Một ngày này, nhất định
phải được ghi vào sử sách Tiên giới, trở thành lịch sử không bao giờ phai mờ.
Sáng sớm, trời vừa khẽ sáng, “Nhân Phi” từ sớm đã bị tiên tỳ gọi tỉnh. Mấy tiên
tỳ hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, trang điểm tinh xảo nhất cho nàng, mang
theo mũ phượng chói mắt nhất, phủ thêm áo cưới đẹp nhất. Khi khăn voan màu đỏ
phủ lên, trong tầm mắt “Nhân Phi” chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi, ngay cả cúi
đầu, cũng chỉ có thể trông thấy áo cưới đỏ tươi của mình.
Hai tay đặt ở trên đùi, “Nhân Phi” lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, chờ
đợi kiệu hoa đến, hỉ nương nghênh nàng vào kiệu. Suy nghĩ không tự chủ bay đến
thời điểm lúc đầu nàng còn là sen trắng, nam tử lịch sự nho nhã đó đứng ở bên
cạnh ao, nụ cười như gió xuân khiến cho nàng mê say. Có lẽ là tâm nguyện chờ
đợi nhiều năm rốt cuộc có thể đạt thành, đầu ngón tay “Nhân Phi” có chút kích
động đến run run. Nhưng sau một khắc, nghĩ đến mấy ngày nữa lập tức phải cởi bỏ
phong ấn, lòng của nàng lại trầm vài phần. Không sao, khi đó nàng đã sớm rời đi
núi Phượng Kỳ với Phượng Hề rồi, sẽ không bị bất kỳ dính líu. Đối mặt bất an
không thể tránh, “Nhân Phi” chỉ có thể không ngừng ở đáy lòng mình trấn an.
Có lẽ là vô cùng chuyên chú chờ đợi, khiến “Nhân Phi” cảm thấy thời gian trôi
qua hết sức chậm chạp. Tính thời gian, kiệu hoa vốn nên đến nhưng cho tới bây
giờ còn chưa tới. “Nhân Phi” nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi tiên tỳ bên cạnh:
“Còn chưa tới sao?”
“Cô nương yên tâm, lập tức sẽ đến.” Tiên tỳ dẫn đầu cười dịu dàng đáp, vậy mà
trong mắt khẽ nheo lại của nàng cũng là trầm tĩnh như nước, không hề gợn sóng.
Nói xong lời này, tiên tỳ đứng đầu nháy mắt với mấy tiên tỳ khác bên cạnh, “Các
ngươi đi ra ngoài xem một chút đã xảy ra chuyện gì, sao kiệu hoa này cho đến
bây giờ chưa tới?”
“Vâng.” Mấy tiên tỳ đáp một tiếng, ra khỏi phòng.
“Nhân Phi” không nói gì thêm, vẫn an tĩnh ngồi ở trên giường chờ đợi, vậy mà
đôi tay xanh nhạt đặt trên đùi đã tiết lộ tâm tình thật của nàng lúc này, đầu
ngón tay hơi dùng sức nắm lại nói cho mọi người, nàng cũng không bình tĩnh như
bề ngoài. Tiên tỳ đứng đầu nhìn tất cả ở trong mắt, trên mặt mỉm cười, im lặng
không lên tiếng đứng ở một bên, vẫn an tĩnh chờ đợi.
Ở miệng núi, tiên đồng tiếp đón không ngừng dẫn từng tiên nhân tới tham gia
tiệc vào vườn. Trên người Phượng Hề vẫn là một bộ áo đỏ không đổi như ngày
thường, đỉnh đầu là một mũ ngọc xanh vấn tóc bạch kim vãn khởi lên, không có
thay đổi chút nào. Không ít tiên nhân thấy thế, trong lòng tuy có chút không
hiểu, chẳng qua là ngại vì đủ loại nguyên nhân cũng không có mở miệng, dưới sự
chỉ dẫn của tiên đồng và tiên tỳ ngồi vào vị trí của mình.
“Chuẩn bị như thế nào?” Nhìn thấy Phượng Minh, Phượng Hề thấp giọng hỏi.
Phượng Minh gật đầu một cái, cũng hạ thấp giọng nói về: “Đều chuẩn bị xong.”
