“Không cần đi...”
Vừa mới đặt Ly Ương xuống giường, tay Bạch Nhiễm đã bị nàng gắt gao níu lại
không thả. Thấy Ly Ương ôm chặt cánh tay của mình không ngừng nức nở, môi Bạch
Nhiễm khẽ cong, đưa tay vỗ nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Được, ta không đi, không
đi.”
Đáng tiếc dịu dàng khuyên lơn của hắn không khiến Ly Ương an tĩnh lại, nàng vẫn
cau mày không ngừng nghẹn ngào: “Ô, Phượng Hề, không cần đi.”
Đợi đến khi nghe rõ tên Ly Ương gọi lên trong miệng, thần sắc vốn là nhu hòa
của Bạch Nhiễm trầm xuống, động tác vỗ nhẹ Ly Ương cũng thoáng chốc ngừng lại.
Ly Ương không nhận được đáp lại gì càng nghẹn ngào lợi hại hơn, nước mắt từ
khóe mắt một giọt tiếp một giọt không ngừng tràn ra, từ từ hội tụ thành tia
nước nhỏ, tay nắm Bạch Nhiễm cũng càng dùng sức.
Bạch Nhiễm đứng ở bên giường, mặc cho Ly Ương cầm lấy tay của mình, khóc kêu,
chính là không hề có bất kỳ đáp lại gì nữa. Nghe trong miệng Ly Ương một lần
lại một lần kêu tên Phượng Hề, trên trán Bạch Nhiễm từ từ khép lại nếp uốn, đáy
mắt thâm thúy đen bóng cũng chầm chậm hội tụ cảm xúc đen tối khó phân biệt,
thậm chí cái tay bị Ly Ương vững vàng níu lại cũng càng ngày càng cứng ngắc.
Hắn, thật rất muốn che cái miệng nhỏ nhắn này lại, để cho cái tên đó hoàn toàn
biến mất. Hắn không muốn từ trong miệng nàng nghe được bất kỳ lời gì có liên
quan đến Phượng Hề nữa. Sau đó, hắn cũng đích xác là làm như vậy.
Bạch Nhiễm cúi người, đưa tay bắt được cằm Ly Ương, hung hăng hôn lên cái miệng
nhỏ nhắn không ngừng kêu tên người khác.
Trong lúc nhất thời, vạn vật đều tĩnh lặng, giữa răng môi đều là mùi rượu nồng
nặc.
“Um...” Ý thức của Ly Ương không rõ chỉ cảm thấy khó thở, giống như là có cái
gì ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ thế giới của nàng. Như vậy khiến cho nàng
theo bản năng lắc lắc cánh tay muốn giãy giụa, lại bị người đưa tay đè lại,
càng khó rung chuyển nửa phần.
Đợi đến khi cảm thấy trừng phạt đủ rồi, Bạch Nhiễm mới buông Ly Ương ra. Nhìn
Ly Ương chỉ lo hít vào từng ngụm từng ngụm, bên môi Bạch Nhiễm mới lần nữa hiện
lên mấy phần tươi cười. Lần này thì thôi, hắn sẽ khiến nàng sau này chỉ gọi tên
của mình hắn.
Đầu ngón tay chạm vào mi tâm (giữa hai lông mày) của Ly Ương, thần lực theo ngón tay của Bạch Nhiễm ôn
hòa xuyên vào trong cơ thể Ly Ương. Thần lực ấm áp chậm rãi lan tràn toàn thân,
cuối cùng toàn bộ hội tụ đến trái tim và thần hồn nàng. Loại cảm giác thoải mái
an tâm này khiến cho Ly Ương mới vừa tức thì còn nóng nảy bất an hiện tại đã
bình yên tiến vào giấc ngủ, thần sắc Bạch Nhiễm cũng dần dần chìm xuống, trong
mắt tràn đầy ngưng trọng. Mấy ngày nay trừ thuốc ra, mỗi ngày hắn đều rót thần
lực vào điều dưỡng cho Ly Ương, nhưng... tim bị thương nặng nhờ thần lực không
ngừng tu dưỡng từ từ khôi phục lại, nhưng thần hồn Ly Ương vẫn thỉnh thoảng
vững chắc thỉnh thoảng dao động, không có nửa phần khuynh hướng chuyển biến
tốt.
