Hồ Ly Háo Sắc

Chương 46

Ta quyết định chủ ý, trước tiên phải trao đổi với Tần Liễm. Lúc này đây thái độ của ta rất kiên quyết, đầu óc lại tương đối minh mẫn, lúc Tần Liễm nói sang chuyện khác thì ta kịp thời cản hắn lại, ôm lấy hông của hắn, chôn trong ống tay áo rộng thùng thình của hắn, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của ta suốt cả buổi chiều, tự nhận là đã nói một câu triết lý rất là huyền diệu: “Nếu chàng quả thật thích ta thì cứ tiếp tục sống trên đời này. Hàng năm vào ngày giỗ ta thì đốt một nén nhang, cùng ta trò chuyện là được rồi.”

Tần Liễm dịu dàng vuốt tóc ta, nhất thời không nói tiếng nào.

Ta ôm chặt hắn, trên chóp mũi là hương áo thoang thoảng của hắn, như có như không, là mùi hương dễ chịu. Lúc này ta hết sức may mắn, vì ngũ quan ta vẫn chưa hoàn toàn suy kiệt, còn có thể nghe được giọng của hắn, ngửi được mùi hương của hắn, cùng hắn nói chuyện, cảm giác được ấm áp trong lòng bàn tay hắn. Hết thảy những thứ này ta đều lưu luyến không thôi.

Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng mở miệng, giọng nói điềm đạm, như mang theo hương mai: “Nàng cứ nói với ta, ta đi xuống dưới đấy cùng nàng, nàng có vui vẻ hay không?”

Ta rất mệt mỏi với vấn đề khó khăn này của hắn. Biết là một khi nói có, như vậy tất cả những gì ta vừa mới khuyên hắn đều không có tác dụng; nhưng mà nếu như nói không thì lại có chút trái ngược với ý muốn ban đầu của ta. Ta thật sự không biết nói dối, mà Tần Liễm lại thông minh như vậy, chỉ cần một chút dấu vết cũng sẽ bị hắn vạch trần.

Ta suy tính tìm từ mở lời, cố gắng tránh trả lời hắn thẳng thắn: “Mấu chốt là giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn, ta nghĩ thế nào cũng không quan trọng, chàng còn sống là…”

Hắn cắt ngang lời ta nói: “Nàng nghĩ thế nào rất quan trọng.”

Ta há miệng, thật sự rất muốn biết thần sắc hắn bây giờ. Ta càng ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói: “Chàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Gần đây ta nghĩ, có lẽ ông trời rất công bằng, có thể cho mỗi người một nguyện vọng trong cuộc đời, như vậy ước nguyện cả đời của ta chính là gả cho chàng, ta đã thực hiện thì không thể cầu xin nhiều hơn. Nếu kiếp này yêu cầu quá nhiều thì kiếp sau có lẽ sẽ không sống tốt lắm.”

Trán của ta bị chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, khi nói chuyện hắn cúi người thấp xuống, khiến ta nhịn không được mà muốn sa vào: “Nhưng mà nàng muốn ta sống để làm gì chứ? Tô Hi, ta không muốn trơ mắt nhìn nàng rời khỏi ta lần nữa, ta sẽ chịu không nổi.”

Hốc mắt ta bắt đầu có chút ẩm ướt, thật sự không nghe được lời tâm tình như vậy. Trước khi nói với hắn những lời hôm nay, ta vốn đã lấy hết dũng khí, nghĩ nếu bản thân đều đã từng đối mặt với bầy sói hung ác, thế thì bất luận hậu quả như thế nào ta đều có thể không mảy may để bụng, nhưng bây giờ hắn chỉ nói vài câu đã khiến cho toàn bộ tự tin của ta tan rã.

Ta nức nở nói: “Nhưng mà…”

Hắn khẽ ngắt lời ta: “Nếu chúng ta đổi cho nhau, ta chết trước, nàng có nhớ ta hay không? Có thể đau lòng hay không?”

Nước mắt của ta bị hắn dùng ngón tay lau đi, ta nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, ta chết rồi, có lẽ chàng sẽ thương tâm, còn có thể nhớ đến ta, nhưng thương tâm cuối cùng sẽ có một ngày khỏi hẳn, nhớ nhung cũng sẽ càng lúc càng mờ nhạt, khi đó chàng sẽ nhớ ra còn có rất nhiều chuyện khác muốn làm. Còn sống thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Tương lai không ngờ được, ta sống tiếp không nổi, chàng thì không thể dễ dàng vứt bỏ bản thân.”

Hắn nói: “Nếu có một ngày, ta thật sự quên nàng, thích một cô gái khác, Hi nhi, nàng có đau lòng hay không?”

Hắn thật sự làm khó ta, muốn ta trả lời vấn đề này. Nghĩ đến khả năng phát sinh trường hợp đó, nhất thời ta có chút tủi thân, nước mắt tràn mi tuôn rơi, nhất thời nói không nên lời.

