Hồ Ly Háo Sắc

Chương 23

Tần Liễm hiếm khi có lúc thật sự nhàn nhã như vậy, tuy rằng bình thường hắn luôn bày ra bộ dáng vô cùng nhàn nhã. Suốt hai ngày nay, lúc ta ngủ hắn nằm bên cạnh ta vuốt ve tóc ta, đến lúc ta tỉnh lại hắn vẫn nằm bên cạnh ta vuốt ve tóc ta. Thấy ta mở mắt ra thì hắn liền cúi người xuống, sau đó kéo cả người ta dậy như vớt mì, lướt nhẹ lên lọn tóc mỏng trên trán, sau đó từ trán đến mắt tới mũi, rồi đến khóe miệng, môi mềm ấm như là cánh hoa phớt qua, hôn hết sức dịu dàng.

Tần Liễm chưa bao giờ tuyệt đối dịu dàng như vậy. Ánh mắt dịu dàng, động tác cũng dịu dàng, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ giọng thầm thì, giống như là một chén mật ong ấm áp, ngọt vừa phải, đặc cũng vừa phải. Hai ngày nay ta không thấy hắn phê tấu chương, cũng không thấy hắn triệu kiến đại thần, thậm chí không thấy hắn vào triều sớm, hắn vẫn luôn ở Vĩnh An Điện, một bước cũng không ra ngoài.

Lúc Tần Liễm có hành động như thế, thần sắc hắn vẫn lơ là. Ta nhìn hắn, cũng chỉ làm theo vẻ lơ là như vậy.

Giả sử thân là một Hoàng hậu tiêu chuẩn, lẽ ra ta nên dùng lý lẽ để đả động, vừa đấm vừa xoa trăm phương ngàn kế thậm chí lấy cái chết uy hiếp thỉnh cầu Hoàng đế đi chủ trì triều chính, nhưng ta cũng không muốn làm một Hoàng hậu tiêu chuẩn. Tần Liễm để ta ngồi trên đùi hắn tô theo bảng chữ mẫu, dạy ta chơi đàn cổ chỉ có ở Nam triều, ngồi kẻ mi cho ta trước cửa sổ, và dẫn ta đi tây uyển chơi bùn, ta đều nhất nhất nghe theo.

Ta từng dè dặt hi vọng xa vời như vậy, mà nay từng việc được thực hiện trước mắt, ta không có lý do gì để từ chối.

Huống chi thời gian không còn nhiều.

Lúc Tô Khải phe phẩy cây quạt, lời nói chỉ phân thành hai loại, một loại là nói hưu nói vượn, một loại là chân ngôn chí lý. Trước khi ta đến Nam triều thì Tô quốc vừa mới đến mùa có thể đong đưa quạt, mà lời Tô Khải phe phẩy quạt nói ra năm đó thật là một kiệt tác: với trí tuệ của Tô Hi muội thì không cần so trí với Tần Liễm. Bất kể Tần Liễm nham hiểm không chừng quỷ kế đa đoan cỡ nào, muội chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến.

Ta làm theo, sau đó sự thật chứng minh Tô Khải nói rất chính xác.

Lúc Tần Liễm đại hôn, ta giả vờ bản thân ngoại trừ cái gọi là cầm kỳ thi họa ra thì chẳng biết cái gì khác; lúc Tần Liễm giám thị ta và A Tịch, ta vẫn giả vờ bản thân ngoại trừ cái gọi là cầm kỳ thi họa ra thì chẳng biết cái gì khác; lúc Tần Liễm dịu dàng, ta vẫn giả vờ bản thân ngoại trừ cái gọi là cầm kỳ thi họa ra thì chẳng biết cái gì khác; đợi đến lúc tin đồn cám dỗ Tần Liễm được gieo rắc, ta vẫn giả vờ bản thân ngoại trừ cái gọi là cầm kỳ thi họa ra thì chẳng biết cái gì khác.

