Công tử bột Tô Mạch Diệp kia, làm người không tồi, chỉ có điều Bạch Chân rảnh rỗi thì thường tìm y uống rượu, uống đến hứng khởi sẽ quên luôn lão phượng hoàng, chọc lão phượng hoàng rúc trong tổ một mình ăn dấm.
Đã thế Bạch Chân còn không cảm thấy có cái gì, cãi nhau một hồi, cưỡi Tất Phương trở về Bắc Hoang.
Vốn dĩ Chiết Nhan cũng muốn đi khuyên, nhưng trong lòng quả thực không thoải mái, vừa lúc lại có việc để làm.
Chẳng là còn chưa kịp đi thì Dược Vương tới chơi, kể rằng thế gian có ma vật quấy phá, làm thế gian không thu hoạch được gì.
Tuy nói tiên gia có tiên dược, nhưng cũng có đôi khi phải dùng đến nguyên liệu của thế gian, hơn nữa dược liệu ở thế gian cũng có mấy loại quan trọng cần cho Bạch Chân điều dưỡng.
Vì Bạch Chân, Chiết Nhan không thể không lập tức hạ phàm một chuyến.
Chiết Nhan tới thế gian phát hiện quả thực đại hạn, bởi vì mình là nửa ma nửa tiên, tương đối nhạy cảm với ma tính, đại khái cũng hiểu ra, phỏng chừng là Bật Bật chui từ dưới đất lên, liền lần theo ma khí kia tìm kiếm Bật Bật(*).
Bên này Bạch Chân trở lại Bắc Hoang, cảm thấy mình thật oan uổng.
Lão phượng hoàng này sao càng ngày càng hẹp hòi vậy? Mình chẳng qua chỉ khen một câu rượu Tô Mạch Diệp mang đến cũng không kém Đào Hoa Túy, kết quả lão phượng hoàng kia hừ lạnh một tiếng, nói vậy thì đi Tây Hải uống đi.
Chiết Nhan rất hiếm khi phát hỏa với mình, lạnh giọng với nhau càng là ít đến không thể ít hơn, chính mình cũng không biết sai ở đâu, nghe hắn nói xong liền cảm thấy hỏa khí dâng lên, nghĩ thầm đây chẳng phải là đuổi người sao, đi thì đi!
Tây Hải đương nhiên không thể đến, bèn trở về Bắc Hoang, nghĩ thầm không đến mấy cái canh giờ nữa lão phượng hoàng này nhất định tới tìm, ai biết chờ liền một hồi không yên, đuổi Tất Phương chạy về rừng đào.
Tất Phương tự nhiên biết nhiệm vụ của mình, trở về rừng đào, nhưng nào còn bóng dáng của Chiết Nhan.
Hỏi thăm mới biết: đã hạ phàm rồi!?
Tất Phương tùy (run) tùy (run) tiện (rẩy) tiện (rẩy) mà trở về Bắc Hoang, truyền lại nguyên văn cho Bạch Chân, Tứ điện hạ đương nhiên tức giận đến mức siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Không tới dỗ chàng, còn nhàn rỗi hạ phàm, chẳng lẽ bên ngoài có con hồ ly nào khác rồi!?
Chiết Nhan pháp thuật cao thâm, không tốn quá nhiều công sức đã tìm được.
Bật Bật trông thấy Chiết Nhan lại rất bình thản, bạn già gặp mặt đương nhiên phải trêu chọc nhau: "Ta mới ra phơi nắng một cái mà ngươi đã tìm tới rồi."
"Ngươi phơi nắng thì thế gian này trừ nắng ra không còn gì khác! Mau về núi Cô Phùng đi!" Chiết Nhan vẻ mặt tức giận cộng thêm mỏi mệt.
"Oa, nóng nảy thế! Làm sao vậy? Cãi nhau với tiểu tình nhân à?" Bật Bật vẻ mặt sung sướng xem kịch vui.
"Khụ...!Thuốc của ta ở thế gian sắp bị ngươi làm hại chết héo hết rồi, còn phải cho Chân Chân dùng nữa.
Ngươi không trở về ta sẽ trói ngươi lôi về."
"Chậc chậc chậc, cái đồ thê nô! Bị người ta dỗi còn muốn tìm thuốc bổ cho người ta! Coi như ta cho ngươi xả giận đi, cho ta chơi một lát.
Rừng đào kia của ngươi còn có tiểu hồ ly làm bạn với ngươi, núi của ta chỉ có một mình mình, chán chết đi được."
Chiết Nhan nháy mắt tiếp theo lấy Khổn Tiên Thằng định động thủ.
Bạn già gặp mặt đương nhiên phải có lòng dạ so chiêu, kẻ này dùng tiên thuật trốn, kẻ kia đuổi.
Hai người đều biết là đang so chiêu, nhưng trong mắt Bạch Chân hạ phàm đuổi theo thì không đơn giản như vậy...!Hoàn toàn là ve vãn đánh yêu!!!!
Quả nhiên có con hồ ly khác!?
====================
(*) Tác giả chú thích: Đi về phía nam 300 dặm là núi Cô Phùng, không có cây cối, nhiều vàng ngọc.
Ở đó có loài thú hình dạng như cáo mà có cánh, tiếng kêu như hồng nhạn, tên là Bật Bật, thấy nó tất thiên hạ đại hạn.
— 《 Sơn Hải Kinh 》.
Ha Ha ha.
Thần thú trong Sơn Hải Kinh coi như bị tôi giày xéo sạch sẽ rồi..