Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 8

Khi Ly Ương đi tới Lạc Phạm Hoa Cốc, Mộ Nghi đang một mình nhảy múa dưới cây hoa Lạc Phạm. Đứng ở ngoài mười bước, Ly Ương không chớp mắt thưởng thức Mộ Nghi đang đắm chìm trong điệu múa. Quần áo múa bó sát người phác hoạ tư thế mỹ lệ của Mộ Nghi càng thêm động lòng người, váy áo tung bay, lụa dài màu vàng kim bay vút ở giữa không trung, kéo lê độ cong tươi đẹp. Một chân sau bay đủ, lụa dài giương nhẹ như cánh hoa mềm mại vòng quanh Mộ Nghi tầng tầng, giống như một đóa hoa Lạc Phạm đang chậm rãi nở rộ, xinh đẹp vô song.

Kết thúc động tác cuối cùng, Mộ Nghi nhẹ nhàng rơi vào trước người Ly Ương, cánh môi giống như trăng non lưỡi liềm, “A Ương hồi lâu chưa có tới.”

Ly Ương không có nói tiếp, bên mép tràn một mạt cười khổ vô cùng nhạt, theo Mộ Nghi vào phòng. Mộ Nghi cũng không biết, đây là lần đầu tiên nàng ra núi Nguyên Hoa trong mấy tháng qua. Kể từ hôm đó nhận thấy được tâm tình của mình, nàng liền không ra khỏi núi Nguyên Hoa nửa bước.

“A Ương, ngươi có tâm sự.” Mộ Nghi liếc thấy Ly Ương không đúng lắm, Ly Ương từ trước đến giờ đều là vui vẻ hôm nay đặc biệt tĩnh, cúi đầu kể cả một câu cũng không nói.

Ly Ương ngẩng đầu, nhìn một đôi tròng mắt đen lưu ly của Mộ Nghi phiếm mấy phần chua xót, coi như là cam chịu.

“Thế nào?” Chỉ một cái, Mộ Nghi liền hiểu được chuyện tình nghiêm trọng, lông mày khẽ nhíu lên, đột nhiên cảm giác được chuyện tựa hồ rất không thích hợp. Vẻ mặt chua xót của Ly Ương khiến cho nàng không ngừng lo lắng, đến tột cùng là thế nào?

Ly Ương cười khổ, không biết tâm tình như vậy đến tột cùng nên nói ra miệng như thế nào. Tay nắm vạt áo thật chặt, thanh âm Ly Ương nhẹ đến cơ hồ sắp tan vào trong không khí, “Mộ Nghi, ta thích Phượng Hề.”

“Cái gì?!” Mộ Nghi vốn là đang còn lười biếng nằm nghiêng ở trên xích đu liền cả kinh, biên độ động tác to lớn thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống. Nàng thật hy vọng là mình nghe lầm.

Ly Ương không nói gì, cúi đầu nhìn vạt áo bị bóp ngổn ngang trong tay cười khổ. Nếu như có thể, nàng cũng không muốn. Nhưng thời điểm nàng phát hiện cũng đã thích, có thể làm sao bây giờ?

Nhìn Ly Ương như vậy, Mộ Nghi cái gì đều không thể nói. Có lẽ từ khoảnh khắc Ly Ương nằm mơ thấy Phượng Hề kia, tất cả cũng đã nhất định. Chẳng qua là Phượng Hề chờ đợi vĩnh viễn đều chỉ có một mình Nhân Phi, Ly Ương dù thích thế nào cũng sẽ không có bất kỳ kết quả, tựa như cùng nàng vĩnh viễn cũng đợi không được người về.

Ly Ương giương mắt nhìn Mộ Nghi, cặp mắt ngăm đen kia giống như đang hỏi nàng nên làm cái gì bây giờ, thật không biết làm sao. Mộ Nghi ôm Ly Ương đến trong ngực, há mồm muốn nói những gì, lại phát hiện hôm nay nói gì đều là vô dụng. Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ còn lại một câu nhàn nhạt: “A Ương, phải dũng cảm.”