Qua hồi lâu, Bạch Nhiễm thu tay lại, bất an trong lòng càng sâu. Nhìn Ly Ương
ngủ thật say, Bạch Nhiễm khe khẽ thở dài, thật sự nếu không có chuyển biến tốt,
hắn cũng chỉ có thể mang nàng đi Thiên Sơn một chuyến. Bạch Nhiễm đang nghĩ như
vậy, ngoài phòng truyền đến một dòng khí lạnh như băng. Qua trong giây lát, cửa
đã bị mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại, người nọ đã vào bên trong phòng.
Lông mi trắng tóc bạch kim, lại nói con ngươi gần như trong suốt, gương mặt
hình dạng rõ ràng không có chút vẻ mặt nào, mơ hồ tiết lộ ra mấy phần xa cách.
Khí chất cực lãnh đạm giống như khí lạnh trên đỉnh Thiên Sơn, làm cho người ta
không dám tùy ý đến gần, rồi lại xuyên suốt sạch sẽ, không chút nào dính khí
bẩn của thế gian. Khí chất độc nhất vô nhị như vậy, trong trời đất này chỉ có
một người, Trọng Túc sơn thần Thiên Sơn.
Trọng Túc đến rõ ràng khiến cho Bạch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thần sắc ngưng
trọng vừa rồi cũng đột nhiên buông lỏng, “Thần Quân.”
Trọng Túc nhẹ nhàng gật đầu với Bạch Nhiễm, đi tới bên cạnh Ly Ương, đưa tay
khoác lên trên cổ tay nàng. Quả nhiên, giống như đúc với dự đoán của hắn. Giờ phút
này tình huống của Ly Ương nếu không phải mỗi ngày hao phí lượng thần lực lớn
là không thể nào ổn định. Nghĩ tới đây, mặt băng sơn của Trọng Túc xuất hiện
một tia động dung, hắn nghiêng người nói với Bạch Nhiễm: “Mấy ngày nay, làm
phiền Đế quân.”
Bạch Nhiễm tự nhiên hiểu hắn chỉ cái gì, chẳng qua gật đầu hỏi: “Thần Quân có
biết tại sao lại như vậy?”
“Thần hồn của Nhân nhi mặc dù ở trong lòng Thiên Sơn ôn dưỡng hơn bốn nghìn năm
cũng chỉ khôi phục được hơn phân nửa, bộ phận còn lại bể tan tành căn bản không
cách nào khôi phục nữa. Cho nên lúc chuyển thế ta mới không thể không xuống cấm
chế với nàng, trước khi thần hồn nàng hoàn toàn vững chắc thì không thể hóa
thân. Ai ngờ vừa gặp Phượng Hề, nàng lại phá cấm chế hóa thân trước.” Trọng Túc
cười khổ một cái, nhìn Ly Ương nằm ở trên giường tiếp tục nói, “Thần hồn Nhân
nhi vốn là chưa hoàn toàn vững chắc, đoạn thời gian trước gặp phải Hỏa Kỳ Lân
bị trọng thương hơn nữa mấy ngày nay tâm thần đều tổn hại, mới có thể biến
thành như hôm nay.”
“Thần Quân có biện pháp?” Lời nói của Trọng Túc khiến cho trong lòng Bạch Nhiễm
trầm xuống, chuyện so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Còn phải làm phiền Đế quân hộ pháp cho hai ta.” Trọng Túc gật đầu một cái, nói
với Bạch Nhiễm.
Nghe lời này, Bạch Nhiễm yên lòng, lui về phía sau hai bước đứng ở bên cạnh bàn
nói: “Xin Thần Quân yên tâm.”
Trọng Túc đưa tay ngăn lại thần thức của Ly Ương, để cho nàng nằm ngang ở trên
giường, rồi sau đó từ trong ngực móc ra một bình thủy tinh trong suốt, bên
trong bình lóe ra ánh nhàn nhạt. Đây là mảnh vụn thần hồn còn sót lại của Nhân
Phi. Tháo nắp bình thủy tinh ra, Trọng Túc hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ
thần lực vào trên hai ngón tay ở tay phải, con ngươi vốn là trong suốt cũng lộ
ra màu thủy lam nhàn nhạt. Mảnh vụn thần hồn trong suốt nhờ thần lực của Trọng
Túc dẫn dắt chậm rãi từ trong bình thủy tinh hút ra ngoài, biến thành một sợi
dây trong suốt liên kết đến mi tâm của Ly Ương, một tia một tia vô cùng chậm
rãi thấm ướt vào.
Cũng không lâu lắm, tiêu hao thần lực khổng lồ khiến cho sắc mặt của Trọng Túc
có chút trắng bệch, cái trán cũng toát ra mồ hôi, nhưng những thần hồn kia lại
chỉ tiến vào một phần ba. Dù vậy, Trọng Túc cũng không dám dừng lại nửa khắc.
