Hồ Ly Ngốc Nhà Chiết Nhan

Chương 19


Sau khi Chân Chân đi rồi, ta ngày nào cũng suy nghĩ quan hệ của hai chúng.

Ta tuy không đàng hoàng, nhưng sự tình liên quan đến Chân Chân, không dám dễ dàng thiếu cảnh giác.

Thế nhưng càng nghĩ càng loạn, cuối cùng cảm thấy nếu Chân Chân nhất định phải cùng ta bên nhau, ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc chân ái khó tìm.
Ngày ấy ta như thường lệ suy tính mệnh bàn cho Chân Chân, bất ngờ hiện ra điềm xấu, ta rốt cuộc ngồi không yên, chạy nhanh đến Bắc Hoang, sự thật chứng minh ngồi không được là đúng.
Chân Chân đụng phải một con Họa Đấu bị thương đang muốn dùng nguyên thần của Chân Chân để chữa thương.

Lúc ta tới liền thấy được một màn kinh tâm — Chân Chân đã trọng thương quỳ rạp dưới đất, nguyên thần đã hơi thoát ly, sắp bị con chó kia ăn luôn.
Ta nổi giận.

Họa Đấu không biết sống chết! Dám làm như thế! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đòn tàn nhẫn đả thương Họa Đấu kia, chạy tới giúp Chân Chân chữa trị.

Hơi thương đến nội tạng, sợ là rất đau, tạm truyền chút tiên khí cho y, dùng Hôn Mê quyết để y ngủ đi, một là sợ y khó chịu, hai là không muốn y nhìn thấy một mặt bạo ngược của ta.
Đặt Chân Chân lên lưng Tất Phương, lúc ta xoay người, sát tâm đã nổi lên, dùng thiên điểu đồng thực xé nát Họa Đấu.

Khi ấy ma tính của ta đã nổi lên, chỉ có một thanh âm nói: "Giết! Vẫn chưa đủ!" Nháy mắt tiếp theo triệu tập vạn điểu, muốn diệt Yếm Hỏa quốc kia.
Cuối cùng bị Thiên Quân ngăn cản, cũng không biết làm thế nào mà lão tới đúng lúc vậy, nhưng thật ra lời nói lại làm ta bừng tỉnh.

Chân Chân còn phải chữa thương, dù ta có diệt nước kia cũng là vô ích với y, còn vô duyên vô cớ rước báo ứng vào người.

Mặc kệ đám thần tiên của Thiên cung đó, nhưng cũng vứt ra một câu để Tứ Hải Bát Hoang nghe cho rõ ràng.

Bạch Chân không phải là người mà các ngươi muốn chọc thì chọc! Tứ Hải Bát Hoang này là lúc ấy ta dốc hết sức cùng Phụ Thần và Mặc Uyên đánh hạ, có thể giữ cũng có thể phá, Chân Chân là nguyên nhân duy nhất để ta bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang thái bình.

Sau đó ôm Bạch Chân trở về rừng đào.
Tới rừng đào liền gặp Hồ đế và Hồ hậu, ta cũng không kịp giải thích, chỉ có thể mang Bạch Chân đi chữa thương trước, để nhị vị ở phòng khách chờ một chút.
Ta dùng tiên thuật bảo vệ nguyên thần của Bạch Chân trước, có hơi rách, dù sao lệ khí của Họa Đấu kia người bình thường không thể chịu đựng nổi, chữa trị thật lâu, cuối cùng cũng không có việc gì.

Ngoại thương trên người ta đã trị hết, nhưng nội thương trong phế phủ chỉ có thể điều dưỡng từ từ.
Trở lại phòng khách, ta xin lỗi hai vị kia, nói đơn giản tình huống một chút, liền tiễn hai người đi.
Ngồi về mép giường, thật sự đau lòng không thôi, cứ cảm thấy là chính mình hại y.


Rõ ràng mình có tâm, tội gì lại đẩy y ra? Tâm của y ngươi cũng có thể cảm nhận được, sao lại không thông suốt như vậy? Có kiếp nạn thì thế nào, làm chính mình trở nên mạnh hơn, độ qua kiếp kia là xong rồi.
Âm thầm hạ quyết tâm.

Người trên giường này, ta muốn bảo vệ y một đời chu toàn, hai chúng ta tuyệt đối không thể tách ra nữa! Chẳng sợ quấn lấy y đời đời kiếp kiếp, ta cũng mặc kệ, Bạch Chân chính là chí ái, là người mệnh định của Chiết Nhan ta đời này!
Ngày ấy ta ước chừng Chân Chân sắp tỉnh, liền đi sắc thuốc, sắc xong dùng tiên thuật giữ ấm, định đến xem người đã tỉnh hay chưa.

