Hồ Ly Háo Sắc

Chương 29

Giọng hắn lúc này trước sau đều dịu dàng bình tĩnh, con ngươi màu đen như mực. Ta nhìn hắn, trái tim đột nhiên như là dây đàn cẩm sắt mãnh liệt bắn ra, giọng điệu khó mà đè nén nghẹn ngào: “Tần Liễm, ta không muốn chàng cưới Triệu Hữu Nghi.”

Tới gần lúc hoàng hôn, trong phòng đều ảm đạm. Ngoài cửa sổ có gió lạnh gào thét, lò sưởi rừng rực trong phòng dường như đột nhiên lạnh lẽo.

Ta ngẩng đầu nhìn rường cột chạm trổ, chát giọng hỏi: “Phải thế nào chàng mới có thể không cưới Triệu Hữu Nghi?”

Tần Liễm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên khẽ mở miệng: “Ngọc Đà, năm đó ở Tô quốc, nàng có hận ta hay không?”

Cái chữ hận này, chỉ có vài nét thôi nhưng chạm khắc ở trong lòng, lại không dễ dàng như vậy.

Ta nghĩ ta thật sự là ngoại trừ dung nhan ra thì không có điểm nào tốt, cho dù năm đó ở Tô quốc biết được thời gian chỉ còn lại ba năm, ta chỉ trách cứ vận mệnh, trách ý trời, lại chưa từng nghĩ Tần Liễm mới là người khởi xướng.

Trái tim ta mềm yếu, nhu nhược, ngay cả oán hận đều không thể đọng lại. Một công chúa Tô quốc như vậy, thật là không có điểm nào tốt.

Ta nói: “Vậy còn chàng, lúc trước chàng hạ độc ta, chàng có từng hối hận hay không?”

Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Ta biết vậy đã chẳng làm.”

Thế này là đủ rồi.

Từ lúc gặp Tần Liễm, ta từng cầu xin trời xanh rất nhiều thứ. Khi Tần Liễm rời khỏi đô thành Tô quốc ta hi vọng có thể gặp lại hắn, sau này Vân Úc thật sự cho ta cơ hội này, ta liền hi vọng có thể mau chóng gả cho hắn, sau này đến Nam triều, ta gặp lại Tần Liễm trên quốc yến, vừa hi vọng chúng ta có thể dài lâu, trăm năm hảo hợp.

Cầu xin quá nhiều, càng ngày càng mờ ảo không thực tế. Có lẽ là ông trời cuối cùng không kiên nhẫn, vì thế thu hồi hết thảy nguyện vọng.

Nay quốc gia bức bách, ta và Tần Liễm thật sự là người dưng, ta không dám đòi hỏi quá nhiều nữa, chỉ khẩn cầu đêm nay hắn có thể giữ lại mấy phần nói thật và lương tâm với ta, cho dù ngày mai họa phúc khó định, đêm nay hắn nói hắn biết vậy đã chẳng làm, như vậy quyết định tiếp theo của ta cũng sẽ không hối hận.

Ta hơi nhắm mắt, nói: “Vừa rồi lúc chàng còn chưa tới, ta suy nghĩ, không tính đoạn thời gian ở Tô quốc đó, ta và chàng chung sống tổng cộng mới bảy tháng. Bỏ đi thời gian chàng dẫn binh đi biên cương và gặp quần thần phê chuẩn tấu chương các loại, nếu thời điểm vô tri vô thức lúc ngủ cũng không tính, còn có chiến tranh lạnh mấy ngày nay cũng không tính, vậy ta và chàng thật sự chung sống với nhau, chẳng qua chỉ vài ngày ngắn ngủi.”

Ta nay nhìn ánh mắt của hắn không hề biết chán, gần như muốn từng chút một của hắn đều ghi tạc trong lòng: “Ta rất hối hận, chúng ta mấy ngày nay vì sao lại phải chiến tranh lạnh chứ? Biết rõ sẽ có ngày hôm nay, lúc đó còn có thể rỗi rảnh thảnh thơi đi chiến tranh lạnh.”

Bây giờ ta nghĩ, lúc trước ta nên giống con Tiểu Bạch đi theo bên chân ta mà đi theo bên chân Tần Liễm nửa bước không rời, khi hắn đi ngủ ta cũng đi ngủ, khi hắn rời giường ta cũng rời giường, khi hắn viết chữ ta liền mài mực, khi hắn ăn cơm ta liền lấy canh, cho dù dính nhau đến phát chán thì dù sao cũng dễ chịu hơn nay hồi tưởng lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, gầy trơ cả xương.