Hắn ôm lấy ta khẽ lay, môi nhẹ nhàng in lên, giọng nói còn mềm mại hơn cánh môi: “Sẽ rất đau lòng đúng không? Cho dù ta thật sự không thích những người khác, nàng cũng sẽ lo lắng có phải không? Cho nên vì sao phải nói dối, những người khác nghĩ như thế nào cũng được, đều không có gì quan trọng. Nàng chỉ cần nhớ rõ, trong lòng ta, nàng là người quan trọng nhất.”

Tuy rằng thái y vẫn luôn nhấn mạnh muốn ta bình tĩnh, như vậy mới có thể kéo dài tính mạng đến ngày tới được Tàng Lang. Nhưng mà trước khi qua đời lại lo lắng nhiều chuyện như vậy, mỗi lần đang ngủ mê man tỉnh lại, cho dù mệt mỏi đau đớn thế nào, cuối cùng cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ này nghĩ kia, mãi đến khi mê man lần nữa, bởi vậy thi hành đề nghị của thái y thật khó khăn.

Mọi người dần dần trở nên trầm mặc, cho dù ta không nhìn thấy cũng có thể phát giác bọn họ đang cố gắng gượng cười trêu đùa ta. Bản thân ta thì có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh đang len lén chạy đi, giống như một cái túi vải đầy hạt cát nhưng dưới đáy lại có một lỗ nhỏ, mỗi phút mỗi giây đều không thể ngăn cản sự vơi đi, đến bây giờ dĩ nhiên không còn lại bao nhiêu. Nếu dựa theo lời nói lỡ miệng của Tần Sở lần đó, đó chính là nay ta mỗi một ngày đều là trời cao ban tặng ngoài mức quy định.

Một ngày trước khi đến sa mạc ta rơi vào hôn mê. Trước khi rơi vào hôn mê ta và A Tịch có một lần thảo luận.

Ta nói với nàng ấy hoàn cảnh khốn khó của ta, hơn nữa hi vọng nghĩ ra biện pháp khiến Tần Liễm thay đổi chủ ý, sau khi ta qua đời thì sống tiếp. A Tịch im lặng một lúc lâu mới hỏi ta: “Công chúa thật nghĩ như vậy?”

Ta chỉ đơn giản đáp lại nàng một chữ: “Phải.”

“Công chúa định làm gì?”

“Ta không thể nghĩ ra biện pháp hay ho nào, lăn qua lộn lại chỉ nghĩ ra được một cách…” Ta nói, “Ta muốn tìm một cô gái khác thay ta sống tiếp.”

A Tịch rất thông minh, nhanh chóng hỏi lại ta: “Công chúa đây là hi vọng noi theo bệ hạ, làm một mặt nạ da người của bản thân Công chúa, khiến Tần Liễm cho rằng Công chúa còn sống?”

Ta nói: “Ngươi biết hết mọi chuyện của ta, cho nên nếu ngươi chịu hỗ trợ nói cho cô gái kia một vài chuyện của ta, mấy ngày đầu nàng ta đại khái có thể lừa bịp qua ải. Đến lúc đó thì nghĩ ra cách nói ta bởi vì có một vài chuyện muốn về Tô quốc, khiến Tần Liễm mấy năm không gặp người, từ từ sự nhớ nhung và thương tâm của hắn sẽ phai dần đi…” Ngừng một lát, ta nói tiếp, “Đến lúc đó cho dù bị hắn phát hiện ta là giả mạo, ít nhất hắn có thể cảm nhận được khổ tâm của ta muốn hắn sống tiếp, nếu hắn chịu tôn trọng người đã mất thì sẽ tiếp tục sống.”

A Tịch lại im lặng, sau một lúc thì hỏi ta: “Công chúa muốn ai giả trang?”

“Thật ra thì,” ta có chút ngại ngùng, “Thật ra thì… Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp. Chỉ là muốn xem ngươi có nguyện ý hay không.”

“Công chúa nói cái gì thì đương nhiên ta làm cái đó. Chỉ là,” Giọng A Tịch lạnh lùng trước sau như một, không hề lên xuống, “Công chúa làm như vậy, trong lòng ta không khỏi khó chịu.”

Ta không giải thích gì nữa, không phải là không muốn, mà là không thể, ta phát hiện khí lực bản thân có thể sử dụng đã không còn lại nhiều lắm.

Ta biết tình hình của mình gay go rồi, lúc này đây khi tỉnh táo lại nghe thấy thái y đang hạ giọng nói chuyện với Tần Liễm, nói ta sợ là sống không quá ba ngày, do dự hỏi hắn muốn chuẩn bị hậu sự hay không. Sau khi nghe thế, tuy rằng ta không nhìn thấy vẻ mặt Tần Liễm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khổ sở của hắn. Sau đó ta nghe được giọng của hắn, đúng là rất bình tĩnh: “Chuẩn bị đi.”