Vào cửa liền thấy đứa nhỏ kia ngã trên mặt đất, ta đau lòng vội chạy tới đỡ, Chân Chân lập tức hất tay ta ra.

Sao vẫn cứng đầu vậy?
Ta hạ quyết tâm, nhẹ nhàng hôn y.

Dường như con hồ ly ngốc này bị ta hôn sửng sốt, hỏi ta, làm gì vậy? Có thể là ta hôn quá nhanh, vậy hôn lại đi.
Có lẽ là đoạt nụ hôn đầu tiên của y, trông Chân Chân hơi căm giận, nhưng ta nhìn ra được y vẫn vui sướng.

Sớm biết như thế, hà tất lúc trước.

Ta hối hận đến thối ruột, bây giờ ta lại không biết có nên cảm tạ Họa Đấu hay không.
Dỗ một lát, ai ngờ đứa nhỏ này suýt chút nữa bị ta làm cảm động đến phát khóc, hốc mắt đỏ lên.

Chân Chân à Chân Chân, lời ngươi nói chính là lời mà ta muốn nói, Chiết Nhan ta định không phụ tương tư ý.
Vì thân thể của Chân Chân, ta cũng coi như hao hết tâm lực, cái gì Thần Linh Chi, Tiên Tham,...!nói chung thuốc bổ trên trời dưới đất đều bị ta lôi ra hết, chỉ thiếu điều đi Doanh Châu lấy cỏ Thần Chi thôi.

Cũng là bởi Chân Chân không cần độ tu vi, nếu không ta nhất định cũng đi một chuyến.
Uống thuốc vẫn luôn việc đứa nhỏ này ghét nhất, sợ đắng.

Lần này ta ngày nào cũng cho y uống thuốc, y nhất định chịu không nổi, ngay cả mứt hoa quả cũng vô ích, cuối cùng chỉ có thể dùng đòn sát thủ, ta uống trước sau đó đút cho y.

Nếu tâm ý tương thông, ta cũng không thể vẫn luôn ngồi không nhẫn nhịn, đây cũng coi như cho chính mình một chút ngon ngọt, thành ra ta càng ngày càng thích cho y uống thuốc.
Đứa nhỏ này cũng lắm trò, không biết có phải là do ta dạy quá mức hay không, lại dám dùng Mê Hồn Thuật trên người ta.

Cũng may y không dùng Mị Tình, bằng không ta kiểu gì cũng sẽ lập tức đè y ra, khẳng định bất chấp nhân luân đạo nghĩa.

Haiiii, Chân Chân à Chân Chân, ngươi không biết chấp niệm của ta dành cho ngươi sâu bao nhiêu sao? Ta hận không thể ngày ngày cột ngươi bên cạnh ta, để ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thấy một mình ta, nếu ta nói hết tất cả cho ngươi lại dọa ngươi mất.

May mà đứa nhỏ này da mặt mỏng, nghe xong hai câu liền giải chú kia, nhưng ta vẫn không ngừng.

Nếu muốn nói hết lời trong lòng mình cho y, sợ là ba ngày ba đêm cũng nói không xong.

Nhìn y bị chính Mê Hồn Thuật của mình là cho mặt thẫm, trong lòng ta cũng vui vẻ.
Vì tốt cho Chân Chân, ta phong tiên lực của y, lúc này y càng ít dùng càng tốt.

Mứt hoa quả á? Vốn đã không muốn cho y rồi.

Đã lâu lắm rồi y không làm nũng với ta, định bụng chỉ cần y mè nheo như khi còn nhỏ ta chắc chắn sẽ cho, ai ngờ ta hời to.

Chân Chân vì mứt hoa quả mà hôn ta một cái! Y cầm mứt hoa quả sung sướng chạy như bay mất, phượng hoàng cô đơn vạn năm ta đây làm sao chịu nổi khiêu khích này! Đương nhiên là có phản ứng.

Không biết phải niệm Thanh Tâm Chú bao lâu mới áp xuống tà hỏa được đây?
Sau đó hai vợ chồng Bạch Chỉ quả thực sinh một đứa con gái, Chân Chân của ta thăng chức tứ ca rất sung sướng, ta vốn dĩ định nhân cơ hội này nói rõ với hai người kia quan hệ của ta và Chân Chân, muốn giết muốn chém một mình Chiết Nhan ta gánh, ta nhận, ai ngờ Chân Chân không cho.

Ta đại khái cũng hiều, y không nỡ, cũng không muốn chuyện hai người mà bắt ta phải chịu một mình.

