Màn đêm trầm trầm, ánh
trăng như sương.
Vốn dĩ đây là lúc ngủ yên, Ly Ương lại nằm trên giường êm lăn qua lộn lại,
không buồn ngủ chút nào. Những năm này mỗi ngày đều là vùi ở trong ngực Bạch
Nhiễm mà ngủ, sớm đã tạo thành thói quen. Hôm nay đột nhiên phải chia phòng ngủ
một mình, Ly Ương bi ai phát hiện ra mình bị mất ngủ.
Không thể không thừa nhận, nàng có chút nhớ nhung lồng ngực ấm áp quen thuộc
của Bạch Nhiễm.
Trước kia khi còn làm hồ ly, nàng còn có thể xem chuyện vùi ở trong ngực Bạch
Nhiễm ngủ ngon là điều đương nhiên, hiện tại hóa thân thành người thì chuyện đó
đã không thể tiếp tục xảy ra được. Cho nên nói, làm người nào có tiêu dao tự
tại như làm hồ ly? Hoá thân thành người trong lòng Ly Ương yên lặng rỉ máu,
thương cảm cho đời hồ mỹ mãn của nàng đã chết đi.
Bên trong phòng đột nhiên xuất hiện một luồng hơi thở mát thấu tâm, giống như
băng tuyết vạn năm trên đỉnh Thiên Sơn, trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, tinh
khiết tự nhiên. Hít mũi một cái, Ly Ương cảm thấy kỳ quái, muốn xoay người ngó
nhìn đột nhiên lại bị buồn ngủ nồng đậm xuất hiện tập kích, trong nháy mắt mất
đi ý thức.
Ở trong phòng bên cạnh, Bạch Nhiễm đã sớm tắt đèn ngủ chợt mở hai mắt ra,
thoáng một cái đã qua đến bên trong phòng Ly Ương. Rõ ràng thấy có người tới,
mắt phượng của Bạch Nhiễm híp lại, trong bụng xuất hiện một trận kinh ngạc, thế
nào lại là hắn?
Ngoài phòng ánh nắng tươi sáng, phong cảnh vừa đúng. Ly Ương lại không có nổi
bất kỳ chút hăng hái nào, dẹp miệng, hữu khí vô lực nằm ở cửa sổ nhìn trời.
Kể từ lúc hóa thân thành người, thời gian Bạch Nhiễm ở cùng nàng rõ ràng ít đi
rất nhiều. Cũng không biết có phải là gần đây do Bạch Nhiễm quá bận rộn, hai
người vốn như hình với bóng bây giờ trở nên một ngày cũng chỉ gặp nhau có mấy
lần. Điều này cũng đành thôi, nhưng cho đến hôm nay cũng đã trải qua mấy ngày,
ngay cả bóng dáng Bạch Nhiễm nàng cũng không nhìn thấy. Ly Ương rất là khó
chịu, Bạch Nhiễm đáng chết này, rốt cuộc là đã len lén chạy đến nơi nào chơi
rồi?
Chẳng lẽ lời đồn lưu truyền gần đây là thật, người này muốn chọn phi rồi? Coi
như là thật muốn chọn phi đi, cũng nên để cho nàng tới tham gia náo nhiệt cùng
chứ? Hắn cũng không phải không biết nhìn mỹ nhân là niềm yêu thích của nàng,
nói thế nào nàng cũng có thể đưa ra một chút chủ ý, lựa chọn mỹ nhân cho hắn.
Ly Ương đang nhìn trời suy nghĩ lung tung, người bị nàng hung hăng quần ẩu một
bữa trong óc nàng liền hiện ra trong tầm mắt. Áo bào trắng bạc, ngọc quan xanh
đậm, mặt mày mỉm cười, xa xa nhìn lại như thiên nhân, quả thật là một bức tranh
tuyệt hảo về mỹ nam đi trong tiết thanh minh! Bất quá, con hồ ly lông đỏ chết
bầm đang thoải mái nằm trong ngực mỹ nam lẩm bẩm ngáp, lại từ đâu xuất hiện?!
Gào khóc ngao, bất quá nàng cũng chỉ mới hóa thân có mấy ngày, Bạch Nhiễm liền
không chịu được tịch mịch, kiếm tân sủng khác rồi?!
“Lão Bạch, con hồ ly hỗn tạp chết bầm này ngươi từ đâu lấy được?” Chỉ vào tiểu
hồng hồ (hồ ly đỏ nhỏ) đang bình yên vùi ở trong chỗ chuyên chúc của mình lúc
trước, Ly Ương trợn mắt nhìn, lửa giận trong mắt dường như có thể cắn nuốt tiểu
hồng hồ, hận không thể lập tức ném nó ra.