Ta biết trong lòng hắn đương nhiên cũng không điềm tĩnh như vậy. Vài ngày trước ta cũng từ trong mê man tỉnh lại, chưa động mí mắt thì đã phát giác hắn đang cầm tay của ta, là mười ngón quấn quýt, đại khái là ngồi bên giường, tưởng rằng ta còn ngủ mê mà thấp giọng nói gì đó. Mới đầu ý thức ta còn hỗn độn, vẫn chưa nghe rõ lắm, sau khi tỉnh táo thì từ từ hiểu ra, mới nhớ khi đó lời hắn nói đúng là yếu ớt như thế: “Tô Hi, nàng mau mau tỉnh lại. Trò chuyện với ta. Nàng cứ ngủ như vậy, ta sợ lắm.”

Một khắc kia ta chỉ thấy mũi chua xót đến mức khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nhưng mà, đồng thời khi hắn nói như vậy, ta lại càng muốn hắn sống tiếp.

Nói chuyện với A Tịch xong, ta mới nhớ ra còn có phương pháp khác có thể thử nghiệm. Mọi người đều nói, người chết sẽ được kính trọng, dựa theo quan niệm này, nếu trước khi chết ta để lại lời trăn trối, như vậy chỉ cần Tần Liễm có thể làm được, bất kể hắn bằng lòng hay không thì đại khái đều sẽ e ngại ta mà đáp ứng. Mà bây giờ nếu tình hình của ta đã bị thái y phán là có thể chuẩn bị hậu sự, vậy thì có nghĩa giờ phút này lời nói của ta không có gì khác với lời trăn trối.

Nhưng mà lý luận thì hay đấy, mà thực hiện lại có chút khó khăn. Ta rất muốn nói hết chủ ý đã thay đổi trong lòng ra, buộc hắn đáp ứng, nhưng lại phát hiện ngay cả khí lực mở miệng cũng không còn. Ngược lại nước mắt chảy ra rất dễ dàng, trong nháy mắt đã trào xuống miệng. Nhưng ta cũng không muốn để lại cho hắn ấn tượng thút thít cuối cùng, vì thế trong lòng càng vội vàng muốn thu nước mắt trở lại, đổi thành một nụ cười nhẹ, trái lại càng gấp càng loạn, ta vẫn không thể cười được.

Cái bộ dạng này nhất định rất khó xem, trong lòng ta tuyệt vọng suy nghĩ, cảm giác được ngón tay Tần Liễm chậm rãi dời lên, tay của hắn vô cùng ấm áp, lúc hắn dịu dàng cẩn thận nâng mặt ta lên thì nước mắt ta càng mãnh liệt trào ra.

Một khắc kia ta đột nhiên nghĩ rằng, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, kỳ thật ta đã rất ít khi khóc. Mà từ lúc mười sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, sau mỗi một lần rơi lệ, thật thật giả giả, đều là bởi vì người trước mặt này.

Ta thật sự không bỏ được hắn.

Hắn hạ giọng: “Không cần phải sợ. Chúng ta lập tức sắp tới Tàng Lang rồi. Sẽ ổn thôi.”

Lời này hiển nhiên là đang dỗ ta. Ta biết chúng ta tuy rằng đã đến biên giới đại mạc, nhưng mà lộ trình cách Tàng Lang còn rất nhiều ngày. Ta nóng lòng nói hết lời trong lòng ra, lại thất vọng phát hiện vẫn không có khí lực mở miệng.

Tần Liễm nhẹ nhàng nói: “Sao vậy? Có phải không nỡ rời xa ta phải không?”

Nước mắt ta càng trào ra, dùng hết khí lực nháy mắt mấy cái, hi vọng hắn có thể hiểu rõ.

Mà hắn hiển nhiên là hiểu, cười một cái, nắm chặt tay của ta, nói với ta: “Đừng lo lắng, bất luận ở đâu thì ta đều đi cùng nàng.”

Ta rất muốn trả lời hắn, ta quả thật không bỏ được hắn, lại không hề hi vọng sau khi ta chết hắn cũng phải đi cùng ta. Tiếc rằng trong cổ họng kề cà không phát ra được âm thanh nào, ta đành phải dùng khẩu hình miệng kể rõ với hắn, nói cả buổi trời, khí lực dành dụm từng chút đều dùng hết, hắn vẫn không đáp lại, như là không hiểu được.

Ta thật sự sốt ruột, rốt cuộc cũng nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, lại không phải là ý ta muốn nghe: “Chung quy ta đã từng làm một vài chuyện, mặc dù nàng cho rằng có thể lý giải được, nhưng ta lại không cách nào dùng lý do tương tự để an ủi mình. Dù rằng nàng không hề oán giận, ta lại biết nàng đã chịu ủy khuất rất nhiều. Mà ta, ngoại trừ đi cùng nàng thì không thể nào nghĩ ra còn có cách khác có thể xoa dịu sự uất ức của nàng. Mà nếu nàng rời khỏi ta, có lẽ nàng cũng sẽ cảm thấy cô đơn, ta đi cùng với nàng, nàng sẽ không cảm thấy sợ hãi, ta cũng sẵn lòng, như vậy không phải rất tốt sao?”

Ta giật mình, nước mắt chợt rớt xuống như mưa, lặng lẽ khóc lớn.
Bình Luận (0)
Comment