Hồ Ly Ngốc Nhà Chiết Nhan

Chương 7


Phương nam có quốc gia tên Yếm Hỏa quốc, nước này có thú, tên là Họa Đấu, vật ấy toàn thân đen nhánh, giống như chó, phần đuôi xẻ tà, miệng ngậm lửa, có thể phun lửa, nơi đi qua, nếu muốn, khắp nơi đất khô cằn.
Họa Đấu là thượng cổ thần thú, pháp lực cao thâm, không ai dám chọc, gần đây bị một đạo sĩ không có mắt đả thương.

Đạo sĩ kia liều chết đánh nó tới Bắc Hoang phụ cận, vốn định không cho nó có thể về địa giới của mình ở phương nam dưỡng thương, ai ngờ lại chôn xuống mầm tai hoạ cho ngày sau.
Tiên thần dưỡng thương, cần phải có đan dược, hoặc là...!cắn nuốt nguyên thần vừa mới phi thăng Thượng Tiên, đầu cơ trục lợi luôn là phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất.

Ngày ấy Họa Đấu cảm nhận được lãnh địa Bắc Hoang có thiên lôi giáng xuống, cảm thấy trời cũng giúp ta, liền chờ đợi, biến ảo ra vài luồng khói đen đi tìm Thượng Tiên vừa phi thăng đó.
Mấy sợi khói đen về báo, kia chính là Bắc Hoang Đế Quân tương lai, Thanh Khâu Tứ điện hạ vừa mới lịch kiếp, có điều người đã không thấy đâu.
"Thanh Khâu? Thú vị."
Họa Đấu tất nhiên không biết quan hệ giữa Chiết Nhan và Bạch Chân, chỉ biết Thanh Khâu pháp lực thuần khiết đúng là nguyên liệu tốt để bổ thân, sau khi khôi phục pháp lực thì trở về Yếm Hỏa quốc.


Nếu Hồ đế tới trả thù, nó cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, kia đã là địa bàn của mình, đương nhiên không sợ kết oán gây thù, liền ở Bắc Hoang ôm cây đợi hồ.
Sau ngày đó Bạch Chân trở về Bắc Hoang, Tất Phương mang tới hết bình thuốc này đến bình thuốc khác.

Chàng biết đây chắc chắn là Chiết Nhan đưa, trong cơn tức giận đã đập hết tất cả: "Chiết Nhan, lão làm gì vậy hả? Chẳng lẽ còn thương hại ta sao?"
Qua một lát bình tĩnh lại, nói với Tất Phương: "Tất Phương, ngươi lui ra đi.

Mấy ngày nay ta dưỡng thương, không có việc gì làm, trong lòng rất phiền muộn, cứ để ta một mình một thời gian đi, không cần ở đây canh cho ta." Nói xong dùng tiên pháp dọn dẹp đống hỗn độn đầy đất kia.
Tất Phương ở một bên không dám khuyên.

Y cũng thấy rõ tình cảm của hai người này, cảm thấy làm loạn vài ngày xong lão phượng hoàng kia nhất định sẽ tới đây tạ tội dỗ người về thôi.


Lại nói ngươi ta phu thê...!ừm...!phu phu cãi nhau, làm gì có chỗ nào cho người khác khuyên.

Nhưng vết thương của chủ nhân vẫn phải chữa, nếu không chữa khỏi, lão phượng hoàng thực sự có khả năng nướng y, liền nhận mệnh mà đi tìm một ít thảo dược giúp chàng đắp lên.
Họa Đấu tính toán thời gian, xác định người hầu duy nhất bên người Bạch Chân đã đi, liền tận dụng thời cơ, lập tức lên đường.

Giây lát, yêu phong nổi lên bốn phía, một làn khí đen buông xuống trước cửa phủ đệ của Bạch Chân.
Bạch Chân cảm nhận được một tia yêu khí, hơi nhíu mi, nghĩ thầm: Thật sự là dân tâm không xong, vừa mới tiếp nhận Bắc Hoang đã có người tới gây sự rồi sao? Lập tức hóa thân đến trước cửa phủ.
"Không ngờ Thượng Tiên vừa mới phi thăng này lại là một mỹ nhân, ta cũng cảm thấy đáng tiếc khi phải ăn ngươi!"
"Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ! Bắc Hoang Đế Quân ta đây há là ngươi muốn ăn thì ăn?" Bạch Chân ngoài miệng tuy mạnh mẽ, nhưng trong lòng cũng không dám chắc.

Chàng mới vừa bị thương, cũng cảm nhận được kẻ tới không có ý tốt, lại pháp thuật cao thâm, sợ là có chút khó giải quyết.
Mà rừng đào bên này, Chiết Nhan mấy ngày qua cứ cảm thấy trong lòng không yên, suy tính mệnh số gần đây của Bạch Chân: Sao lại sinh điềm xấu? Chẳng lẽ con hồ ly ngốc kia bực bội không chịu uống thuốc của mình, vết thương lại nặng thêm rồi? Thế là không yên lòng, quyết định đi một chuyến cho an tâm..

Bình Luận (0)
Comment