Bởi vì chỉ cần mỗi lần bị cắt đứt, những mảnh vụn thần hồn còn sót lại sẽ lập
tức tiêu tán, hơn nữa thần hồn trong cơ thể Ly Ương cũng sẽ bị thương nặng,
thậm chí sẽ có thể vỡ vụn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời đêm ngoài phòng chẳng biết lúc
nào đã bị mặt trời mới lên chiếu rọi. Trọng Túc vẫn duy trì động tác lúc đầu,
đem một tia thần hồn cuối cùng ở đáy bình chậm chạp dung nhập vào trong cơ thể
Ly Ương. Cho đến vào lúc giữa trưa ngày hôm sau, tất cả mảnh vụn thần hồn trong
bình thủy tinh mới hoàn toàn sáp nhập vào trong cơ thể Ly Ương.
Trọng Túc vừa buông tay, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, may mà
Bạch Nhiễm tới trước một bước đỡ hắn.
“Thần hồn dung hợp có thể cần mấy ngày, đợi đến khi thần hồn hoàn toàn dung
hợp, Nhân nhi sẽ tỉnh lại.” Điều khí chốc lát, Trọng Túc liền mở miệng nói,
“Đoạn thời gian này, bất kỳ quấy rầy nào cũng có thể tạo thành thương tổn nặng
cho thần hồn của Nhân nhi.”
“Thần Quân yên tâm, mấy ngày nay ta sẽ một tấc cũng không rời canh giữ ở bên
người nàng.”
“Đế quân, đã quyết định?” Trọng Túc ngẩng đầu lên, thẳng tắp ngắm vào trong mắt
Bạch Nhiễm.
“Vâng.” đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc rơi trên trán Ly Ương, Bạch Nhiễm cười
khẽ, “Thần Quân muốn ngăn cản?”
Nếu như lúc này, nói sự thật cho Phượng Hề, nói không chừng Tiên giới liền có
thể tránh thoát một kiếp nạn lớn. Bạch Nhiễm nhìn lại hai tròng mắt gần như vô
sắc của Trọng Túc, môi hơi vểnh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trọng Túc nhẹ nhàng lắc đầu, liếc nhìn Ly Ương ngủ mê man, trịnh trọng nói với
Bạch Nhiễm: “Sau này xá muội làm phiền Đế quân.”
“Nhất định không phụ nhờ vả của Thần Quân.” Bạch Nhiễm kinh ngạc trong bụng,
nhưng vẫn cười trả lời.
Cuối cùng liếc nhìn Ly Ương, Trọng Túc đứng dậy cáo từ, “Như vậy ta liền cáo
từ.”
***
Rời núi Nguyên Hoa, Trọng Túc nhìn hướng núi Phượng Kỳ, trong bụng than nhỏ.
Cuối cùng, tất cả vẫn đi về phía trước. Hắn biết hết tất cả, nhưng cũng không
cải biến được chút nào.
Vẫn còn nhớ năm ấy trên đỉnh Thiên Sơn, Nhân Phi hỏi hắn vì sao phải ngăn cản
nàng xuống núi. Hắn nói: “Nếu ngươi xuống núi, sẽ gặp gỡ kiếp lớn trong đời.
Chỉ có ở lại trên núi, mới có thể tránh qua một kiếp này.”
Khi đó Nhân Phi trả lời thế nào, nàng cười nói: “Nếu là kiếp nạn của ta, ta làm
sao có thể tránh qua? Huống chi, coi như tránh qua kiếp này, nói không chừng sẽ
đưa tới kiếp nạn lớn hơn nữa.”
Hắn cuối cùng không tiếp tục ngăn cản nàng xuống núi nữa. Cho nên không bao
lâu, hắn đến núi Phượng Ngô thấy được Phượng Hề chỉ còn một hơi, còn có Nhân
Phi gần như tuyệt vọng. Nàng nói: “Ca, ta muốn cứu hắn.” Kiên định quyết tuyệt
như vậy, không có chút nào dao động.
Hắn khuyên nàng: “Kiếp sau gặp lại, hắn chưa chắc có thể nhận được ngươi.”
Nàng lại thờ ơ, “Không sao, chỉ cần hắn tốt là đủ rồi.”
Nàng nói: “Không có có đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không.”
