Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 47

Ly Ương và Phi Mặc ở thôn Hạnh Hoa ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư ở Lương Thanh Trì tha thiết đưa mắt nhìn thì rời đi.

“Lần này tốt lắm, cuối cùng đã đưa vị ôn thần này đi.” Nhìn thuyền bè càng lúc càng xa, Lương Thanh Trì thở dài một tiếng, khó được có cảm giác sảng khoái xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, xem ra cuộc sống tốt của mình lại tới.

Ai ngờ vừa mới đi trở về hai bước, một con linh tước không biết từ nơi nào nhô ra rơi xuống đầu vai Lương Thanh Trì. Xem xong thư linh tước truyền đến, Lương Thanh Trì cố nén xúc động đuổi theo bóp chết người kia, giọng căm hận mắng: “Đi vẫn không quên sai khiến ta! Tên khốn kia thực sự muốn ép khô ta mới cam tâm! Tiểu Nhạc, nhanh đi về chuẩn bị, hôm nay gia muốn đến Vạn Hoa lâu hưởng thụ một phen!”

“Hắt xì ——” bên kia Lương Thanh Trì phẫn hận mắng trong lòng, bên này Phi Mặc hợp với tình hình hắt xì thật to.

Ly Ương ngồi ở bên cạnh hắn nhíu nhíu mày, ho khan mới không có bao lâu, không phải là bị phong hàn nữa chứ? Bất quá cũng phải nói, Lương Thanh Trì đến tột cùng dùng cách gì, khiến Phi Mặc ở trong ba ngày ngắn ngủn tốt hơn nhiều như vậy. Thấy khí sắc Phi Mặc bây giờ đã tốt hơn, người cùng tinh thần, hoàn toàn không có bộ dáng bệnh hoạn, không phải thật sự lấy dương bổ dương chứ? Nghĩ tới đây Ly Ương không khỏi thấy lạnh run, mình càng ngày càng không thuần khiết rồi, đều là bị Xuân Liễu dạy hư.

Nếu Lương Thanh Trì biết ý tưởng bây giờ của Ly Ương, nhất định sẽ lập tức từ thôn Hạnh Hoa giết một mạch tới đây. Con mẹ nó thải dương bổ dương, lão tử bị tên khốn kia ép khô được không? Nhớ lại ba ngày nay hắn không thể chối từ vất vả, mỗi đêm ngày vì tên khốn kia chuyển đưa thần lực chữa thương, không keo kiệt chút nào dùng hết thiên tài địa bảo mấy năm nay thu được ở Nhân giới vào trên người hắn. Tên khốn kia không cảm kích rơi nước mắt còn chưa tính, quay đầu lại liền hao tổn tâm cơ với hắn, nội đan của thú Hư hộc máu mấy tháng mới thu vào được cũng bị mất!

Thật ra thì hắn căn bản không biết gì, Phi Mặc từ lúc vừa mới bắt đầu chính là đến vì nội đan thú Hư này. Trừ nội đan thú Hư, còn có cái gì có thể hấp dẫn hắn? Cho nên gặp phải Phi Mặc này, Lương Thanh Trì thật thành một bi kịch lớn không có gì sánh kịp.

“Sao vậy?” Thấy biểu tình biết vậy chẳng làm của Ly Ương, Phi Mặc khó có được hăng hái hỏi.

Ly Ương khoát tay áo lung tung, “Không có gì.”

Phi Mặc không có hỏi nữa, chẳng qua là nhíu lông mày nhìn nàng.

“Được rồi, ta chỉ đang suy nghĩ Lương Thanh Trì rốt cuộc dùng cách gì, nhanh như vậy đã có thể khiến ngươi thay đổi như vậy.” Bị loại ánh mắt trầm tĩnh bình thản này nhìn chăm chú đến sợ hãi, Ly Ương hai ba câu liền khai báo.

“Bất quá là chút thủ đoạn tầm thường.” Phi Mặc không để ý lắm phủi ống tay áo chẳng biết lúc nào đã dính lá cây.

May mà Lương Thanh Trì không nghe được những lời này của Phi Mặc, nếu không nhất định sẽ thật bị hắn làm tức giận đến hộc máu bỏ mình.

Ly Ương nghi ngờ liếc hắn một cái, có chút không tin, “Thủ đoạn tầm thường có thể trị bệnh của ngươi?”