Nhưng vào lúc này, Bạch Nhiễm cũng đến. Thấy Phượng Hề ăn mặc giống hệt thường
ngày, Bạch Nhiễm nhíu mày, trong bụng hiểu rõ. Đi tới trước mặt Phượng Hề cùng
Phượng Minh, Bạch Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Hôm nay là ngày vui của Phượng
quân, quả thật là rạng rỡ khiến mọi người ghen tị.”
Người khác có thể không biết, nhưng Bạch Nhiễm đã rõ ràng. Đối với trào phúng
ngầm xen lẫn trong lời nói của hắn, Phượng Hề tự nhiên biết nguyên nhân, thản
nhiên nhận tới, “Đế quân có thể tới, thật là vinh hạnh. Nếu có chỗ không tốt,
mong rằng Đế quân bao dung.”
Bạch Nhiễm lắc đầu, khẽ cười nói: “Cô độc chờ đợi hơn bốn nghìn năm, hôm nay
rốt cuộc có thể được như ý nguyện, Bạch Nhiễm ở chỗ này chúc mừng Phượng quân.”
Phượng Minh ở một bên nghe đối thoại của hai người, nhớ tới Ly Ương mất đi bóng
dáng vào đêm trước, nhìn lại Bạch Nhiễm mặt mỉm cười, ngôn ngữ mang gai trước
mặt, trong lòng chợt nhảy ra một phỏng đoán. Chẳng lẽ là Bạch Nhiễm giấu Ly
Ương đi?
Đợi đến khi Bạch Nhiễm rời đi ngồi xuống, Phượng Minh suy nghĩ một chút, cũng
theo sát phía sau.
“Không biết Phượng quân có chỉ giáo gì?” Bạch Nhiễm cầm lấy bầu rượu trên bàn,
rót một ly rượu cho mình và Phượng Minh ngồi xuống bên cạnh.
Phượng Minh uống chén rượu, làm như lơ đãng nói: “Ly Ương, không thấy.”
Bạch Nhiễm sửng sốt, nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tiểu Bạch không phải là ở
núi Nguyên Hoa sao?”
“Ban đêm hôm trước, nàng đột nhiên không thấy.” Thấy bộ dạng Bạch Nhiễm cũng
giống như không biết, Phượng Minh bất động thần sắc nói, “Ta phái hai người bảo
vệ nàng, ai ngờ hai người này lại bị một đạo ánh sáng lạ cho làm cho mất đi ý
thức. Ngày hôm sau tỉnh lại, tìm không tới người.”
“Ánh sáng lạ? Làm sao lại như vậy?” Bạch Nhiễm nhíu lông mày suy tư chốc lát,
cặp mắt chợt sáng lên, tựa hồ rốt cuộc bắt được điều gì, rồi ngay sau một khắc
khôi phục vẻ mặt ban đầu, “Người của ngươi có thể xác định là ánh sáng lạ?
Không phải là nhìn lầm rồi chứ?”
Phượng Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Nhiễm tự nhiên không có bỏ qua chút
biến hóa nào trên mặt Bạch Nhiễm, tự nhiên biết Bạch Nhiễm cũng nghĩ tới điều
gì, chẳng qua là không chịu nói với mình. Bộ dạng Bạch Nhiễm cũng không gấp
gáp, như vậy Ly Ương sẽ không có nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Phượng Minh yên lòng,
cười yếu ớt không nói. Người có thể từ từ tìm, chỉ cần không có nguy hiểm là
tốt rồi.
Người, rốt cuộc đến đông đủ. Vô luận là nên tới, hoặc là không nên tới. Ngay cả
kiệu hoa chúng tiên vẫn ngẩng đầu chờ đợi cũng rốt cuộc chở tân nương tử từ
trên trời giáng xuống, chim tước quanh kiệu, tiên âm lượn lờ, hai hàng tiên tỳ
cầm giỏ hoa trong tay, cánh hoa như mưa.
“Nhân Phi” ngồi ở trong kiệu khẩn trương đến cả hô hấp cũng có chút khó khăn,
lụa đỏ dưới ngón tay ngọc mềm mại bị nắm ra mấy nếp uốn. Nàng sắp gả cho hắn.