Trấn an tiểu hồng hồ bị Ly Ương đột nhiên dọa cho sợ đến mức hướng trong lồng
ngực mình rụt đầu, Bạch Nhiễm nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: “Cái gì hồ
ly tạp nham chết bầm? Đây là tiểu nữ nhi mà Vị Thanh trưởng lão nhờ ta nuôi mấy
ngày, Vân Lâm. Tiểu Bạch, chớ hù dọa nàng.”
“Ngươi đường đường là hồ đế Thanh Khâu từ khi nào lại thành đặc biệt nuôi hồ
chết bầm rồi?” Thấy Bạch Nhiễm nói chuyện lại nghiêng về con tiểu hồng hồ kia, thậm
chí mơ hồ có chút trách cứ, trong lòng Ly Ương không vui, có một loại cảm giác
oán giận thê lương của sủng vật bị chủ nhân vứt bỏ.
“Ngươi không phải là ta nuôi lớn lên? Nếu đã có tiền lệ như ngươi, ta tự nhiên
không dễ cự tuyệt người khác.” Bạch Nhiễm cười cười, đưa tay theo thói quen
vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực. Bất quá chỉ là vừa sờ qua liền có cảm giác không
đúng, tóm lại hồ ly trong ngực sờ không có thuận tay như Tiểu Bạch. Lại nói đến
thiếu nữ trước mặt đang trừng mắt căm tức nhìn, đáy lòng Bạch Nhiễm xẹt qua một
tiếng thầm than.
“Nếu ngươi không nguyện ý, chẳng lẽ còn có người dám ép ngươi sao?” Thấy bộ
dạng Bạch Nhiễm cúi đầu trêu chọc tiểu hồng hồ, Ly Ương cảm thấy hình ảnh chủ
sủng hài hòa này vạn phần chướng mắt, đáy lòng dâng lên một hồi ghen tuông,
nhịn không được chất vấn.
Bạch Nhiễm nhướng mày, bên mép nâng một tia cười yếu ớt, “Ta dĩ nhiên là nguyện
ý, nuôi nữ nhân tộc Hồ, vốn là ta nên làm.”
Ly Ương cắn môi, trong lòng chua xót không chịu nổi, nói cũng không nên lời.
Không sai, nàng vốn cũng không phải là đặc biệt. Bạch Nhiễm có thể nuôi nàng,
dĩ nhiên cũng có thể nuôi hồ chết bầm khác. Hồ đế Thanh Khâu muốn nuôi hồ chết
bầm, đừng nói là con tiểu hồng hồ hôm nay, tương lai hồ ly gì mà không có?
“Đúng rồi, Át Quân và Tấu Ngọc đã biết được tin tức ngươi hóa thân, mấy ngày
nữa bọn họ sẽ đến Thanh Khâu đón ngươi về núi Nguyên Hoa.” Thấy Ly Ương không
lên tiếng, Bạch Nhiễm lại nhàn nhạt mở miệng nói.
“Cái gì?” Ly Ương không dám tin nhìn Bạch Nhiễm, lời muốn nói mạnh mẽ bị chặn
lại.
“Ngươi đã trải qua hóa thân thành người, dĩ nhiên là phải về núi Nguyên Hoa.”
Bạch Nhiễm nhíu nửa bên lông mày, xem đó như chuyện đương nhiên mà nói.
Thấy bộ dạng này của Bạch Nhiễm, đáy lòng Ly Ương giống như có thứ gì bỗng dưng
bị chặt đứt. Bạch Nhiễm đáng chết, đây là ngươi biến đổi biện pháp đuổi ta về
nhà? Ly Ương nắm chặt hai tay, không biết trong lòng rốt cuộc là tư vị gì, chỉ
cảm thấy khó chịu dị thường, không bao giờ muốn tiếp tục ở nơi này nữa, giậm
chân một cái, không nói gì liền chạy đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Ly Ương chạy như bay rời đi, Bạch Nhiễm nhếch khóe miệng, cười
nhạt, trong mắt phượng thoáng qua ánh tối tăm khó phân biệt.
Ra khỏi phòng, Ly Ương thật không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy tim trào lên một
cổ tức không thoát ra được, dứt khoát hóa nguyên hình, trong đầu buồn bực chạy
như điên về một phía. Cũng không biết mình đến tột cùng là chạy bao lâu, đợi
đến thời điểm Ly Ương dừng bước lại, nàng đã không biết mình đang ở phương nào.
Nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, nhớ tới Bạch Nhiễm không có lương tâm, Ly
Ương có cảm giác mình bị vứt bỏ chợt thấy ủy khuất ngập trời, nước mắt càng
không ngừng “lách cách” rơi xuống, cuối cùng không nhịn được nằm ở trên cỏ xanh
gào khóc.
Ly Ương chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Bạch Nhiễm sẽ không cần nàng. Bạch
Nhiễm mỗi lần đều dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, mỉm cười kêu nàng “Tiểu
Bạch”, Bạch Nhiễm luôn bất đắc dĩ lắc đầu đối với nàng, rồi lại cưng chiều mến
yêu nàng, Bạch Nhiễm cầm lược gỗ đào chuyên chú búi tóc cho nàng...
Nhưng hôm nay, hắn lại bảo nàng về núi Nguyên Hoa.
Bạch Nhiễm đáng chết, ngươi lại không quan tâm ta rồi! Ly Ương nằm ở trong bụi
cỏ, nức nở, quanh thân dâng lên ánh sáng bạc, thần lực ức chế không được trút
xuống ra ngoài, cỏ cây chung quanh bị ngưng kết thành băng. Đến cuối cùng, cả
đỉnh núi Ly Ương ở cũng bị ngưng kết thành băng, nhưng mà Ly Ương chỉ lo vùi
đầu khóc không chút nào không có phát hiện.
“Ai ——” một tiếng than nhẹ, Ly Ương rơi vào một lồng ngực mềm mại.
“Vạn vật đều có linh tính, coi như là thương tâm, cũng phải khống chế thần lực
của mình.” Người nọ áo đỏ tóc bạch kim, mắt phượng hẹp, bên mép mang theo một
tia cười yếu ớt thanh nhã, người tới đúng là Phượng Hề.
Phượng Hề vốn là trên đường trở về núi Phượng Kỳ, đi ngang qua phát hiện nơi
này dị thường nên xuống điều tra, lúc này mới nhìn thấy tiểu bạch hồ một mình
nằm ở trên cỏ khóc rống. Thấy tiểu bạch hồ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, nhất
thời không kịp có phản ứng, Phượng Hề cười khẽ, động tác êm ái lau đi nước mắt
nàng, “Lần sau cũng không thể như vậy.”
Phượng Hề tuy nói như vậy, Ly Ương lại nửa điểm cũng không có cảm giác được ý
trách cứ của hắn. Nam tử từ trên trời giáng xuống đứng ở trên tảng đá than nhẹ
trong mộng, chân chân thật thật xuất hiện ở trước mặt mình, con ngươi màu nâu
nhạt tràn ngập bao dung, ôn hòa đến khiến người không nhịn được muốn đắm chìm
hơn, Ly Ương cái gì đều không thể suy tư, chẳng qua là theo bản năng gật đầu.
Thần lực ấm áp không ngừng từ quanh thân Phượng Hề lan ra, dần dần bao trùm cả
tòa núi. Cũng không lâu lắm, đỉnh núi bị Ly Ương biến thành băng liền khôi phục
nguyên trạng. Ly Ương le lưỡi, vừa áy náy, vừa ngượng ngùng, cúi đầu không dám
nhìn hắn.
“Ngươi là tiểu bạch hồ mà Bạch Nhiễm mang theo trong ngực đến tiệc Bách Hoa Mật
Lạc lần trước?”
Hắn lại nhớ nàng? Nghe được lời nói của Phượng Hề…, Ly Ương kinh ngạc ngẩng đầu
lên.
Biết mình không có nhận lầm hồ ly, Phượng Hề mỉm cười, hỏi: “Nơi này cách Thanh
Khâu có chút đường xá, chẳng lẽ là lạc đường?”
Bị Phượng Hề nói trúng, Ly Ương đưa ra hai móng che đầu, chợt cảm thấy dị thường
mất mặt. Ông trời ơi, tại sao phải để nàng ở thời điểm chật vất nhất sa sút
nhất gặp phải Phượng Hề? Coi như là nàng thật có duyên với vị mỹ nam này, cũng
phải chọn thời điểm tốt gặp nhau chứ?
Phản ứng thú vị của tiểu bạch hồ khiến cho Phượng Hề không nhịn được cười ra,
đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn đầu Ly Ương, Phượng Hề nói: “Nếu là như thế, ta liền
đưa ngươi trở lại Thanh Khâu.”