Ánh mắt hắn phản chiếu ánh nến, vẫn khó có thể miêu tả màu đen mờ mịt sâu thẳm. Tần Liễm hơi hơi giật môi, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt ta.

Ta bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, trong tai truyền đến hai chữ hắn hết sức gian nan mới bật được ra: “Ngọc Đà.”

Trước mắt ta đã bị nước mắt mơ hồ không còn nhìn rõ, môi cũng run run nói không nên lời, sau một lúc lâu mới đứt quãng mở miệng: “Chàng là quốc vương Nam triều, ta là Công chúa Tô quốc. Nhưng ta chưa từng làm chuyện có lỗi với chàng.”

Hắn nói: “Ta biết.”

Ta nói: “Ta vẫn rất muốn giết chàng, nhưng ta vẫn không hạ thủ.”

Hắn nói: “Ta biết.”

Ta bị hắn ôm, chặt đến mức không chừa kẽ hở nào, nằm trên vai hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như không muốn động đậy. Đợi cho vạn dặm ánh sáng thu lại, ánh nến lay động trong phòng dần dần hiện ra, ta mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Tần Liễm, ta rót chén trà cho chàng uống có được hay không?”

Phía sau lưng hắn đột nhiên rùng mình, ánh mắt nhìn về phía ta càng u tối. Sau một lúc, mãi cho đến khi ngọn đèn trong phòng “bộp” một tiếng tắt lịm, hắn mới mở miệng, chỉ một chữ: “Được.”

Ta nhanh chóng bưng hai chén trà đến, dùng nắp che lại, bình tĩnh đặt trên bàn nhỏ trên giường.

Ta nói: “Hai chén trà này, một chén bên trong là Bích Loa Xuân (*), một chén bên trong là Hồn Túy. Hồn Túy đứng đầu trăm độc chốn cung đình, thế gian khó giải, tin rằng bệ hạ sớm đã nghe thấy. Ta muốn cho bệ hạ chọn trước một chén, còn lại chén kia là của ta. Hai ta cùng uống, bệ hạ có năm phần sống sót, năm phần xuống suối vàng. Đương nhiên, bệ hạ cũng có thể không chọn, ta tự mình uống cả hai chén này, sau ngày hôm nay, thế gian không còn Tô Hi, rắc rối giữa Tô quốc và Nam triều, sẽ không còn liên quan đến Tô Hi nữa.”

(*) Bích Loa Xuân: một loại trà xanh

Ánh sáng tối tăm, phản chiếu bóng người trong phòng lay động. Ta không nhìn chén trà kia, chỉ nhìn Tần Liễm. Nhìn hai mắt hắn đảo qua chén trà kia, quyết định trong chốc lát, lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía ta.

Ta chưa bao giờ thật sự hiểu hắn, nhưng mà giờ khắc này ta nhất định biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhất định suy nghĩ, ta thật sự là sơ ý lơ là, tay phải đặt trên chén trà nhỏ kia, trên mép chén còn lưu lại chút dấu vết bột màu trắng của Hồn Túy.

Ta cũng tỏ ra dường như thật là sơ ý lơ là.

Chỉ chọn như thế này thì không công bằng. Nhưng mà đối với ta mà nói, như vậy lại mới thật sự là hợp thực tế.

Ta chưa từng trông đợi Tần Liễm sẽ chọn chén trà độc thật sự uống vào.

Tô Tư từng nói, gả cho vua một nước là chuyện bi ai nhất. Gả cho hôn quân, cũng sẽ bị chỉ vào lưng mà chửi mắng, bị nói là Ðát Kỷ tái thế, hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân; gả cho minh quân, cho dù muội được độc sủng trong cung, muội vẫn phải đợi hắn phê chuẩn tấu chương triệu kiến quần thần, giang sơn làm trọng, không thể thay thế, càng không nói đến nữ tử qua lại. Gả cho vua một nước, bất luận Hoàng hậu hay là phi tần, luôn phải đòi hỏi với phu quân đến mức thấp nhất thì mới có thể sống nổi.

Nay, Tần Liễm thật sự do dự vì ta đưa ra hai lựa chọn, đã phù hợp với mong muốn của ta.

Thời gian chỉ qua một cái chớp mắt, lại dường như đã qua rất lâu rồi. Nước trà từ nóng sang ấm lại chuyển lạnh, ta rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Tần Liễm đưa tay lấy chén trà.

Hắn lấy chén trà trên tay trái.

Ta đỡ lấy mép bàn, chọn chén trà còn lại kia.

Hắn đặt chén trà bên miệng, nhất thời không uống.

Ta uống một hơi cạn sạch.

Trong phòng im lặng một mảnh, chỉ nghe thấy âm thanh gõ mõ cầm canh rất xa.