Dưới ánh mặt trời, có cái gì đó thì luôn bị dễ dàng phát hiện hơn là chẳng có gì. Giả vờ hoàn toàn không biết gì cả thì dễ dàng hơn giả vờ thâm sâu khó dò nhiều.

Nhưng mà giả vờ lâu quá, thiếu chút nữa ngay cả cái gì là thật ta cũng muốn quên. Ta chỉ thấy Triệu Hữu Nghi đối với Tần Liễm nhớ mãi không quên, thiếu chút nữa là quên ý nghĩa việc Triệu Hữu Nga tặng con Tiểu Bạch cho ta. Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tin tức Tô Khải muốn liên hôn, thiếu chút nữa ta đã quên ý nghĩa mình đến Nam triều.

Phụ hoàng từng không ngừng dặn dò, con gả đi Nam triều, không vì quan hệ thông gia, không vì tình yêu nam nữ, cũng không phải là làm Hoàng hậu, chỉ vì giết Tần Liễm, nhũng loạn triều cương, phụ trợ Đại hoàng tử Tần Húc trèo lên ngôi vua.

Khi đó ta quỳ trên mặt đất, tự dưng cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Trước đó, ta cũng không hiểu được Phụ hoàng khi nào thì liên lạc với Tần Húc, ta cũng không hiểu được Phụ hoàng dùng cái gì mà có thể chắc chắn ta có năng lực lớn như vậy, có thể giết Tần Liễm nhũng loạn triều cương, bằng sức của bản thân mà kiếm được nửa giang sơn cho ông ấy.

Nhưng mà trên đời này thứ ta không hiểu thì quá nhiều, không thể hỏi rõ ràng minh bạch từng việc được.

Ngày thứ ba Tần Liễm rốt cuộc cũng lâm triều. Sáng sớm ta dậy cho Bát Ca ăn và chơi đùa với Tiểu Bạch, chờ sau khi nghe được tiếng chuông lên triều lần thứ hai, A Tịch lặng lẽ đến sau lưng ta, thấp giọng nói: “Công chúa, hôn kỳ của Thái tử điện hạ bảy ngày sau sẽ cử hành.”

Ta nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Biết rồi.”

Đợi lâm triều xong, ta lại biết được một chuyện khác. Triệu Hữu Thần trên triều đình đột nhiên liệt kê thập đại tội trạng Dư Khánh Vương kết đảng tham ô nhận hối lộ, Tần Liễm nổi trận lôi đình, triệu ba ti nghiêm khắc xem xét, hai ngày sau tấu lên triều.

Tần Liễm hạ triều xong thì không đến Vĩnh An Điện nữa. Ta ghé vào trên bàn dựa theo danh sách của hồi môn A Tịch sắp cần, A Tịch ở phía sau nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không chịu nổi mà thấp giọng gọi: “Công chúa.”

“Cái gì?” Đầu ta cũng không nâng, “Ngươi yên tâm, chuyện này của Dư Khánh Vương vốn chính là vụ án mà Tần Liễm và Tiên hoàng Nam triều đã sớm muốn giải quyết. Hai ngày sau kết quả nhất định là nhận cung, lúc Tần Liễm đến nhất định sẽ xét nhà nghiêm trị, nếu Điền Hân Như thông minh thì có lẽ cũng sẽ thắt cổ tự sát, nếu nàng ta không đủ thông minh, Tần Liễm cũng sẽ thêu dệt ra một đống tội danh cho nàng ta nhận tội. Tần Sở bỏ vợ là chắc chắn. Ngươi nhanh chóng sẽ được gả qua, nếu ta không chuẩn bị của hồi môn cho ngươi thì sẽ trễ.”

A Tịch lại thấp giọng gọi: “Công chúa.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng.

“Công chúa là vì muốn ta qua giám thị Tần Sở sao?”

“Tần Sở có cái gì tốt để giám thị?” Ta bỏ danh sách trong tay xuống, “Hắn chẳng qua chỉ là một tên vương gia ung dung tự tại không có thực quyền mà thôi.”