“Bất quá chẳng qua là đè xuống mặt ngoài thôi.”

“Chẳng qua là mặt ngoài sao?” Vừa dứt lời, Ly Ương mắt tinh phát hiện trong tay Phi Mặc chẳng biết lúc nào nhiều hơn một viên châu nổi ánh sáng xanh nhạt, tựa hồ có đồ vật gì đó đang mơ hồ chảy xuôi mặt ngoài hạt châu, “Đây là cái gì?”

Phi Mặc mím môi cười một tiếng, nhìn qua tâm tình rất tốt, “Nội đan.”

Viên nội đan thú Hư này là ngàn năm trước Thanh Trì giết một con thú Hư có tu vi ba ngàn năm ở đáy vực Vĩnh Tịch Chi Uyên của Tiên giới đoạt được. Thú Hư vốn cực kỳ thưa thớt, nội đan của thú Hư là vật nghịch thiên đã ít lại càng ít, cả Tiên giới chỉ có một viên trong tay Ngọc Đế.

“Nội đan?! Ngươi cần nội đan này làm gì?” Ly Ương cả kinh, nội đan đối với người phàm cũng không có tác dụng.

“Làm gì? Dĩ nhiên là ăn.” Phi Mặc nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Ly Ương tựa hồ là nàng hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.

Ăn? Cách nói này ngược lại cực kỳ hình tượng, bởi vì nội đan bình thường hấp thu đều là nuốt nó vào trước, rồi sau đó chậm rãi cắn nuốt hấp thu tinh hoa trong đó. Chẳng qua là, người phàm có thể hấp thu nội đan rồi hả?

Phi Mặc nhìn thấu trong lòng Ly Ương đang suy nghĩ gì, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người?”

Ly Ương lại bị lời nói của Phi Mặc hung hăng đập cho đầu óc choáng váng, “Ngươi không phải là người thì là cái gì?”

“Về sau ngươi sẽ biết.” Phi Mặc ý vị sâu xa nhìn Ly Ương một cái, con ngươi tĩnh mịch lóe lên một tia ánh sáng không biết tên, giống như sao sáng nhanh chóng lóe rồi biến mất trong màn đêm, làm cho người ta khó có thể nắm lấy.

Về sau? Tầm mắt Ly Ương dao động qua lại nhiều lần ở trên người Phi Mặc, chỉ bề ngoài của Phi Mặc, thật không nhìn ra bản thể của hắn là cái gì. Hết thảy thần thú, yêu thú hấp thu tinh hoa trời đất biến thành hình rồi, bề ngoài đều là tinh xảo phi phàm, nào có bình thường không có gì lạ giống như Phi Mặc. Chẳng lẽ nói bản thể của Phi Mặc xấu vô cùng, cho nên dù là hóa hình cũng...

Điều này cũng không đúng, Ly Ương lắc đầu một cái, dù bản thể của tên kia xấu xí không thể gặp người, hóa thân rồi cũng phải thành một thiếu niên tuấn mỹ chứ? Theo thực lực của Phi Mặc làm sao có thể không làm được? Chẳng lẽ là bởi vì bệnh cũ của hắn? Ly Ương nghĩ đến nhập hồn không chút chú ý tới Phi Mặc bên người nàng đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ dịu dàng cưng chiều bao quanh nàng.

“Phi Mặc.”

“Ừ?” Ly Ương hồi hồn, Phi Mặc thu hồi tầm mắt, dường như tùy ý đáp một tiếng.

Thanh âm Phi Mặc có mùi vị đặc biệt, có lúc chỉ tùy ý đáp cũng sẽ làm cho người ta nghe ra tư vị khác, âm điệu hơi nâng cao êm ái quét vào tai ngươi, kích thích tiếng lòng ngươi.

Ly Ương thử dò xét hỏi một câu, “Ngươi rốt cuộc bị bệnh gì?”

“Cũng coi như không phải là bệnh.” Phi Mặc chỉ đáp một câu liền không nói tiếp, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn viên nội đan thú Hư trong tay hắn, nhìn dáng vẻ cũng biết hắn không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Kể từ đó, Ly Ương cũng không tốt tiếp tục truy vấn nữa. Hơn nữa nàng rất khẳng định, coi như nàng muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, Phi Mặc sẽ không để ý tới nàng nữa. Cho nên nàng cũng im lặng, dứt khoát nhìn ngoài cửa sổ bắt đầu đờ đẫn.

