[Hồ Ly Tinh Hệ Liệt Nhất Bộ) - Kim Hồ

Chương 15

Kim Hồ thật sự chịu không nổi, mỗi ngày đều có cảm giác bị ánh mắt nào đó từ một nơi bí mật gắt gao nhìn mình chằm chằm, cảm giác bản thân bị người ta nhìn xuyên thấu, hẳn là không ai có thể chịu đựng được.

Bởi vậy Kim Hồ mấy ngày nay tinh thần không chút phấn chấn, trông giống như cái xác không hồn. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nam Cung Thắng, Kim Hồ đều muốn lớn tiếng nói ra sự thật, nhưng lại không có dũng khí. Dù sao giống như Bạch nương nương, xinh đẹp, hiền thục như vậy, là yêu tinh giỏi giang kiểu mẫu cũng gặp phải Hứa Tiên như thế, còn hắn là loại yêu tinh chẳng có gì thu hút, là tiểu yêu không mấy đặc sắc càng không cần phải bàn tới. Nam Cung Thắng nếu biết, nhất định sẽ tức hộc máu, dám đem hắn cùng với Hứa Tiên đánh đồng.

(Đoạn này có lẽ định nói là Bạch Xà xinh đẹp giỏi giang như vậy, khi bị Hứa Tiên phát hiện thân phận gặp phải không ít gian nan, huống gì là hắn, chỉ là một tiểu yêu còm.)

Mấy ngày nay Kim Hồ tránh né Trần Phong Khi, hành vi quả thực quá lộ liễu, mọi người đều nhìn ra, trong đám người lại có  sóng to gió lớn. Chẳng lẽ Nam Cung phủ lại xuất hiện chuyện tình tay ba trăm năm không dễ gặp hay sao? Mỗi người đều ôm ấp tinh thần xem trò hay, tâm tư chờ đợi phát triển kế tiếp.

(Kim Hồ, ta thật sự là oan uổng, làm gì có cái gì gọi là tình tay ba, quả thực là thâm cừu đại hận.)

Nhưng tục ngữ từng nói, tránh được mùng một, sao tránh được mười lăm. Cùng dưới một mái hiên, làm thế nào lại không chạm trán.

Cái này gọi là người tính không bằng trời tính, Kim Hồ rốt cuộc vẫn tránh không được.

“Này, tiểu hồ ly. Ngươi còn muốn trốn ta tới khi nào?” Trần Phong Khi giờ phút này chính đáng lẫm liệt đứng trước mặt Kim Hồ.

Kim Hồ vội vàng cúi đầu, miệng lặp đi lặp lại: “Đây là ảo giác, đây là ảo giác…” Định lách mình đi qua.

Nhưng hắn định đi bên nào, Trần Phong Khi cũng chặn lại, đứng chắn trước mặt Kim Hồ, Kim Hồ nổi giận, hắn chống nạnh, mắng: “Này, họ Trần kia, ngươi có biết, chó tốt là phải như thế nào không?”

Trần Phong Khi mỉm cười, “Ta chỉ nghe nói qua, chó là thiên địch của hồ ly.”

Kim Hồ gật đầu lia lịa, “Nói đúng đó! Chó thật sự là rất đáng ghét, đụng chúng ta là lớn tiếng sủa, khiến cho người khác hoảng sợ… A!” Kim Hồ kêu lên kinh sợ, phát hiện vừa nói lộ ra hết, vẻ mặt hối hận.

“Cho nên nói, ngươi thừa nhận sao?”

“Thừa nhận cái gì?” Kim Hồ mạnh miệng.

“Thừa nhận ngươi là yêu hồ?”

Kim Hồ lùi liền vài bước, lấy thêm can đảm, lớn tiếng nói: “Tai ngươi nghe được ta nói gì sao?” Lời này tuy rằng lớn tiếng, nhưng nửa điểm sĩ khí cũng không có.

Trần Phong Khi hai tay ôm ngực, dán mắt nhìn Kim Hồ cười.