Khi rời đi Lạc Phạm Hoa Cốc, bên tai Ly Ương vẫn vang câu cuối cùng Mộ Nghi nói với nàng.”A Ương, không nên đi tìm Phượng Hề nữa, quên hắn đi.”

Nhìn cửa núi Phượng Kỳ quen thuộc, Ly Ương không khỏi cười khổ một hồi, mình hẳn là trong lúc vô tình đến nơi này. Rõ ràng không ngừng tự nói với mình không thể đi vào, chân lại mau một bước làm quyết định. Còn chưa tới phía sau núi, Ly Ương liền nghe đến tiếng đàn quen thuộc. Bên cạnh ao sen, trong đình bạch ngọc, người nọ áo đỏ như lửa, tóc bạch kim như sương, ưu nhã nhẹ như sen trắng trong ao.

Cúi đầu thu lại chán nản trong lòng, Ly Ương đi tới bên cạnh ao sen ngồi xuống, theo thói quen cầm lên thức ăn cá bên cạnh. Nhìn cái bóng trong nước, Ly Ương cười một tiếng. Lúc không thấy, tưởng niệm căng vọt. Hôm nay thấy, lại cũng không dám đến gần.

“Ào ——” ao nước vẩy ra, Ly Ương giương mắt, không ngờ là cá chép đuôi màu đỏ lần trước. Tay nắm thức ăn cá đưa đến phía trên nó, Ly Ương nhướng mày, cười một tiếng: “Muốn ăn không?”

Cái bóng cá chép màu đỏ trong nước không ngừng vòng quanh tuần tra tới lui, thỉnh thoảng còn dừng lại phịch mấy cái lên xuống, tựa hồ đang đòi ăn.

“Bảo ngươi đừng dùng nước tung tóe ta, không cho ngươi ăn.” Ly Ương lè lưỡi, hướng về phía nó làm cái mặt quỷ. Không ngờ cá chép màu đỏ kia lại nhảy ra mặt nước một cái, không ngừng hung hăng vung nước cả người Ly Ương, đuôi cá càng thêm lắc trên cánh tay Ly Ương.

Tiện tay lau nước ao trên mặt, Ly Ương vừa giận vừa sợ, nàng lại bị một con cá khi dễ?! Chuyện này nếu để cho người biết, tấm mặt mo này của nàng biết đặt chỗ nào?! Đáng giận hơn là, con cá chép màu đỏ kia vẫn đắc ý bơi qua bơi lại trước mặt Ly Ương, đừng nói không có chút dấu hiệu sợ sệt nào, quả thật là đang khiêu khích.

“Cá chết, ngươi tin ta bắt ngươi nấu canh uống hay không?!” Hai tay Ly Ương chống nạnh, nổi giận đùng đùng kêu lên.

Vừa dứt lời, cá chép màu đỏ bỗng dưng liền lẻn vào trong ao, không còn thấy được nửa phần bóng dáng.

Ly Ương giận đến cắn cắn răng, con này dĩ nhiên cũng biết chạy?! Cũng không trông nom con cá chép màu đỏ kia rốt cuộc có nghe được hay không, Ly Ương hướng ao kêu lên: “Có bản lãnh ngươi vĩnh viễn trốn đi! Nếu không bị ta bắt được, không bắt ngươi nấu canh không được!”

Tiếng cười thật thấp từ bên cạnh truyền đến, Ly Ương vừa quay đầu, thấy Phượng Hề chẳng biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh nàng. Thấy Ly Ương quay đầu nhìn hắn, Phượng Hề nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, an ủi: “Chớ tức giận với một con cá.”

Ly Ương ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Phượng Hề thân cận nàng như thế. Cái tay kia vỗ nhè nhẹ trên đầu của nàng, nặng nề rơi vào trong lòng nàng. Theo bản năng bám ở hô hấp, Ly Ương buồn bực lên tiếng: “Ừ.”

Phượng Hề cong cong môi, đưa tay nhận lấy linh tước bay tới. Mở thư ra vừa nhìn phía trên, Phượng Hề cười nói: “Mùng tám tháng sau, Lâm Lang nữ nhi của ngọc đế và Thanh Tiêu con trai thứ ba của Đông Hải Long Vương muốn thành thân.”