Ngay sau đó, chén trà trong tay Tần Liễm rớt xuống, vỡ nát dưới chân bàn. Hắn lại không hề để ý tới, chỉ gấp gáp ôm chặt lấy ta.

Hồn Túy phát tác, thời gian không ngắn không lâu, vừa lúc đủ đốt xong một nén nhang. Trong lúc không còn đau khổ không còn cay đắng, trên mặt sẽ dần dần hiện ra màu hồng như say rượu, đợi đến khi màu hồng nhàn nhạt kia lan tràn đến bên tai và cổ, người sẽ đột nhiên tử vong.

Ta còn có thời gian một nén nhang. Quá ngắn, gần như không biết nên làm những gì mới phải.

Trên mặt giống như lửa đốt, đại khái là độc trong trà bắt đầu có công hiệu. Ta suy nghĩ một chút, cố sức giãy giụa ra một khoảng cách, từ trong lòng lấy ra một cái gối thêu màu trắng, mặt trên uyên ương đã thêu xong, hoa sen chỉ có đường viền, sợi tơ nhụy hoa màu vàng còn chưa bổ sung.

Ta đặt lên tay hắn, nói: “Nghe nói dựa theo phong tục Nam triều, Triệu Hữu Nghi gả vào trong cung, ta phải lấy phẩm thêu làm lễ. Tuy rằng thủ pháp ta hơi vụng về, khó mà thanh nhã, nhưng lễ luôn phải đưa. Chỉ tiếc thời gian quá ngắn, ta lại làm chậm, chỉ kịp thêu mặt trên, nhưng vẫn hi vọng chàng có thể nhận lấy.”

Vừa mới dứt lời, ta bỗng nhiên cảm giác được sau tai nóng lên, sau đó là một mảnh ươn ướt.

Ta dừng một chút, có phần không dám tin thử mở miệng: “Chàng đang khóc sao?”

Ta muốn quay đầu nhìn, hắn lại ôm ta càng chặt, hơn nữa còn đè đầu ta lại, khiến ta không thể chuyển động đầu mình được. Ta bị ôm đến mức hô hấp đều khó khăn, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng Tần Liễm, trầm hơn mọi khi, dường như là đang ra sức đè nén tiếng khóc: “Tô Hi, Tô Hi.”

Hắn nói dồn dập, mà càng lúc càng nhanh: “Nàng đừng như vậy. Ta không giết nàng, cũng không cưới Triệu Hữu Nghi, ta không so đo gì cả, nàng trở về đi.”

Hắn nói lần này đến lần khác bên tai ta, lặp đi lặp lại.

Ta chưa từng thấy bộ dáng Tần Liễm hoảng hốt luống cuống như vậy. Cho dù lần trước ở Tô quốc ta bị hắn hạ độc, hắn cũng là ra vẻ gió thoảng mây bay. Hắn lúc nào cũng điềm tĩnh phong thần tuấn tú, tính toán chưa bao giờ sai, không hề bận tâm bày mưu nghĩ kế, nghĩ đến vài năm trước ở Tô quốc nghe Bình thư, mở đầu là một câu “Hiện giờ thiên hạ bảy phần, quần hùng tranh giành, người tài ba xuất hiện lớp lớp, chỉ có Tô Khải Tần Liễm được xưng hai chữ công tử”, nhưng hôm nay cánh tay hắn ôm ta lại đang run rẩy, ngón tay hắn vuốt ve đến sau gáy ta, ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo như hoa tuyết.

Ta đột nhiên cảm thấy sự đau đớn trong tim như pháo hoa đang căng phồng bùng nổ, nổ đến mức lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều lệch vị trí, bên trong hỗn loạn long trời lở đất, kéo dài không ngừng phát đau.

Chẳng lẽ là thái y gạt ta, công hiệu Hồn Túy không chỉ ở chỗ ngoài mặt, nó còn có thể như Hạc Đỉnh Hồng khiến cho người sắp chết đau đớn không chịu nổi sao?

Gương mặt ta càng ngày càng nóng, mà nhiệt độ kia lớn chừng bằng móng tay đã lan tràn đến cỡ lòng bàn tay.

Thời gian một nén nhang còn lại một nửa.

Ta suy tư một lát, chậm rãi nói: “Bây giờ chàng nói thế, nếu ta thật sự không chết, chàng thật sự làm như vậy, chàng nhất định sẽ hối hận, hơn nữa còn hận ta.”

Hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ không hận.”