“Vậy Công chúa nhất định phải gả ta đi là vì sao?”

“Không phải ta từng nói sao? Ngươi theo ta lâu như vậy, ta nhất định không thể bạc đãi ngươi. Tần Sở ái mộ ngươi, lại là Vương gia, xem như là một người tốt để chọn. Ngươi không tin lời của ta?”

A Tịch rũ mày, mặt không chút thay đổi: “Vì sao Công chúa muốn gả ta đi vào lúc này? Bây giờ là thời điểm đặc biệt, một chút sai lầm thì sẽ thua sạch.”

“Ta có chừng mực.”

“Lúc Công chúa đến Nam triều chỉ dẫn theo một mình ta, nếu ta đi Khang Vương phủ, một mình Công chúa ở trong cung nhất định không có chỗ nương tựa.”

Ta nâng cằm nhìn nàng: “Vậy tự ngươi nói xem, sau khi đến Nam triều, ngươi đã giúp ta làm những gì? Ngươi thân là đệ nhất thị vệ, nhưng có từng giúp ta chắn đao, giết người chưa? Lúc ta bị Triệu Hữu Nghi đụng vào hòn núi giả, ngươi ở đâu? Lúc tin đồn nổi lên, ngươi có từng ngăn chặn nó lan xa chưa? Ở trong này, hai người hay một người đều như nhau.”

Thật lâu sau A Tịch vẫn không nói, một lát sau thì thấp giọng lên tiếng: “Đến lúc Công chúa cần dịch dung xuất cung, dù sao cũng phải có người giả trang thành Công chúa ở lại trong cung.”

Lúc này đến lượt ta thật lâu sau cũng không nói nên lời, một lát sau mới thở dài: “Vậy ngươi coi như gả qua là vì giúp ta giám thị Tần Sở đi.”

“Công chúa…”

“Vì sao ngươi nhất định phải bắt ta nói thật?” Ta dùng bút lông nặng nề vạch xuống một nét mác trên tờ giấy trắng như tuyết, từ từ thu gom lại cầm trong tay, “Phụ hoàng đã để cho ta tới đây thì chưa bao giờ nghĩ rằng ta có cơ hội trở về. Ngươi ở trong cung chẳng qua chỉ là chết nhiều hơn một người mà thôi.”

Vào ban đêm lúc lên đèn, ta nằm nhắm mắt trên giường, trong đầu tất cả đều là sự mơ hồ của hơn hai năm trước. Trong hình ảnh vẫn có một đôi tay óng ánh nhẵn nhụi khẽ vuốt dây đàn, mà một người ở bên cạnh vỗ trống câu được câu không. Rèm sa bị gió thổi mà nhẹ nhàng phất phơ, hoa chuối tây ngoài cửa sổ nở rộ từng đóa lớn.

Đang lúc ta nửa tỉnh nửa mơ, đôi mắt bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng phủ lên. Lòng bàn tay người đó hơi lạnh, hơi thở đến gần lại rất ấm áp, phất qua hai má ta khiến ta run rẩy, ngay sau đó ta liền nghe thấy hắn cười một tiếng: “Nàng mơ thấy gì đó? Còn cau mày?”

Ta vẫn từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: “Ta nhớ Tô Khải…”

Cách đó không xa đồng hồ nước nhỏ một giọt nước, Tần Liễm buông tay ra, ngồi một bên giường vén vạt áo ngồi xuống, lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ca ca nàng sắp đám cưới.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt vương vấn trên mặt hắn, trở đi trở lại: “Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta cảm thấy chàng rất giống ca ca.”

“Sau đó thì sao?”

“Lại không giống.”

Hắn hơi cong môi, cầm lấy một quả táo trên bàn đặt trong bàn tay vuốt nhẹ, một lát sau lại buông ra, rồi sau đó đột nhiên ôm lấy ta, đặt ở trên đùi.

Ngón tay hắn chùi bên môi ta, khóe miệng đảo qua một nụ cười trong veo: “Ca ca nàng phúc khí tốt hơn ta nhiều.”