“Thanh Tiêu? Chính là nhi tử dũng mãnh thiện chiến nhất của Đông Hải Long Vương sao?” Ly Ương nghiêng đầu hỏi, trong trí nhớ Bạch Nhiễm tựa hồ đã từng đề cập tới người này với nàng.

“Ừ, Thanh Tiêu học từ Bắc Thần tinh quân, là một trong những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.”

“Uh.” Ly Ương từ chối cho ý kiến đáp một tiếng, Phượng Hề nói với Bạch Nhiễm nói dường như có chút bất đồng. Ban đầu Bạch Nhiễm nói là: Thanh Tiêu này là đứa trẻ chưa mọc lông, ỷ vào từ Bắc Thần kia học chút da lông (ý nói những thứ nhỏ bé), càng nói như rồng leo (ba hoa khoác lác), tương lai sợ là khó thành châu báu.

Thấy Ly Ương như có điều suy nghĩ, Phượng Hề khẽ cười nói: “Ly Ương hôm nay cũng kém không bao nhiêu tuổi, đoán chừng chưa tới mấy năm, người cầu hôn sẽ tới cửa. Không biết Ly Ương muốn chọn vị hôn phu dạng gì?”

Nghe lời này, Ly Ương cứng đờ, há miệng, nói không ra lời.

“Nếu còn chưa có người trong lòng, không bằng suy tính Tiểu Cửu nhà chúng ta một chút? Mặc dù tính tình Tiểu Cửu có chút không tốt, bất quá trải qua trăm năm khổ tu này, tương lai mài một phen thật tốt sẽ không kém. Ly Ương có muốn suy tính hay không?”

Đè xuống nỗi khổ trong lòng, Ly Ương rất muốn nói cho Phượng Hề biết mình đã có người trong lòng, nhưng lời nói đến khóe miệng lại biến thành, “Phượng Hề, ta còn nhỏ...”

Môi mỏng nhấp nhẹ ra một mạt cười nhạt, nhìn Ly Ương cúi đầu không nói, Phượng Hề nói: “Ừ, bây giờ còn nhỏ. Một ngày nào đó, Ly Ương cũng sẽ gặp phải người mình thích.”

“Nếu gặp phải người mình thích, nên làm cái gì bây giờ?”

“Dĩ nhiên là cố gắng tranh thủ.” Ngẩng đầu nhìn sen trắng đầy ao, Phượng Hề tựa hồ hồi tưởng lại thời điểm ban đầu mình theo đuổi Nhân Phi, lời nói mang theo tràn đầy tưởng niệm và hạnh phúc.

Ly Ương nhìn gương mặt hạnh phúc của Phượng Hề, trong lòng tràn đầy chua xót, hỏi: “Nếu người kia không thích ta?”

Phượng Hề ngẩn ra, vuốt đầu Ly Ương, cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi nỗ lực, đối phương nhất định sẽ thấy.”

Cúi đầu, không để cho Phượng Hề thấy vẻ mặt giờ phút này của mình, Ly Ương cười khổ, không nói gì thêm. Phượng Hề, nếu như ngươi biết, nhất định sẽ hung hăng đẩy ta ra...

Lâm Lang nữ nhi của ngọc đế và Thanh Tiêu con trai thứ ba của Đông Hải Long Vương muốn thành thân, cơ hồ tất cả tiên nhân đều được mời. Ly Ương tự nhiên cũng đi theo Át Quân và Thấu Ngọc đến Đông Hải dự tiệc. Hôn lễ của Lâm Lang và Thanh Tiêu làm rất long trọng, lụa cưới đỏ thẫm được quấn vòng quanh Đông Hải, hai bên là giao châu óng ánh xuyên thành bức rèm che, tinh xảo phi phàm.

Đối với mấy cái này, Ly Ương không có hứng thú gì, an tĩnh ngồi vùi đầu khổ ăn. Long Vương này cũng thật là xuống tiền vốn, mỗi quả tiên ngọc lộ trên bàn đều là tinh phẩm, khiến cho Ly Ương ăn đến cực kỳ cao hứng.