“Nhân Phi” không tự chủ nhắm hai mắt lại, chờ đợi Phượng Hề dẫn nàng ra cỗ
kiệu. Bên tai là tiên nhạc dễ nghe vui mừng, còn có tiếng chúc mừng và tiếng
cười của chúng tiên chung quanh, “Nhân Phi” đột nhiên cảm thấy mình lại giống
như là trong mộng.
Đúng vậy, giống như là nằm mơ. Đợi nàng mở mắt lần nữa đã là lúc chuẩn bị
nghênh đón bàn tay Phượng Hề duỗi ra thì giấc mộng này liền ngưng. Không có bất
kỳ báo trước, đang ở lúc tất cả mọi người chuyên chú nhìn hai vị tân lang tân
nương trong ngoài kiệu hoa, một cỗ ma lực ngất trời từ phía nam núi Phượng Kỳ
lao ra, thẳng ép chín tầng trời, khiến tất cả mọi người ở đây nháy mắt im lặng.
Cùng lúc đó, những người ma giới ẩn núp trong chúng tiên, tiên tỳ, tiên đồng
cũng trong nháy mắt, không chút lưu tình đánh úp về phía người người mới vừa
vẫn còn đang cười nói.
Khoảnh khắc cảm nhận được ma lực, “Nhân Phi” liền khiếp sợ nới rộng cặp mắt ra,
không thể tin xoay đầu nhìn về phía ma lực lao ra. Cho dù là cách lụa đỏ, nàng
vẫn thấy được cột sáng màu tím đen ngất trời, còn có ma lực thật lớn mà mạnh
mẽ. Làm sao lại như vậy? Hắn không phải đã đáp ứng nàng đợi đến khi thành thân
rồi mới phá phong ấn ra sao?
“Nhân Phi” cắn môi, không muốn tin tưởng một màn trước mắt này, nàng sắp gả cho
hắn! Vậy mà chính vào lúc này, trong tay áo của tiên tỳ đứng đầu vẫn đi theo
bên cạnh cỗ kiệu trượt ra một thanh đao ngắn màu tím, vén lên rèm muốn thẳng
tắp vọt tới trước mặt nàng. Khi thanh đao ngắn chứa thần lực sắp đâm tới “Nhân
Phi”, thân thể “Nhân Phi” không hề báo trước nhoáng một cái, đao ngắn xẹt qua tóc
của nàng, khó khăn tránh qua. Tiên tỳ thấy thế, cổ tay khẽ đảo, đao ngắn bổ về
phía cổ trắng noãn của “Nhân Phi”. Lúc này “Nhân Phi” đã sớm vứt khăn voan đỏ
trên đầu, ma lực trút xuống, khăn voan đỏ giống như là vật còn sống cuốn lấy cổ
tay tiên tỳ kia, dùng sức lôi kéo, mạnh mẽ kéo lệch đao ngắn qua mấy phần, lúc
này mới tránh qua. Ở trong điện quang hỏa thạch, tay trái của “Nhân Phi” đã đâm
vào trong tim tiên tỳ, kết thúc tính mạng của nàng.
Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, vui mừng hài hòa lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Ở phút chốc ma lực lao ra kia, Thần Quân bốn phương đã dùng tốc độ nhanh nhất
chạy tới vị trí bốn phía của núi Phượng Kỳ, trong nháy mắt đã sớm chuẩn bị xong
trận Huyền Thiên Quy Hư Sát. Sát trận mở ra, Thần Quân tứ phương và chúng tiên thủ
trận trở về vị trí cũ, không ngừng thúc giục thần lực vào trong trận, cắt cột
ma ngất trời xuống. Mặt khác, tinh anh Ngũ Tộc đã sớm chuẩn bị xong cũng đã đối
mặt người của Ma giới. Chiến thần Phục Thiên và thủ lĩnh Ngũ Tộc, lục đại tinh
quân cũng lập tức xuất hiện ở trong rừng ngô đồng phía nam núi Phượng Kỳ. Lúc
này, thiên binh vâng mệnh thủ vệ phong ấn đã sớm hồn phi phách tán trong ma lực
ngập trời, chỉ còn lại Thanh Tiêu trọng thương té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy bộ dáng của ái tử như vậy, Long Vương lập tức tiến lên, mang Thanh
Tiêu về chỗ an toàn.
