh chuẩn, ta như là uống say, lại tưởng là bị cao nhân chế ngự huyệt đạo cả người không thể kiểm soát được. Ta tính liều mạng cắn đầu lưỡi cũng không thể chống đỡ được, cuối cùng từ khóe môi vẫn tràn ra một tiếng hừ hừ yếu ớt.

Ta vốn tưởng rằng tối nay lại bị giày vò một phen, nhưng mà trong lúc tỉnh táo ta ý thức được bây giờ còn trong thời kỳ tân quân giữ đạo hiếu, đang định nói chút gì để thể hiện sự đoan trang hiền thục của ta biết nhận thức đại cục, không ngờ hắn đột nhiên thu tay lại.

“…”

Ta nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, không ngờ hắn hô hấp đều đặn tự nhiên, giống như cái đôi tay bừa bãi mới vừa rồi kia căn bản không thuộc về hắn. Hắn lại lần nữa nhét hai người vào trong chăn, sau đó vỗ vỗ cánh tay ta trong chăn, hết sức ôn hòa nói: “Ngủ thôi.”

“…”

Ngày hôm sau dậy sớm một chút, nghe tiếng vang bên ngoài mới biết đêm trước tuyết rơi thật dày.

Chờ ta chậm rãi rửa mặt xong, tuyết đọng trong Vĩnh An Điện đã được dọn sạch, lộ ra từng cục gạch lót màu xanh. Ta và A Tịch liếc nhau, nàng nhanh chóng hiểu ngầm bưng một cái lò sưởi tay lại đây, sau đó hai người chúng ta đi đến tây hoa uyển cách đó không xa vốn chưa kịp quét tước.

Ở Tô quốc thì xét thấy mùa đông hàng năm ta chỉ có thể nằm trên giường ho khan, đặc biệt là mấy ngày tuyết rơi, dựa theo lý luận của mấy ông già trong Thái y viện thì ta càng không thể bước ra tẩm điện nửa bước, cho nên dẫn đến việc đối với tuyết có thể thấy được mà không thể sờ này ta vẫn luôn trông mòn con mắt.

Lúc còn rất nhỏ ta còn chưa hiểu chuyện, có một lần coi thường thái y không ngừng dặn dò, thừa dịp cung nữ nhất thời chưa chuẩn bị đã lén đi ra ngoài, chân đạp lên tuyết phát ra tiếng vang, cùng với bông tuyết rơi trên đầu ngón tay hình lục giác khiến ta cảm thấy hết sức mới mẻ, vì thế ta một mình trốn trong ngự hoa viên vắng vẻ lén chơi một canh giờ. Nhưng mà ta không ngờ là một canh giờ này lại kéo theo mười mấy canh giờ sau đó đều sốt cao không lùi tri giác chẳng hay, chờ hai ngày sau lúc ta thật sự tỉnh lại thì chỉ cảm thấy cả người đau nhức, hỏi A Tịch mới biết được nhóm thái y gần như là châm cứu cả người ta mới kéo nửa cái mạng nhỏ ta từ quỷ môn quan trở về.

Mà theo A Tịch miêu tả, xét thấy tình trạng ta lúc ấy vô cùng thê thảm, bất luận là thân thể đầu óc hay tính tình đều đã bị Thái tử Tô Khải mười một tuổi hiếm khi nổi trận lôi đình giận dữ, thiếu chút nữa đã giận chó đánh mèo đem toàn bộ cung nữ trong cung điện thọc thành xâu thịt người thiêu trên thanh kiếm tuyệt thế của hắn.

Từ đó về sau, ta cũng không dám làm càn nữa. Cho nên mười mấy năm qua đối với ta mà nói, tuyết thậm chí còn xa xỉ hơn cả hương liệu Tây Vực tiến cống.

Dưới sự chỉ dẫn của A Tịch, ta vừa làm được một quả cầu tuyết trong lòng bàn tay, chợt nghe thấy tiếng chuông cách đó không xa nặng nề vang lên. Đó là Tần Liễm hạ triều.

Trước kia ta vẫn cảm thấy thời gian họp triều của Tô quốc thật vô nhân đạo, sáng sớm mùa đông thậm chí đến lúc hạ triều thái dương còn chưa kịp lộ ra, quan viên còn phải về nhà ngủ tiếp một giấc mới có thể làm việc phần mình tốt được, vòng vo như thế làm gì. Nhưng mà sau khi ta đến Nam triều mới phát hiện nơi này họp triều thậm chí còn sớm hơn Tô quốc nửa canh giờ, nếu Tần Liễm đầu hôm trêu đùa ta lâu hơn một chút, vậy sau nửa đêm ta vừa mới ngủ hắn cũng đã vén chăn lên rời giường.

Trước kia động tác của hắn rất nhẹ, căn bản không quấy rầy đến giấc ngủ ngon của ta; nhưng mà nhiều ngày nay hành vi của Tần Liễm tương đối không bình thường, một trong những biểu hiện không bình thường là sau khi hạ triều hắn trở nên rất thích ấn bàn tay lạnh lẽo vào cổ ta lúc ta đang mơ màng ngủ, sau đó lại nhấc tay cười như gió xuân nhìn ta kinh hãi kêu một tiếng ngồi dậy. Nụ cười kia thật là không mảy may tự thấy mình làm việc gì sai, quấy nhiễu giấc mộng của người ta như thế còn có thể hùng hồn như vậy, ngoại trừ Tô Khải thì ta chưa từng thấy người khác da mặt dày đến thế.