Ly Ương vốn tưởng rằng xong lễ thành thân là có thể ăn uống no đủ rồi trở về phủ, ai ngờ lại bị giữ lại.

Nhìn thanh niên tuấn lãng trước mắt, Ly Ương rất muốn ngửa mặt lên trời gầm thét, hoặc là dứt khoát đụng đầu chết cho xong hết mọi chuyện. Nhưng trên thực tế, nàng chỉ có thể an tĩnh thục nữ ngồi ở một bên, nghe cha mẹ giới thiệu.

Hạng Thành con của Bạch Hổ vương? Đó không phải là ca ca của Hướng Anh cọp mẹ theo lời Tiểu Cửu? Mặc dù thanh niên áo lam diện mạo tuấn dật, thoạt nhìn cũng coi như công tử nhẹ nhàng. Nhưng vừa nghĩ tới đối phương nguyên bản là Bạch lão hổ, Ly Ương liền lạnh cả người. Nàng chẳng qua là tiểu hồ ly, đối với con cọp trắng - loại sinh vật hung tàn này - không có bất kỳ hứng thú a! Huống chi nàng ngay cả ba trăm tuổi cũng chưa tới, làm sao lại không giải thích được bị xem mắt đây?!

“Hạng Thành quả thật là một nhân tài, không bằng để cho hai đứa bé tiếp xúc một chút thử xem trước? Nếu chung đụng tốt...” Thấy ánh mắt rất là buồn bã của nữ nhi, Thấu Ngọc khẽ mỉm cười với Bạch Hổ vương Mạc Thần, trong lòng tất cả mọi người phía dưới đều hiểu.

“Được!” Mạc Thần vỗ xuống bắp đùi, miệng rộng cười một tiếng, nói với nhi tử, “A Ương là cô nương khéo léo như vậy, nếu như có thể cưới làm vợ cho con của ta vậy thì không thể tốt hơn. Thành nhi ngươi cần phải rất cố gắng a!”

“Vâng hài nhi hiểu.” Hạng Thành gật đầu lên tiếng.

Nghe được hai chữ “khéo léo”, Ly Ương không nhịn được run lên. Bạch Hổ vương a Bạch Hổ vương, hai chữ “khéo léo” này tiểu nữ thật không làm nổi a! Chẳng lẽ ngài chưa từng nghe qua chút sự tích kiêu ngạo với người của tiểu nữ ở Thanh Khâu hay sao?

“Mẹ! Cha! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Mới vừa về núi Nguyên Hoa, tiếng kêu thê lương của Ly Ương liền xông phá chín tầng trời.

“Khụ, cái này...” Át Quân lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nữ nhi táo bạo như vậy, lập tức không biết mở miệng thế nào.

“A Ương, ngươi cũng đến tuổi, tự nhiên sẽ có người tới cửa làm mai. Hạng Thành con của Bạch Hổ vương này...”

“Mẹ! Con mới không tới ba trăm tuổi!” Không đợi Thấu Ngọc nói xong, Ly Ương liền cắt đứt lời của nàng, “Mẹ không cảm thấy quá sớm sao?”

“Cho nên chúng ta không phải là không đáp ứng, nói để cho các ngươi tiếp xúc một chút trước sao?” Thấu Ngọc cố gắng trấn an nữ nhi gần như phát điên, dịu dàng nói, “Nếu A Ương không thích, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Cái này còn kém không nhiều lắm. Ly Ương bẹt miệng, nói: “Con không thích...”

Thấu Ngọc sửng sốt, hỏi: “Hạng Thành cũng là một nhân tài, khắp mọi mặt cũng không thể bắt bẻ.”

“Chính là không thích. Mẹ, con là hồ ly, hắn là con cọp.” Ly Ương dẹp miệng, khuôn mặt buồn bực.

Thấu Ngọc không có biện pháp, thở dài nói: “Mặc dù không thích nhưng cũng nên thử tiếp xúc xem một chút. Bây giờ không được, chúng ta tự nhiên sẽ đẩy.”

Biết đây là khẳng định tránh không khỏi, Ly Ương không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Cùng lắm thì, nàng trốn đến nơi khác bỏ đi là được.
Bình Luận (0)
Comment