Có một số việc, ngươi
không nghĩ nó, nó liền cố tình muốn tới. Tỷ như hiện tại, tầng kiếm khí bên
ngoài đan điền của Phi Mặc đang bộc phát hùng hậu bén nhọn, mỗi khi hắn cẩn
thận thử hướng dẫn thần lực đi qua đều sẽ bị những kiếm khí này không tốn sức
chút nào vô tình cắn giết, đều không ngoại lệ. Điều này là như thế nào? Ý nghĩa
Mặc Tiêu đang từng bước một thoát khỏi khống chế của hắn.
Đây là chuyện hôm nay Phi Mặc không muốn nó xảy ra nhất, nhưng nó lại cố tình
xảy ra. Việc đời có lúc cũng làm người ta cắn răng nghiến lợi thế này. Dĩ nhiên
nếu như Phi Mặc biết chuyện xảy ra ở Tiên giới hiện tại, chỉ sợ sẽ không cắn
răng nghiến lợi đơn giản như vậy.
Tiên giới, Thung Lan cốc.
Nhai cỏ Vĩnh Ninh trong miệng, cuộc sống ăn cỏ giải độc liên tục mấy ngày khiến
Xích có chút phiền não. Cỏ ở chỗ này, so với mùi vị ở đồng cỏ và nguồn nước
thật đúng là kém không ít. Đặc biệt là cỏ Vĩnh Ninh này, cứng ngắc không nói,
mùi vị còn gớm như vậy.
“Ăn xong những thứ này ngươi sẽ hoàn toàn tốt hơn rồi.” Xuân Liễu nhìn cỏ Vĩnh
Ninh sắp thấy đáy kia, coi như là an ủi. Dĩ nhiên, nàng tuyệt sẽ không nói cho
hắn biết thật ra thì nếu nấu cỏ Vĩnh Ninh này với cam mai, uống trong ba ngày
là có thể giải độc. Dù sao, hắn đã liên tục ăn cỏ Vĩnh Ninh bảy ngày rồi. Nếu
như hắn biết nhất định sẽ hỏng mất. Nàng tốt với hắn, mới không nói cho hắn
biết.
Xích liếc Xuân Liễu một cái, đưa tay xốc lên một lá cỏ cuối cùng, bỏ vào trong
miệng, mặt không thay đổi tiếp tục nhai. Duỗi lưng một cái, Xuân Liễu lắc lư
đầu hai cái, vừa định nói gì, cặp mắt đột nhiên nhíu lại, đề phòng nhìn về cửa
cốc.
“Sao vậy?” Nuốt cỏ Vĩnh Ninh xuống, Xích theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thần
sắc biến đổi.
Chẳng qua là mấy hơi, đám người mới vừa tới cửa cốc đã bao vây đứng ở trước mặt
hai người bọn họ. Chỉ thấy mấy người này đều mặc chiến y, cầm kích dài trong
tay, mặt mũi nghiêm túc, khí chất trên người nhìn một cái cũng biết là người
trải qua trăm trận trên sa trường.
Xích biến sắc, trêu chọc trên mặt đã sớm biết mất. Xuân Liễu từ lâu đứng ở
trước người hắn, độc của Xích vẫn chưa hoàn toàn hết, nếu động thần lực thì hậu
quả rất thảm. Nàng còn muốn sớm trở về Vĩnh Tịch Chi Uyên, không muốn tiếp tục
bị hắn liên lụy.
Giằng co không bao lâu, Xích và Xuân Liễu phát hiện đám người kia tựa hồ căn
bản không có ý tứ động thủ, nhưng một khi bọn họ cố gắng muốn phá vòng vây rời
đi, đám người kia liền lập tức có động tác. Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, chính
là vây bọn họ ở chỗ này.
Tại sao có thể như vậy? Xích và Xuân Liễu nhìn nhau, đều thấy được điểm không
hiểu và kỳ quái trong mắt đối phương.
Đám người kia không nói gì, trầm mặc nhìn bọn họ.
“Mẹ nó!” Xích buồn bực rất muốn xông tới tiếp cận bọn họ.
Đang ở lúc Xích và Xuân Liễu suy tính có muốn dùng sức mạnh hay không, đám
người vây quanh bọn họ bắt đầu dãn ra, gọn gàng phân ra một con đường. Thấy rõ
ràng người tới, Xích không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng: “Phượng Hề?!”
Phượng Hề cũng có chút kinh ngạc, hắn nhận được tin tức biết bên cạnh Minh Miêu
còn có một nam nhân, không thể nghĩ đến sẽ là Xích.
Nghe được hai chữ “Phượng Hề”, ánh mắt Xuân Liễu lập tức khóa ở trên thân nam
nhân phong trần mệt mỏi này. Mặc dù chưa từng thấy Phượng Hề, nhưng đối với cái
tên này, Xuân Liễu rất quen thuộc. Vô số ban ngày ban đêm, ở khi Ly Ương mất
hồn nhất, khi nằm mơ, khi rơi lệ, nàng tổng có thể nghe cái tên đó.