Ta chắc chắn không lay chuyển được y, liền theo y.
Chân Chân khôi phục rất nhanh, thuốc quả nhiên không lãng phí, sau đó y liền thường xuyên bế quan tu luyện tiên pháp thượng tầng.

Ta thừa dịp y bế quan, nghĩ đến pháp khí của y đã bị hư hỏng, giúp y kiểm tra, tiên mạch đã bịchặt đứt, sửa cũng vô ích, không bằng làm một cái mới.
Đã tặng thì phải tặng tốt nhất, độc nhất vô nhị.

Đuôi phượng là thứ có linh khí nhất toàn thân ta, theo ta mấy chục vạn năm, nếu lấy nó làm kiếm mạch nhất định sẽ ra một bảo kiếm tuyệt thế xuất trần.

Nghĩ vậy liền dùng đầu ngón tay làm dao, cắt một đoạn.


Cơn đau này quả nhiên không bình thường, có thể sánh với Cửu Vĩ Hồ tộc đau đứt đuôi.

Nhưng ta vẫn rất vui sướng, nghĩ đến gương mặt tươi cười của Chân Chân khi nhận được kiếm, đáng giá, đáng giá.

Chẳng qua ma tính trên người ta chưa trừ, đuôi phượng này không thể trực tiếp đúc kiếm cho Chân Chân, hoa đào trong rừng đào của ta là thứ tốt để tẩy uế trừ ma, liền ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng không còn vấn đề nữa.
Sau khi chữa khỏi vết thương trên đuôi phượng, cắt một khối thép tốt nhất trên đỉnh trụ trời, dùng lửa phượng hoàng để tôi, dùng tiên thuật của ta làm vật dẫn che chở đuôi phượng nhập vào thép không bị tan biến.

Nhờ ngâm trong hoa đào, cho nên sau khi đúc xong thân kiếm có hương hoa đào nhàn nhạt, rất xứng đôi với dáng vẻ siêu phàm thoát tục của Chân Chân, không tồi.
Chuôi kiếm ta đến bờ Hoàng Tuyền tìm ngạnh ngọc, ta dùng ước chừng mười ngày tìm được khối ngạnh ngọc mình muốn, nhờ chủ của Hoàng Tuyền làm chuôi kiếm.

Cái giá phải trả sao? Đơn giản chỉ là nửa hầm Đào Hoa Túy của ta thôi.
Chờ chuôi kiếm và thân kiếm hợp hai làm một, vừa lúc Chân Chân xuất quan, ta liền tung tăng đưa lễ vật lên, trong lòng thấp thỏm, không biết y có thích hay không.

Ai ngờ con hồ ly ngốc này lại hỏi ta có bị thương hay không, y cảm thấy quá quý giá.

Ta thật sự dở khóc dở cười, nào có thứ gì xứng được với y.

A, đúng, ta xứng.
Nha đầu Bạch Thiển kia càng ngày càng lớn, bắt đầu ngày ngày quấy rầy tứ ca nó.

Nhìn gương mặt có chút tương tự với Chân Chân kia, ta thật sự không nói nổi lời tàn nhẫn, kết quả liền tạo thành sau đó không phải quấy rầy nữa, mà là trực tiếp tha đi luôn! Ta đôi khi bắt đầu phòng không gối chiếc, đây là chuyện chưa từng có kể từ khi Chân Chân đi vào rừng đào này! Giờ thì hay rồi, lúc có Chân Chân ta phải niệm Thanh Tâm Chú mới có thể không động tà niệm, bây giờ ngủ cũng nghĩ đến y...!Niệm gì nữa! Người cũng không ở bên, đâu cần sợ vượt rào, tự xử được.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua từng ngày, ta nhận ra kiếp niết bàn của mình chung quy vẫn phải tới, thế nhưng lại không chênh lệch mấy với thời gian lôi kiếp phi thăng Thượng Thần của Chân Chân.

Kỳ thật lúc ấy ta đã hiểu, kiếp niết bàn của ta nhất định có liên quan tới Chân Chân.

Lúc ấy không muốn Chân Chân dùng tình sâu vô cùng với ta, chính là bởi vì kiếp niết bàn của ta chắc chắn sẽ trở thành đả kích cực lớn với y, thậm chí có thể sẽ trở thành một kiếp số phi thăng Thượng Thần khác của y.

Lôi kiếp dễ chịu, tình kiếp khó độ, ta bảo vệ y cả đời, không ngờ kết quả vẫn trở thành kiếp số của y.
Đầu tiên ta tới Côn Luân Hư tìm Mặc Uyên, nói cho đệ ấy biết vật ta cần để niết bàn.

Năm xưa ta để lại lửa phượng hoàng cho đệ ấy, vậy nên niết bàn trùng sinh ở Côn Luân Hư là thích hợp nhất, cuối cùng dặn dò đệ ấy nhất định phải cứu Chân Chân.