Không đợi mọi người động thủ, lại một cỗ ma lực lớn cuồn cuộn từ dưới phong ấn
lao ra, mạnh hơn gấp mấy lần đạo vừa rồi, lập tức kích phá ngăn trở của trận
Huyền Thiên Quy Hư Sát, xông về phía chân trời. Thần Quân bốn phương và chúng
tiên thủ trận bị Sát trận phản phệ, bị thương nặng. Thấy thế, mọi người lại
không dám chậm trễ, Chiến thần Phục Thiên cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích
trong tay, dẫn đầu xông về phong ấn.
Ma lực lành lạnh hùng hậu vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, lần đầu tiên
Phục Thiên đánh thẳng vào liền bị một cỗ ma lực cản lại, rồi sau đó một bóng
dáng từ phía dưới bay ra.
“Ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha, ba ngàn năm rồi! Đồ Chư ta rốt cuộc lại
thấy ánh mặt trời rồi!!” Tiếng kêu cuồng ngạo kèm theo ma lực truyền khắp mỗi
góc trong mấy ngàn dặm chung quanh, Đồ Chư mặc áo đen đứng ở không trung, ngửa
mặt lên trời cười dài.
Thu lại ma lực, Đồ Chư đứng ở bầu trời, mắt nhìn xuống mọi người phía dưới,
khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Hừ, hôm nay Việt Khâm đã chết, chỉ bằng mấy
người các ngươi còn muốn ngăn cản ta?”
“Đồ Chư, hôm nay bọn ta phụng mệnh Ngọc Đế diệt ma, thề phải bắt ngươi lại!”
Long Vương tiến lên một bước, giọng nói đanh lại.
“Diệt ma? Ha ha ha ha ha, diệt ma thật hay! Để ma như ta xem đến tột cùng các
ngươi diệt ta như thế nào!” Đồ Chư hét lớn một tiếng, trực tiếp xông về phía
Long Vương, tay phải xuất hiện một cây trường thương, đâm về tim Long Vương.
Tốc độ của Đồ Chư cực nhanh, vừa dứt lời đã đến trước người Long Vương, mắt
thấy trường thương sắp đâm vào tim Long Vương, một thanh trường kiếm đột nhiên
xuất hiện, từ đuôi đến đầu đẩy trường thương ra. Vậy mà thế đầu của trường
thương không giảm, chẳng qua là thoáng lệch mấy phần, đâm vào đầu vai Long Vương.
Bạch Nhiễm cau mày, kiếm phong chuyển một cái, đâm về tay phải của Đồ Chư. Lúc
này, mọi người còn lại cũng không có dừng lại, từ bốn phương tám hướng đánh tới
Đồ Chư cười một tiếng, làm như căn bản không thấy mấy đạo kiếm quang từ bốn
phía đánh tới, trường thương vẫn đâm về trước, xuyên qua đầu vai Long Vương,
mạnh mẽ đẩy hắn xuống mặt đất. Cũng chính là vào thời khắc này, công kích của
mọi người còn lại cũng đến.
Thân hình Đồ Chư như điện, thoáng qua một kiếm của Bạch Nhiễm rồi, lấy trường
thương làm điểm tựa, thoáng dùng lực đến chỗ khác. Không chờ hắn đứng lại,
Phương Thiên Họa Kích của Phục Thiên đã đến như chẻ tre, đánh về phía hắn. Lúc
này Đồ Chư mới có chút coi trọng, rút trường thương từ trên người Long Vương
ra, nghênh đón Phục Thiên. Mà mặt khác, hổ trảo của Bạch Hổ vương cũng đánh úp
về phía đầu vai hắn.
Đồ Chư không hổ là nam nhân mạnh nhất Tiên giới năm đó, cho dù là chống lại nam
nhân mạnh nhất Tiên giới hôm nay, cộng thêm đứng đầu Ngũ Tộc, lục đại tinh quân
cũng vẫn hơi chiếm thượng phong. Ba vị trong lục đại tinh quân đã bị thương
nặng, Long Vương và Huyền Vũ cũng đều vô lực tái chiến, vậy mà vết thương trên
người Đồ Chư lại cũng chỉ là chút da lông, không hề đáng ngại. Vừa nhìn, cao
thấp đã thấy.