Trong khoang thuyền yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm nước sông chậm chạp lưu động, mềm mại, nhẵn nhụi, lộ ra điềm tĩnh và bình yên khó có thể quên. Thời khắc an nhàn như thế, Ly Ương tìm tư thế thoải mái, híp mắt lại tính toán nghỉ ngơi một lát.

“Canh chừng giùm ta đi.” Vuốt vuốt nội đan trong tay, Phi Mặc làm ra quyết định.

“À?” Ly Ương mới vừa rồi có chút buồn ngủ nhất thời không hồi thần được, đợi khi nhìn đến viên nội đan ánh sáng lung linh trong tay Phi Mặc mới bừng tỉnh hiểu ra, xem ra hắn muốn hấp thu viên nội đan này trên thuyền. Chẳng qua là hấp thu nội đan có yêu cầu cực cao, cũng cực kỳ hung hiểm, thân thể của Phi Mặc bây giờ, chịu được sao? Ly Ương có chút không xác định hỏi một câu: “Được không?”

“Đó là tất nhiên.” Phi Mặc vẫn có vẻ bẩm sinh tự tin.

“A, vậy ngươi cẩn thận.” Ly Ương suy nghĩ một chút, tóm lại không ai lấy mạng của mình tùy tiện nói giỡn.

“Đó là tự nhiên.” Lời giống vậy, ngữ điệu giống vậy, câu thứ hai đến trong lỗ tai Ly Ương liền thay đổi cực kỳ đáng đánh đòn.

***

Vẫn là như cũ. Ly Ương chui vào khoang thuyền, liền thấy một trứng vịt to bị kết giới bao phủ.

Khi Ly Ương vừa thấy kết giới này thì cực kỳ kinh ngạc, kết giới này lại là khoảng không gian đen kịt, căn bản không nhìn thấu bên trong xảy ra chuyện gì. Ly Ương đã từng thử qua dùng thần thức tìm một chút, nhưng không nhìn thấy gì, đều là không công mà lui.

Người này không phải nói rất nhanh sao? Đã qua vài ngày rồi, làm thế nào nửa điểm động tĩnh cũng không có? Phi Mặc tính toán kết kén ở trên thuyền tới khi nào? Hấp thu nội đan cần bao lâu? Không phải cần mấy năm chứ? Nàng còn phải suy nghĩ để nói với lão Vương, tránh cho lão Vương nghĩ nàng làm gì Phi Mặc...

Nghĩ tới đây, Ly Ương cũng có chút uất ức. Nếu không phải nàng có thể cảm nhận được tim của Phi Mặc trong kết giới không ngừng nhảy, nàng nhất định sẽ hoài nghi Phi Mặc có phải hấp thu nội đan bị phản phệ chết rồi hay không.

“Cô nương, chúng ta đã đến trong Định Châu, tối hôm nay có thể đến bến sông.” Lão Vương thấy Ly Ương ra ngoài, thần sắc sầu khổ trên mặt vẫn không chuyển tốt, khuyên nhủ, “Cô nương yên tâm, công tử vừa nhìn chính là người có phúc, không có việc gì.”

“Ừ.” Ly Ương không yên lòng đáp một câu, nhìn cảnh tượng hai bên bờ sông, trái tim không biết là tư vị gì. Lẽ ra nàng và Phi Mặc không dính líu, hai người cũng không quen thuộc. Cũng không biết thế nào, hiện tại cái bộ dáng này, nàng lại không nhịn được lo lắng cho hắn, hơn nữa còn rất lo lắng, tổng sợ trong lúc này xảy ra sự cố gì.

Đảo mắt mười ngày đã qua, thuyền nhỏ của bọn Ly Ương chậm rãi lái vào sông, đứng ở đầu thuyền xa xa nhìn lại có thể thấy đầu tường Lộc thành. Bây giờ đã là vào buổi tối, cửa thành đã sớm đóng, đường thủy vào thành cũng bị đập nước ngăn lại. Nếu bọn Ly Ương muốn vào thành, nhất định cần thiết chờ thêm một đêm ở ngoài thành.