Tiếp đó lại đi tìm một người bạn già khác — Phì Phì.

Hắn có thể giải nỗi ưu sầu, bất kể là người hay là tiên.

Ta nhờ hắn trong mấy năm ta niết bàn âm thầm che chở Chân Chân một chút, nếu Chân Chân quá đau khổ, thì đến giúp y bớt chút sầu khổ, đừng để đến nỗi luẩn quẩn trong lòng một lòng tìm chết, càng bớt vì ta mà rơi lệ.


Phì Phì cười, nói ta cũng có lúc cầu người.

Đúng vậy, vì Chân Chân, ta có gì mà không thể làm.
( Tác giả chú thích: Cách núi Ngưu Đầu 40 dặm về phía bắc là núi Hoắc Sơn, nhiều cây cối và thung lũng.

Ở đó có loài thú hình dạng như gấu, đuôi trắng, có cánh, tên là Phì Phì, nuôi có thể giảm bớt ưu sầu.

—《 Sơn Hải Kinh 》)
Quả nhiên, lôi kiếp của Chân Chân sinh biến số, Họa Đấu kia không chết, trong dự kiến, ngoài ý liệu.

Trong dự kiến chính là ta dự đoán được sẽ sinh biến số, ngoài ý liệu là nó tế Hỏa thần.

Vì bảo vệ Chân Chân, ta chỉ có thể hiến tế, bằng không hai chúng ta thậm chí toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang đều sống không được.
Ta thấy Chân Chân vì ta muốn tẩu hỏa nhập ma, toàn bộ tóc bạc trắng.

Ta đau lòng khôn xiết, nhưng nề hà đã không còn cách nào, dùng hết tiên thuật cuối cùng bảo vệ tinh thần của y, giữ cho nguyên thần y thanh minh, dặn dò y đừng khổ chính mình.
Sự tình sau đó ta chỉ biết Chân Chân đã tới Côn Luân Hư một lần, phong ấn Đào Hoa Phượng Vũ kiếm.

Khi đó ta cảm nhận được hơi thở của y, thật sự quá tưởng niệm, một sợi hơi thở của ta liền tìm được Chân Chân, muốn nói cho y biết ta sẽ trở về, nhưng lúc ấy ta đang ở niết bàn, không có nhiều hơi thở có thể giữ lại, chưa kịp truyền tin liền tan.
Có một số việc đều là người khác nói cho ta.

Chẳng hạn như sau khi niết bàn ta lên Hoắc Sơn một chuyến bái tạ Phì Phì, hắn kể với ta có một ngày hắn bị việc khác quấy nhiễu, không thể đến rừng đào, khi tới liền thấy Chân Chân như điên cuồng mà chạy khắp rừng đào, muốn nhổ tận gốc tất cả cây đào, như muốn đào ba thước đất tìm cái gì, cuối cùng bị Tất Phương ngăn lại, Phì Phì dùng tiên thuật lén tan đi chút sầu khổ mới làm Chân Chân bình tĩnh được.

Ta nghe xong, yên lặng thật lâu, nói vậy lần đó Chân Chân mơ thấy ta, được rồi lại mất, bảo y làm sao chịu nổi.
Phượng hoàng niết bàn, buộc phải đốt cháy toàn thân, nếm hết ngũ vị chân hỏa, mỗi lần đều là cảm giác đau đớn lột hết phượng vũ, đốt hết da thịt, lần cuối cùng càng sâu, xương cốt đứt đoạn.

Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, cho đến khi chân chính thay da đổi thịt, tư vị trong đó không cần nói cũng biết.

Trong lần cuối cùng xương cốt đứt gãy rồi nối lại, ta thật sự đau đến chịu không nổi, hai mắt mơ hồ, đột nhiên ta nghe thấy Chân Chân nói: "Chiết Nhan, ta quả nhiên vẫn nhớ ngươi."
Ta tức khắc mở mắt phượng, tiên khí đại chấn, ánh đỏ tận trời, tung cánh bay lên không trung, cuối cùng cũng trùng sinh.
Khoảnh khắc tiếp theo ta đi tới rừng đào, Chân Chân của ta, ngươi quả nhiên vẫn làm khổ chính mình.

Y mặt đẫm nước mắt, không thể tin tưởng nhìn ta, ta lau đi nước mắt của y, đau lòng mà vuốt đầu y hôn lên, quả nhiên tâm khổ đã trừ, tóc bạc khôi phục.

Ta nhẹ giọng cười nói: "Chân Chân, hồ ly ngốc của ta, ta cũng nhớ ngươi.".

Bình Luận (0)
Comment