Hắn đúng là vẫn còn theo nàng. Hấp hối sắp chết, nàng bắt lấy ống tay áo của
hắn, thanh âm nhẹ đến cơ hồ nghe không rõ, nàng nói: “Ca, không cần nói cho
Phượng Hề ta là ai. Nếu như hắn nhận không ra ta, vậy liền coi như hết.”
“Được.” Hắn đáp ứng nàng. Đó là muội muội của hắn, hắn làm sao không biết. Nàng
đánh cuộc, đánh cuộc Phượng Hề có thể nhận ra nàng. Nếu như Phượng Hề nhận
không ra nàng, hắn có tư cách gì để tiếp tục yêu nàng? Cho nên hôm nay, mặc dù
biết như vậy có lẽ có thể khiến cho Tiên giới tránh qua một kiếp nạn lớn, hắn
cũng lựa chọn không nói. Huống chi tựa như theo lời Nhân Phi, coi như tránh qua
kiếp này, ai biết có thể đưa tới kiếp nạn lớn hơn hay không.
Nhớ tới Bạch Nhiễm, Trọng Túc không khỏi lắc đầu một cái. Người kia, cũng sẽ
không sai lầm nữa. Chẳng qua là đường này, vẫn không dễ đi.
***
Đất cực Bắc, đỉnh Thiên Sơn.
Phượng Hề và Nhân Phi tìm khắp cả Thiên Sơn cũng không thấy bóng dáng của Trọng
Túc, liên tiếp đợi mấy ngày, cũng không thấy hắn ra ngoài.
“Ca ca có thể bế quan rồi, hơn nữa xem ra còn là bế quan rất lâu.” Ngồi ở bên
trong cái phòng nhỏ thường ngày, Nhân Phi lắc đầu nói, “Lần này bế quan cũng
không biết khi nào mới gặp, có lẽ ngày mai, có lẽ trăm năm ngàn năm sau, ai
cũng không nói chính xác.”
Trọng Túc như thế nào bế quan vào lúc này? Phượng Hề đứng ở cửa sổ, cau mày
nhìn cả núi băng tuyết.
Thấy Phượng Hề cúi đầu trầm tư, Nhân Phi đi tới bên cạnh hắn, nắm tay của hắn
cười nói: “Bằng không, chúng ta trước hết ở nơi này, chờ ca ca xuất quan rồi
mới trở về?”
“Ngươi cũng nói, ngày xuất quan không nói chính xác. Nếu đợi đến trăm năm hoặc
là ngàn năm sau, như thế nào cho phải?” Phượng Hề ôm Nhân Phi vào trong ngực,
ngửi mùi hoa sen nhàn nhạt trên tóc nàng, nói, “Huống chi, chúng ta còn phải
trở về thành thân.”
Nghe lời này, hai má Nhân Phi bỗng dưng nóng lên, gắt giọng: “Ngươi gấp cái
gì?”
“Gấp, sao có thể không gấp?” Phượng Hề vùi đầu ở cần cổ của nàng, cười nói, “Ta
chờ cũng đã hơn bốn nghìn năm, có thể nào không gấp?”
“Hơn bốn nghìn năm đợi được, trăm năm hoặc là ngàn năm lại chờ không được?”
Nhân Phi xoay người, giống như chất vấn.
Không nghĩ tới Phượng Hề cũng bắt được tay của nàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn
nàng nói: “Uh, đợi không được. Ta chờ hơn bốn nghìn năm, cả ngày lẫn đêm đều
nhớ ngươi. Hôm nay thật sự chờ được, không lấy ngươi về nhà sớm một chút, ta sợ
ngươi lại chạy.”
Hắn không có nói ra khỏi miệng, cho tới bây giờ, hắn cũng không dám tin tưởng
hắn thật đợi được nàng. Nhưng đúng là như thế, hắn mới gấp khó dằn nỗi mà muốn
vĩnh viễn ôm nàng ở trong lòng mình. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận
được nàng là chân thật.
Nhân Phi ngẩn ra, cặp mắt sáng ngời hiện ra tâm tình kỳ dị. Nằm ở ngực Phượng
Hề, vẻ mặt Nhân Phi không còn vui vẻ tựa như bình thường, nhìn qua thật thấp
thỏm bất an, thậm chí là, trong nháy mắt có lùi bước. Nhưng đợi đến khi nàng
ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt của nàng đã là nụ cười sáng rỡ nhất, nàng nói:
“Phượng Hề, chúng ta trở về thành thân đi.”
“Đợi đến ca ca xuất quan, chúng ta trở về nữa, được không?”
“Tốt.” Phượng Hề ôm nàng, cười nói, “Ngươi nói cái gì cũng tốt.”