“Cũng chỉ có như vậy phải không?” Đồ Chư cầm thương mà đứng, nhìn mọi người
trước mặt, bật cười lớn, trong mắt đều là cuồng ngạo, “Tiên giới không có Việt
Khâm, chỉ bằng mấy người các ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
Không ai trả lời, ánh mắt Phục Thiên lẫm liệt, Phương Thiên Họa Kích vẽ một
cái, lại xông tới một lần nữa. Cùng lúc đó, Phượng Minh, Mạc Thần còn có Bạch
Nhiễm cũng từ ba phương hướng khác vây công Đồ Chư. Đồ Chư khinh thường khẽ hừ,
không có chút do dự liền nghênh đón. Trong lúc nhất thời, bốn người triền đấu
tiến vào gay cấn, ngay cả tam đại tinh quân còn lại cũng không xen tay vào
được. Đấu cùng bốn người, Đồ Chư thành thạo. Bốn người Phục Thiên mặc dù nhìn
qua đánh ngang tay với Đồ Chư, nhưng trên thực tế vẫn đang ở thế hạ phong.
May mà, trận Huyền Thiên Quy Hư Sát mở ra lần nữa, ma lực của Đồ Chư bỗng dưng
bị áp chế vài phần, không thông thuận giống vừa rồi. Thiên Lôi thỉnh thoảng từ
trên trời giáng xuống càng thêm mang đến không ít phiền toái cho hắn, cũng chế
tạo không ít cơ hội cho Phục Thiên. Lần này, Đồ Chư có vẻ có chút cố hết sức,
mà tam đại tinh quân rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội, không cho Đồ Chư bất kỳ
cơ hội thở dốc, rối rít gia nhập trận hỗn chiến này.
Thiên Lôi trận Huyền Thiên Quy Hư Sát giáng xuống cũng không phải là Thiên Lôi
bình thường, đó là Thiên Lôi có lực diệt ma thuần chính nhất ngưng tụ mà thành
trong trời đất, có thể nói là thứ ma kiêng kỵ nhất. Bị sét đánh đuổi như vậy,
cũng không phải dễ chịu. Cho nên Đồ Chư tình nguyện chịu trúng mấy cái đao
kiếm, cũng nhất định tránh Thiên Lôi thi thoảng từ trời giáng xuống.
Trận diệt ma này, ước chừng đấu mười ngày mười đêm, không hề ngừng nghỉ chốc
lát, Đồ Chư cũng từ vị trí chiếm thế thượng phong lúc đầu dần dần rơi xuống thế
hạ phong, cuối cùng bị Chiến thần Phục Thiên chém giết dưới Phương Thiên Họa
Kích.
Trận chiến này, lục đại tinh quân Tiên giới chết một nửa dưới tay Đồ Chư, Thần
Quân bốn phương bị trận Huyền Thiên Quy Hư Sát phản phệ cực lớn cũng đều bị
thương nặng, ngay cả Chiến thần Phục Thiên cũng vì vậy mất đi cả cánh tay trái.
Đứng đầu Ngũ Tộc cũng đều trọng thương, Long Châu của Long Vương bị hủy trong
chốc lát, thần hồn trưởng tộc Huyền Vũ bị tổn thương, xương tay hai tay của Mạc
Thần rách hết, tâm mạch của Phượng Minh đều tổn hại, mà Bạch Nhiễm... Hồ bạc
khổng lồ nhắm mắt nằm ở trên đất, chỗ ngực bụng có một vết thương khổng lồ nhìn
thấy mà ghê, da thịt mơ hồ, máu tươi bốn phía, chín cái đuôi hôm nay chỉ còn
lại bảy cái, vô lực rủ xuống trên mặt đất. Cách đó không xa, thần kiếm Trường
Hồng làm bạn với hắn vạn năm gãy lìa trên mặt đất, không còn ánh sáng rực rỡ
hôm qua.