Tầm mắt Xuân Liễu quơ tới quơ lui một vòng ở trên người Phượng Hề, ngay sau đó
phát hiện tinh thần trạng thái Phượng Hề thật không tốt. Mặc dù hắn nhìn qua
vẫn thanh nhã phi phàm, nhưng nồng đậm mệt mỏi và lo lắng giữa hai lông mày với
đáy mắt cũng không cách nào che giấu.
Nhìn thấy Xích và Xuân Liễu ở chung một chỗ, Phượng Hề đột nhiên hiểu cái gì,
hỏi: “Nàng ở Nhân giới?”
“Hừ! Nàng là người nào? Ngươi là ai?” Xuân Liễu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng
nhìn Phượng Hề. Nàng đối với Phượng Hề cũng không có bất kỳ hảo cảm. Ngược lại,
chán ghét thì có. Nghĩ đến bộ dáng kia của Ly Ương, nàng xác định toàn thân
Phượng Hề không vừa mắt. Nhìn bộ dáng kia cũng không đẹp bằng lão hồ ly đó,
cũng không làm được chuyện như hắn. Chậc chậc, Ly Ương đến tột cùng coi trọng
người này ở điểm nào hả? Mặc dù lão hồ ly kia hơi âm hiểm xảo trá sắc bén,
nhưng nhìn thế nào cũng tốt hơn người này một chút.
Phượng Hề không có để ý đến lời nói lạnh nhạt của Xuân Liễu, chẳng qua là hơi
mong đợi nhìn về Xích, chờ câu trả lời của hắn.
Xích và Xuân Liễu ở Thung Lan cốc này nhiều ngày như vậy, có một số việc dĩ
nhiên đã biết được rõ ràng. Cho nên hắn cũng không có trả lời, ngược lại nói:
“Nghe nói ngươi thành thân rồi, chúc mừng.”
Sắc mặt Phượng Hề cứng đờ, ngay sau đó cười khổ nói: “Ta không có thành thân.”
Nghe lời này, Xích và Xuân Liễu kinh ngạc liếc nhau một cái, trong mắt hai
người đều là kinh ngạc.
“Hù dọa ai đó? Thiệp mừng cũng phát cả Tiên giới rồi.” Đối với lời này, Xuân
Liễu xì mũi coi thường.
“Ta không có lừa các ngươi, có phải thật vậy hay không các ngươi cứ hỏi liền
biết.”
Đối mặt vẻ mặt thành khẩn của Phượng Hề, Xuân Liễu cũng không tin tưởng, quay
đầu ra chẳng muốn nhìn hắn. Bất quá nàng không tin, có người lại tin. Xích và
Phượng Hề cũng coi là chung sống ngàn năm, hắn đến tột cùng là người như thế
nào, Xích vẫn rất rõ ràng. Phượng Hề sẽ không nói láo, huống chi là chuyện như
vậy. Cho nên, Xích tin.
Thấy vẻ mặt Xích mềm hoá xuống, Phượng Hề lại hỏi một lần: “Nàng ở Nhân giới?”
Lần này, Xích không có tránh, khẽ gật đầu một cái.
Xuân Liễu thấy, cả giận nói: “Ngươi điên rồi?!”
“Không trách được, ta lật đổ khắp Tiên giới cũng không tìm được nàng.” Rốt cuộc
có tin tức Ly Ương, dây cung vẫn giương căng của Phượng Hề cuối cùng buông lỏng
xuống. Thở phào nhẹ nhõm, Phượng Hề lại hỏi: “Nàng ở nơi nào?”
“Câm miệng!” Thấy Xích muốn mở miệng trả lời, trong lòng Xuân Liễu quýnh lên,
đẩy hắn xuống đất, móng vuốt đè xuống miệng của hắn.
Xích từ chối hai cái, đẩy móng vuốt Xuân Liễu đặt trên miệng hắn ra, cả giận
nói: “Ngươi làm gì thế?!”
Xuân Liễu trừng mắt liếc hắn một cái, “Sao ngươi biết hắn nói là sự thật?”
“Hắn sẽ không nói láo.” Xích tức giận nhìn nàng một cái. Liền thừa dịp lỗ hổng
nói chuyện, Xích quấn chặt cơ hội, hắng giọng nói với Phượng Hề: “Nàng ở Cô
Tô.”
Nếu Phượng Hề không có cưới người khác, hiện tại lại vội vã tìm nàng như vậy,
như vậy nói rõ giữa bọn họ nhất định là có hiểu lầm gì. Hơn nữa nhìn bộ dáng
Phượng Hề như vậy, nữ nhân ngu ngốc kia đợi nhiều năm cũng đã chờ đến. Người
khác không rõ ràng lắm nữ nhân ngu ngốc kia đến tột cùng thích Phượng Hề cỡ
nào, nhưng hắn hiểu rõ. Trăm năm Phượng Hề không có ở đây, nàng không có gì liền
chạy đến núi Phượng Kỳ, ngày ngày quấy rầy hắn không nói, còn liên tục nói
chuyện với hắn. Thật vất vả có cơ hội này, tại sao hắn có thể không đẩy một
cái?
Lần này, Xuân Liễu có xung động bóp chết Xích tươi sống!