Ly Ương vốn định vòng qua Lộc thành tiếp tục gấp rút lên đường, nhưng lương khô và đồ ăn vặt chuẩn bị trên thuyền cũng đã bị nàng ăn xong rồi, nàng nhất định vào thành mua thêm mới được. Phân phó lão Vương dừng sát thuyền bên đập nước, Ly Ương chui vào khoang thuyền, chờ đợi sáng sớm ngày mai vào thành.

Thấy kết giới trứng vịt to lớn trong khoang thuyền, Ly Ương liền cảm thấy nhức đầu. Đã qua mười ngày, sao Phi Mặc còn chưa đi ra? Chẳng lẽ hắn tính đến Tây Cương mới phá xác ra sao? Cũng không biết thế nào, trong óc Ly Ương liền hiện lên tình cảnh Phi Mặc phá trứng vịt ra một cách tự nhiên, nháy mắt một hồi lạnh lẽo vô danh cuốn tới.

Đang lúc Ly Ương bị tình cảnh tưởng tượng của mình làm ghê tởm, tiếng hát cực kỳ cảm động dễ nghe từ đàng xa bay tới đây, như giọng oanh ca thanh thúy uyển chuyển tháng ba, lộ ra thật đột ngột trong đêm tối yên tĩnh, rồi lại tốt đẹp đúng mức như thế.

Đẩy cửa sổ ra, xuyên thấu qua khe hở đập nước, Ly Ương thấy dòng sông ở bên trong thành, ba chiếc thuyền hoa đang vô cùng chậm rãi từ từ lái tới. Chiếc thuyền hoa ở giữa khổng lồ nhất, trên thuyền có một tòa lầu nhỏ ba tầng khắc hoa tinh xảo phi phàm, cực kỳ làm người khác chú ý. Nhưng ngó dời tầm mắt là cô gái xinh đẹp mặc y phục lụa mỏng màu hồng đứng trên đỉnh lầu, không nói dung mạo rung động lòng người của cô gái, ngay cả tiếng hát êm tai nghe cảm động chính là từ trong miệng của nàng nhẹ nhàng nhảy ra.

Hai tay Ly Ương đỡ bệ cửa sổ, hai con mắt to không nháy mắt nhìn chằm chằm cô gái trên đỉnh thuyền, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Sau khi đến Nhân giới, nàng vẫn muốn hóa thân thành nam tử đi uống rượu hoa, lại bất đắc dĩ vẫn luôn không có cơ hội. Hôm nay mặc dù không uống rượu hoa, nhưng nhìn mỹ nhân cũng là vô cùng hưởng thụ.

Đang lúc Ly Ương nghe nhập đến thần, theo bản năng đi theo ca khúc mỹ nhân cô nương kia ngâm nga, chợt kết giới trứng vịt vẫn không có động tĩnh gì trong khoang thuyền có phản ứng. Kết giới đột nhiên chấn động dẫn đến thuyền bè chấn động, ngay cả mặt nước chung quanh thuyền cũng khơi dậy một tầng lại một tầng rung động, hơn nữa rõ ràng có khuynh hướng từ từ tăng cường.

Trong nội tâm Ly Ương run lên, tiếp tục như vậy nhất định sẽ dẫn người tới. Nghĩ đến đây, Ly Ương lập tức thu lại tâm thần, ngưng tụ thần lực, thêm một tầng kết giới ở ngoài kết giới, lúc này mới ngăn trở chấn động.

“Cô nương, thuyền giống như đang rung!” Lão Vương ngủ bên ngoài cảm nhận được thuyền chấn động, gõ cửa khoang thuyền.

“Không có việc gì, không phải đã ngừng sao?” Ly Ương đề cao thanh âm trả lời một câu, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào kết giới trước mắt.

“Cô nương coi chừng, nếu như có chuyện gì, lập tức gọi ta.” Lão Vương không yên tâm nói một câu.

“Ta biết rõ rồi, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi.” Phát hiện bên trong tầng kết giới càng ngày càng chấn động mãnh liệt, Ly Ương không dám chậm trễ, lập tức tạo một tầng kết giới bên ngoài, chuẩn bị cho việc ngoài ý muốn.

Ngoài cửa sổ vẫn truyền đến tiếng hát dễ nghe của mỹ nhân kia, nhưng Ly Ương đã vô tâm nghe tiếp. Chỉ thấy tầng kết giới Phi Mặc bày ra từ từ bắt đầu trở thành nhạt, giữa ánh sáng tiêu tán, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở trong kết giới...
Bình Luận (0)
Comment