Ta nhìn hắn, nói: “Cũng không chắc chắn…”

“Sao không chắc chắn?” Hắn hơi nghiêng đầu, ngón tay bắt đầu lượn lờ bên cổ ta, mở từng nút thắt, môi dịu dàng dán lên, lời nói trong miệng mơ hồ không rõ, “Ít nhất Thái tử phi Tô quốc lúc đại hôn sẽ không tới quỳ thủy.”

“…”

Thầy đồ lúc trước không phải không dạy ta từ “triền miên đến chết”, tránh né ánh mắt báo cho ta biết, ý của nó chỉ một loại chống cự dây dưa đến chết. Mà khi đó ta tuổi còn nhỏ; còn có tâm lý biết thì sẽ nói hết, phàm là học được một từ tự cho là hiếm gặp, sau đó trong vài ngày nhất định sẽ trăm phương ngàn kế vắt hết óc nhắc tới trong đối thoại hằng ngày. Nhưng mà cái từ triền miên đến chết này trong cung Tô quốc thật khó có thể mà đặt câu, mãi cho đến khi quân đội Tô quốc viễn chinh khải hoàn mà về, mà một vị tướng quân bị mũi tên gây thương tích, lúc không ngừng chảy máu sắp sửa tử vong, ta mới có cơ hội chạy đến trước mặt Tô Khải, vênh váo đắc ý đặt câu: “Chu tướng quân trên giường triền miên đến chết, thật là một vị tướng quân đáng được tôn kính.”

Ngay sau đó trà trong miệng Tô Khải đều phun hết ra, thấm ướt cây chiết phiến mới tinh thượng hạng của hắn hơn phân nửa. Đợi cung nữ thu dọn sạch sẽ lui xuống rồi, dưới ánh mắt cần cù cầu xin của ta hắn mới ho khan hai tiếng, ra vẻ đạo mạo nói: “Muội muội, cái từ này không phải dùng như vậy.”

“Thầy đồ nói nó có nghĩa là chống cự đến chết, chẳng lẽ ta dùng sai sao?”

Tô Khải suy nghĩ một chút rồi nói: “Thầy đồ nói như vậy với muội là đúng, nhưng tự muội nói thì là sai. Nhưng mà nếu ta nói thì cũng đúng, nhưng nếu lại giải thích cho muội nghe thì là sai. Muội hiểu chứ?”

“Ta không hiểu…”

“Muội không hiểu là tốt nhất.” Tô Khải vui mừng, lấy chiết phiến gõ gõ bờ vai ta, quyết đoán ngăn chặn lời nói tiếp theo của ta, “Tóm lại nhớ kỹ cái từ này tương tự như mấy từ không hay của mấy tên cặn bã khốn khiếp, về sau muội chớ dùng là được.”

“…”

Vì thế ta cứ như vậy mà bị gạt rất nhiều năm, mãi đến khi ta rốt cuộc không hề lấy lời của hắn làm chân lý tối thượng, tự có năng lực phân biệt của mình thì mới biết hóa ra triền miên đến chết không phải cặn bã khốn kiếp gì, Tô Khải mới là thế.

Ta nghĩ, nếu bây giờ ta đặt câu “Chuyện phòng the đêm nay của ta và Tần Liễm được coi như là triền miên đến chết”, đại khái sẽ không bị chỉ là sai.

Buổi tối hôm nay ta dùng hết toàn lực, lúc đảo khách thành chủ ngăn chặn Tần Liễm lại, trong ánh mắt hắn lóe lên một chút sửng sốt, rồi sau đó lúc nhìn thấy ta vất vả cởi bỏ nút thắt của hắn, hắn thản nhiên cười một tiếng: “Muốn giúp đỡ sao?”

Ta cẩn thận nhớ lại thường ngày Tần Liễm làm thế nào. Tình huống số một là ngón tay hắn linh hoạt với tốc độ nhanh hơn ta gấp mười lần cởi ra từng nút thắt, tình huống số hai là sẽ không kiên nhẫn dùng tay xé ra. Ta nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cầm lấy chiếc áo tơ lụa một bên che hai mắt của hắn, sau đó phần còn lại đặt ở dưới gối.