“Đa tạ!” cặp mắt Phượng Hề cuối cùng có thần thái lại lần nữa.
“Không cần tạ, ngươi chỉ cần đối với nàng thật tốt.” Bị Xuân Liễu đè ở trên
đất, Xích giơ giơ một cánh tay, nói, “Ngươi đi nhanh đi, để nữ nhân ngu ngốc
kia mau chóng hết thương tâm.”
“Được.” Phượng Hề cười đáp một tiếng, dẫn người động thân trở về.
Đợi đến khi mọi người đi hết rồi, Xuân Liễu thu hồi móng vuốt, hung hung dữ dữ
nhìn Xích, “Rất tốt!”
“Vì sao ngươi lại tức giận? Ta cũng là vì tốt cho nữ nhân ngu ngốc kia.” Xích
sờ sờ lỗ mũi, có chút không hiểu hỏi.
“Ngươi biết cái gì?!” Xuân Liễu buồn bực hung hăng cắm móng ở dưới sân cỏ, tích
tụ trong lòng. Lần này coi như bị con cá thúi này hại chết, nếu để cho lão hồ
ly kia biết tin tức đã tiết lộ ra từ chỗ của nàng, còn không biết hắn sẽ chỉnh
nàng thế nào. Nghĩ tới đây, Xuân Liễu càng tức, suy tư có muốn giao ra đầu sỏ
gây nên sự việc này hay không.
Xích cũng bị Xuân Liễu làm cho ra tức giận, “Mẹ nó! Ta thế nào không biết?”
Xuân Liễu cắn răng nhìn Xích một cái, “Độc của ngươi đã giải, tiếp theo như thế
nào chính ngươi tự làm đi.”
Lần này nàng không có ý định tiếp tục tranh luận, nàng nên sớm trở về Vĩnh Tịch
Chi Uyên tránh gió mới đúng. Đợi đến khi lúc chuyện giải quyết xong, nàng xuất
hiện cũng không muộn. Nghĩ tới đây, Xuân Liễu cũng lười nói với Xích tiếp, đi
ra ngoài cốc.
“Mẹ nó, ngươi nói rõ ràng đi!” Thấy Xuân Liễu không nhìn hắn cái nào đã đi ra
ngoài, Xích buồn bực đuổi theo.
***
Nhân giới, Lộc Thành, Du Nhiên cư.
Phi Mặc đã ba ngày không có động tĩnh rồi. Ly Ương cũng không đợi nổi nữa, đẩy
cửa phòng ra. Trong phòng, chỉ thấy Phi Mặc bình yên ngủ ở trên giường dáng dấp
không có gì không đúng. Người này không phải đã ngủ ba ngày rồi chứ? Ly Ương
giựt giựt khóe miệng, đi tới bên giường, đang định đập tỉnh hắn, ai ngờ tay của
nàng còn chưa đụng Phi Mặc, liền bị một cỗ kiếm khí mạnh mẽ cản lại.
Thấy vết máu sâu ở lòng bàn tay, Ly Ương không có lỗ mãng, cẩn thận chỉ dẫn
thần lực tìm kiếm Phi Mặc. Quả nhiên, tình huống giống như vừa rồi, thần lực
này còn chưa đụng phải Phi Mặc, liền bị kiếm khí tiêu diệt. Tình huống như thế
khiến Ly Ương cũng hít hơi, mắt lộ ra ngưng trọng, lập tức hiểu chuyện này
tuyệt không đơn giản như nhìn thấy.
Tại sao có thể như vậy? Ly Ương cau mày nhìn Phi Mặc nằm ở trên giường, mặt mũi
trầm tĩnh an bình, lo lắng trùng trùng. Mặc dù bề ngoài Phi Mặc nhìn qua không
có sao, nhưng tình huống hôm nay rõ ràng chính là những kiếm khí này không chịu
để cho hắn khống chế mà tạo thành. Kiếm khí không bị khống chế, có ý nghĩa gì?
Ly Ương không phải rất rõ ràng, nhưng nàng biết, đây cũng không phải là chuyện
tốt, hung hiểm vô cùng.
Nhưng, nàng chỉ có thể đợi Phi Mặc tự tỉnh lại. Giờ khắc này, Ly Ương phát hiện
mình thật rất vô dụng. Trừ chờ đợi, nàng cái gì đều không làm được. Nếu như
nàng có thể mạnh hơn chút, Phi Mặc đã không vì cứu nàng mà biến thành như bây
giờ. Nếu như nàng có thể mạnh hơn chút, hiện tại nàng sẽ không bó tay hết cách,
chỉ có thể chờ vô ích. Nếu như nàng có thể mạnh một chút...
Thật là vô dụng. Nhìn Phi Mặc hôn mê trước mắt, Ly Ương liều mạng nắm quyền,
đôi môi bị cắn trắng bệch. Nàng thật rất chán ghét mình, cái gì cũng không
biết, cái gì đều không làm được, rất vô dụng. Vô dụng đến nỗi ngay cả mình cũng
chán ghét, còn luôn gây chuyện thị phi, hại mình không đủ, còn hại cả người
khác.