Ta cảm giác được tứ chi bắt đầu bủn rủn, trước mắt cũng dần biến thành màu đen, mà độ nóng đã lan đến vành tai, bình tĩnh lại mới có thể nỗ lực nói nên lời: “Đáng tiếc là như vậy cũng không có biện pháp. Về sau chàng đành phải quên ta.”

Gương mặt hắn vẫn đẹp đẽ như xưa, lại hiện ra vẻ đau xót sâu sắc. Hắn ôm ta, thấp giọng hỏi: “Không thể quên được thì làm sao bây giờ? Tô Hi, nàng có muốn ta đi cùng nàng không? Ta có lỗi với nàng như vậy, nàng không hận ta sao? Không muốn ta làm những gì để trả nợ sao?”

Hô hấp ta bắt đầu dồn dập, nói cũng bắt đầu đứt quãng: “Không thể quên được cũng không có cách. Ta vốn là sợ chàng sớm quên mất ta, mới muốn làm một cái gối đầu cho chàng. Ta muốn chàng mỗi ngày đi ngủ, ban ngày bận rộn quốc sự không rảnh nhớ ta, buổi tối trước khi ngủ lúc nhìn thấy gối thì luôn nhớ đến ta. Ta vốn nghĩ, ta không dám xa xỉ cầu xin chàng cả đời đều nhớ rõ ta, lúc nào tơ thêu trên gối hỏng rồi, chàng cũng có thể quên mất ta.”

Ta hi vọng xa vời Tần Liễm làm thật nhiều thứ. Ta hi vọng hắn cả đời chỉ có một mình ta, ta cũng hi vọng Tô quốc và Nam triều có thể sống yên ổn với nhau suốt đời, ta thậm chí thật sự hi vọng bây giờ hắn có thể xuống hoàng tuyền cùng ta, nhưng ta biết, những điều này đều không thể nào thực hiện.

Điều ta có khả năng thật sự hi vọng hắn làm được, là hắn có thể đừng quên ta nhanh như vậy.

Ta biết, từ ngày mai trở đi, hai nước thật sự sẽ long trời lở đất. Bốn bề báo hiệu bất ổn lâu rồi, Tô Khải sẽ lấy ta làm cớ khởi binh phạt nam, Tần Liễm ngày mai vào triều sẽ khôi phục lại dáng vẻ ung dung tự nhiên, bình tĩnh đáp trả sự khiêu khích của Tô quốc.

Hoài niệm của hắn dành cho ta đại khái chỉ ngắn ngủi một đêm nay thôi.

Ta có chút thẫn thờ, sau đó lại nhanh chóng thoải mái.

Người chết, bất luận những chuyện sau đó lao lực suy nghĩ cỡ nào, đều không khác nào xen vào việc của người khác.

Có giọt lệ rơi trên mặt ta, nhanh chóng có giọt thứ hai, thứ ba.

Trước mắt ta đã mơ hồ một mảnh, ta muốn an ủi hắn một câu, lại phát giác nói không nên lời nữa rồi. Mà ngay cả xúc cảm của ta nhanh chóng không còn rõ ràng nữa, trên mặt nóng hổi không còn cảm giác.

Thời gian một nén nhang còn lại không được bao nhiêu.

Giọng Tần Liễm càng ngày càng thấp, càng ngày càng xa, mãi đến khi hoàn toàn không nghe được nữa.

Ta buồn ngủ đến cực điểm, thuận theo sự thúc giục của Hồn Túy, dần dần nhắm mắt lại.

Thời khắc cuối cùng dường như thấy được mùa hè ở Tô quốc kia, vẫn là cảm giác không có bất cứ gánh nặng nào, mỗi một ngày đều như ánh mặt trời hồn nhiên hoạt bát giữa bầu trời kia, chờ đợi, thăm hỏi, cười vui, tiếp tục chờ đợi, tuần hoàn như thế.

Ta và Tần Liễm chung sống hai tháng, lại ngắn ngủi chỉ như hai ngày vậy.

Mà nhìn lại ta trước năm mười lăm tuổi, ta lại không chọn ra năm nào có thể sánh với cái năm ta gặp Tần Liễm khiến ta khắc sâu ấn tượng.

Chuyện bất đắc dĩ nhất của đời người chẳng gì hơn việc tỉnh táo nhìn bản thân đắm chìm, sau đó từng bước một đi vào cõi chết.

Tô Tư từng nói, nếu không muốn vì một người mà thương tâm khổ sở, một là quên, hai là chết trước hắn.

Ta không thể nào quên, đến lúc khó lường không thể nào lựa chọn, vậy chỉ có thể lựa chọn vế sau.

Từ nay về sau hết thảy đều không còn liên quan đến ta.

Hèn nhát, cũng là một sự giải thoát.
Bình Luận (0)
Comment