Dưới sự chỉ dẫn của A Tịch ta đã nặn ra được một quả cầu tuyết lớn chừng bàn tay, sau đó không chút do dự bỏ vào trong cổ nàng, tiếp đó nhanh chóng lui về phía sau. A Tịch ngẩn người, sau đó thuận tay nặn ra một quả cầu tuyết, ném về phía ta.

Ta ném, nàng ném. Sau khi chơi một hồi như thế thì hai người đều thở ra khói trắng, mắt nhìn quả cầu tuyết của A Tịch lần nữa thẳng hướng bay về phía mặt ta, ta tay mắt lanh lẹ lui về phía sau, kết quả không ngờ gót chân lại vướng một cành cây, ta mất thăng bằng, đương nhiên bắt đầu ngã vào trong tuyết.

Trong thời gian này ta nghe thấy tiếng kinh hô chỉnh tề của thị nữ xung quanh.

Nhưng mà chung quy ta không có té dập đầu lên đất. Một đôi tay kịp thời đỡ lấy cánh tay ta, kéo ta từ nơi cách mặt đất một thước lên.

Sau đó ta lại nghe tiếng hít khí chỉnh tề của thị nữ xung quanh.

Theo hoa văn tay áo đẹp đẽ ta nhìn hướng lên trên, cuối cùng thấy được một gương mặt quen thuộc. Chỉ là gương mặt này hiện giờ thoạt nhìn không giống như mọi ngày, tuy rằng đường nét ở cằm vẫn xinh đẹp như trước —— trên trán Tần Liễm dính một khối tuyết không nhỏ, mà mày hắn cũng bởi vậy mà hơi cau lại.

Vừa nhìn đã biết là công lao của quả cầu tuyết A Tịch vốn tính ném về phía ta.

Thị nữ xung quanh lập tức ào ạt quỳ xuống. Tần Liễm nâng mí mắt lên nhìn ta, con mắt hơi động đậy một chút là có bông tuyết từ trên trán rớt xuống. Tay của hắn từ cánh tay trượt đến lòng bàn tay ta, sau đó hắn lại quan sát ta, chốc lát sau ta trong cơn đờ đẫn cuối cùng cũng hiểu ý, lấy tay phủi tuyết trên đầu hắn xuống.

Ta vừa mới ném tuyết trong lòng bàn tay xuống, liền có thị quan từ cách đó không xa chạy chậm lại đây, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Triệu Hữu Thần Triệu đại nhân cầu kiến.”

Rõ ràng ta nhìn thấy khóe mắt Tần Liễm khẽ giật giật. Sau đó hắn chậm rãi vỗ về cổ áo ta, từ tốn nói: “Tuyên.”

Đây là lần đầu ta nhìn thấy Triệu Hữu Thần ở khoảng cách gần như vậy. Trước kia hắn phần lớn đều xuất hiện trong lời đồn A Tịch kể với ta. Triệu Hữu Thần tuy rằng thân là võ tướng, lại không có thân hình cao lớn uy vũ như võ tướng mà lại có vẻ thư sinh ốm yếu, chỉ là môi thoạt nhìn còn mỏng hơn cả Tần Liễm, khóe mắt tạo thành một độ cong hẹp dài nhướng lên, sự sắc bén trong con ngươi chợt lóe, vừa nhìn đã biết đây không phải là nhân vật có thể dễ dàng đối phó.

Chẳng qua nếu không phải trước đó biết hắn còn lớn hơn Tần Liễm ba tuổi, chỉ bằng vào dung mạo của hắn, ta còn tưởng rằng hắn là một thiếu niên mới đầu hai mươi.

Tần Liễm đưa lưng về phía hắn, hơi hơi nghiêng người, bốc một nhúm tuyết nhào nặn trong lòng bàn tay, thờ ơ mở miệng: “Triệu khanh, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay nhỉ.”

Triệu Hữu Thần hơi khom người, giọng nói cũng trẻ như diện mạo của hắn: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy. Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa, sang năm nhất định sẽ thu hoạch tốt.”

Ta đứng ở một bên, ngửa mặt nhìn khuôn mặt Tần Liễm, rõ ràng thần sắc bình thường, nhưng lại bỗng dưng sinh ra cảm giác uy nghi lạnh lẽo khiến cho người ta không dám nhìn thẳng và thân cận.

Hóa ra ở trước mặt thần tử Tần Liễm là cái dạng này.

Tần Liễm vừa chơi đùa quả cầu tuyết ở trong tay, vừa ung dung nói: “Hữu tướng hôm qua nhắc tới tâm nguyện cáo lão hồi hương, ngươi tới đây là vì việc này?”

Triệu Hữu Thần dừng một chút, vẫn cung kính đáp: “Bệ hạ anh minh. Vị trí Tể tướng một ngày không thể thiếu, lại là vị trí trọng yếu dưới một người trên vạn người…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Tần Liễm cười một tiếng ngắt lời: “Dưới một người trên vạn người? Ngày hôm qua ngươi nói vị trí Hoàng hậu cũng là dưới một người trên vạn người. Vậy theo lý luận của ngươi, trên đời này phải có bao nhiêu vị trí dưới một người trên vạn người?”

Lời của hắn rõ ràng nói rất chậm, giọng điệu lại không lạnh không nóng, Triệu Hữu Thần nhanh chóng quỳ trên đất tuyết, đầu dập xuống đất: “Thần biết tội.”

Tần Liễm thản nhiên “ừm” một tiếng, kéo tay ta qua, đặt quả cầu tuyết nặn tròn vo vào trong lòng bàn tay ta, sau đó kéo cổ tay ta, cũng không quay đầu lại mà rời đi, chỉ để lại giọng điệu nhẹ bẫng ngân vang sau người: “Biết tội thì tốt. Vậy thì tạm thời quỳ đó đi.”
Bình Luận (0)
Comment