Vừa nghe phải về Thanh Khâu, Ly Ương lập tức nhớ lại Bạch Nhiễm đáng chết có
tân sủng liền vứt bỏ cũ sủng, lập tức duỗi móng ngăn lại Phượng Hề, liều mạng
lắc đầu. Nàng mới không cần trở lại Thanh Khâu, chết cũng không cần!
“Ngươi không phải là gây gổ với Bạch Nhiễm cho nên mới rời nhà đi ra ngoài?”
Thấy Ly Ương kiên quyết không muốn trở lại Thanh Khâu, Phượng Hề suy đoán nói.
Mặc dù cùng sự thật có chút khác a, nhưng coi như tám chín phần mười rồi, Ly
Ương gật đầu một cái.
Tiểu bạch hồ không muốn về Thanh Khâu, vậy làm sao bây giờ? Phượng Hề có chút
bất đắc dĩ.
“Gào khóc ——” Ly Ương kêu lên, hai cái móng vuốt ôm lấy một cái tay của Phượng
Hề, một đôi mắt to đen lúng liếng vừa bao hàm chờ đợi, vừa đáng thương nhìn
Phượng Hề, rõ ràng chính là đang nói: ta đã không có nhà để về, chẳng lẽ ngươi
muốn cho tiểu bạch hồ đáng thương như ta lưu lạc tứ phương?
Phượng Hề thấy thế, nhếch miệng mỉm cười, hỏi: “Nếu ngươi nguyện ý trước hết
cùng ta trở về núi Phượng Kỳ, tốt không?”
Nghe lời này, Ly Ương lập tức lắc lắc cái đuôi, vui vẻ gật đầu đáp ứng. Hừ,
Bạch Nhiễm đáng chết, ngươi không quan tâm ta, có người chịu muốn ta! Tiểu hồ
ly khiến người thương như ta, còn sợ không ai muốn? Ngươi coi chừng con hồ ly
tạp nham chết bầm kia sống qua ngày đi!
Trở về núi Phượng Kỳ, chuyện thứ nhất Phượng Hề làm là để cho linh tước bay đến
Thanh Khâu đưa tin. Nhìn linh tước vỗ cánh bay đi, Ly Ương liếc Phượng Hề một
cái, rất là buồn bã. Chẳng lẽ ngươi cũng không nguyện để cho ta chờ lâu mấy
ngày?
Phượng Hề tất nhiên hiểu nỗi buồn bã trong mắt Ly Ương, sờ sờ đầu của nàng, an
ủi: “Tổng nên cho hắn cái tin tức, nếu không tìm được ngươi, Bạch Nhiễm sẽ
gấp.”
Gấp? Tên kia mới sẽ không gấp. Ta đã là cũ sủng bị ném bỏ rồi, hiện tại ngươi
chịu tiếp quản, hắn cao hứng còn không kịp, mới sẽ không trông nom ta. Ly Ương
lẩm bẩm mấy tiếng, không cho là đúng rũ cái đuôi, hung hăng chửi bới Bạch Nhiễm
một bữa ở trong lòng.
Tối hôm đó, linh tước trở lại. Nhìn tin tức linh tước mang về, Phượng Hề có
chút không hiểu tâm tư Bạch Nhiễm. Thấy hai hàng lông mày của Phượng Hề khẽ
nhíu lên, Ly Ương tiến tới bên cạnh hắn, muốn xem Bạch Nhiễm rốt cuộc nói những
thứ gì ở trong thơ?
“Mấy ngày này, Ly Ương trước ở lại núi Phượng Kỳ của ta làm khách tốt không?”
Phượng Hề đem thư để qua một bên, ôm lấy tiểu bạch hồ đang muốn xem thư, nụ
cười nhẹ như đóa hoa sen, dịu dàng hỏi.
Ly Ương sửng sốt, mắt liếc thư để một bên. Trên tờ giấy trắng noãn, chữ viết
phiêu dật ung dung của Bạch Nhiễm rõ ràng có thể thấy được.
Nàng cho là, hắn tổng hội tới đón nàng.
Nhưng hắn nói, vậy thì phiền toái Phượng quân trông nom thay vài ngày.
Rõ ràng lồng ngực Phượng Hề ấm áp như vậy, Ly Ương vẫn cảm nhận được trận trận
lạnh lẽo.
Bạch Nhiễm, ngươi thật không quan tâm ta?