Tần Liễm đêm nay phối hợp lạ thường, ta vốn cho rằng hắn rốt cuộc cũng sẽ có ý phản kháng, không ngờ rằng hắn lại ngoan ngoãn như Tiểu Bạch nằm tại chỗ cho ta xẻ thịt. Ta không để ý tới hắn hơi cong môi, lại tiếp tục cẩn thận nhớ lại động tác ngày xưa Tần Liễm khiêu khích ta. Sau đó ta rập khuôn theo, ngón tay ấn lên cằm hắn, rồi tiếp đó cúi người phủ thân lên.

Tiếp đó ta nghe thấy có người thở dài một hơi, nói: “Nàng đổi thành con mèo nhỏ sao? Cắn đau thật.”

Sau đó tay của hắn trong bóng đêm chuẩn xác cầm lấy năm ngón tay ta, kéo đến nơi cổ họng hắn, lại nói: “Hôn ở đây.” Dừng một lát, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Nhẹ một chút.”

“…” Hóa ra cho dù là bây giờ, người bị xẻ thịt vẫn là ta. Ta buồn bực nhìn hắn một lát, cúi đầu dán môi lên vị trí đã định, nếu không thể dùng răng cắn thì đành phải hơi há miệng, lấy đầu lưỡi chạm vào.

Rất nhanh ta chợt nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếp đó là mấy tiếng nghiến răng hư hư thật thật, Tần Liễm thấp giọng nói: “Tô Hi, nàng chính là số mệnh của ta.”

Ta sửng sốt một chút, cảm thấy ta đã nghe lầm rồi. Cho dù là nghe đúng thì ta cũng hiểu sai ý. Mà khỏi cần cái tên Tần Liễm này trước mặt ta cơ bản không nói thật lòng, cho dù là lời thật lòng thì nay cũng vô ích.

Ta chỉ đang nghi ngờ vì sao hắn lại nói dư thừa một câu này. Cho dù hắn không nói những lời này, từ lâu ta đã bỏ ý định giết hắn, mà nếu ta thật sự tính toán giết hắn, vậy hắn nói những lời này có ích lợi gì đâu?

Tần Liễm chưa cho ta thời gian nghĩ tiếp nữa, hắn nhanh chóng cầm cổ tay ta, một giây sau ta lại bị hắn đặt bên dưới như thường ngày. Rõ ràng mới vừa rồi hắn còn chỉ trích ta dùng răng cắn hắn, nhưng bây giờ rõ ràng hắn đang nắm cằm ta, hung hăng cắn môi ta.

Lực đạo hắn rất lớn, khiến ta nhanh chóng cau mày, bật ra một tiếng nức nở. Hắn ngừng một lát, chậm rãi trở nên dịu dàng, đầu lưỡi cạy khớp hàm ra, phớt qua răng và hàm trên, cuối cùng trăn trở nơi khóe môi, như thủy triều cứ lên lại xuống.

“Tô Hi,” Thấy ta nước mắt ròng ròng, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, ngón tay xoa xoa mặt ta, chậm rãi nói, “Nàng quả thật không nói với ta sao?”

Dưới ánh mắt của hắn, ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Chàng có thể từ bỏ tính kế Tô quốc không?”

Hắn mím môi im lặng nhìn ta, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Không thể.”

“Chàng có thể để cho những người bị chàng châm ngòi lên phiên trấn Tô quốc lui binh không?”

“Không thể.”

“Chàng có thể không cưới Triệu Hữu Nghi không?”

“Không thể.”

“Chàng có thể đừng giết ta không?”

Lần này hắn ngừng trong chốc lát, tránh né ánh mắt của ta, vẫn nói: “Không thể.”

Nước mắt ta rơi xuống: “Vậy chàng muốn ta nói gì?”
Bình Luận (0)
Comment