Kim Hồ hoài nghi nhìn hắn, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là ‘Pháp Hải’ trong truyền thuyết?”

“Ngươi nói cái gì?” Trần Phong Khi thấy hắn có lối suy nghĩ nhất thời không thể lý giải.

Kim Hồ không biết từ lúc nào lấy ra một quyển sách, Trần Phong Khi nhìn thấy trên bìa sách viết mấy chữ to ‘Bạch Xà truyện’, Kim Hồ một bên vừa lật sách vừa nói: “Cũng là thời điểm nên xuất hiện?”

“Xuất hiện cái gì?”

Kim Hồ thực sự ngốc nghếch, dĩ nhiên đáp lại: “Đương nhiên là khán giả chờ đợi đại nhân vật phản diện đã lâu.”

“Ngươi là chỉ ta?” Trần Phong Khi hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, lúc nhân vật chính cảm tình tiến đến mức độ nhất định, đại nhân vật phản diện sẽ xuất hiện, không từ thủ đoạn chia rẽ nhân vật chính. Sau đó trình diễn vui buồn lẫn lộn, ái tình cố sự cảm động đến kinh thiên động địa.”

Trần Phong Khi vì suy nghĩ kỳ lạ của hắn có chút buồn cười, “Vậy ngươi cho rằng ta sẽ làm thế nào để chia rẽ các người?”

Kim Hồ lật lật ‘Bạch Xà Truyện’, “Để ta xem xem! Có này, dựa theo nội dung vở kịch, ngươi trước hết hẳn là phải vạch trần thân phận của ta, bất quá ta cảnh cáo ngươi, ta không phải là xà yêu, rượu hùng hoàng thông thường không hữu hiệu với ta đâu.”

“Ha, vậy ngươi sợ cái gì?”

Kim Hồ trợn mắt, “Ngươi ngốc a, ta làm sao có thể nói cho ngươi biết hồ ly sợ nhất là chó được?… A, lộ mất rồi.”

Trần Phong Khi ôm bụng cười to, “Ha ha ha! Ngươi quả thật là yêu hồ sao? Ta đi khắp Đại Giang nam bắc, chưa thấy qua ai ngốc như vậy?”

“Uy, không cần phải tấn công ta. Ta chính là người thông minh nhất trong ba huynh đệ.”

Trần Phong Khi lau khóe mắt cưới nhiều đến chảy cả nước, “Thật đáng ngạc nhiên, các ngươi làm thế nào mà sống được đến giờ?”

Kim Hồ gật gật đầu, “Ta cũng rất ngạc nhiên. Không đúng, họ Trần kia, đừng có chuyển đề tài.”

Trần Phong Khi lại hỏi: “Vậy ngươi làm sao để gìn giữ tình yêu của ngươi?”

Kim Hồ rung đùi đắc ý nói: “Vô luận là đi trộm tiên thảo hay là thủy mạn Kim Sơn tự. Ta đều có thể làm được.”

Trần Phong Khi gật gật đầu, “Quên nói cho ngươi hay, ta chỉ là người, sẽ không bắt yêu quái.”

Kim Hồ nhẹ nhàng thở phào, nhưng trong nháy mắt lại như cũ: “Ngươi không phải đạo sĩ?”

Lúc này đổi thành Trần Phong Khi, “Ngươi xem ta đẹp trai như vậy làm sao là đạo sĩ? Ta mà là đạo sĩ, nữ nhân cả nước chẳng phải tiếc hận mà chết hay sao.”

“Vậy ngươi làm sao biết ta là hồ ly?”

“Ta chưa có nói a? Chỉ là cảm thấy ngươi có chút khả nghi thôi, nghĩ không ra nên mới tùy tiện hỏi ngươi, ngươi liền đem tất cả nói ra hết, líu líu lo lo, quả thật là rất đơn thuần.” Trần Phong Khi bắt đầu cảm thấy tiểu yêu trước mắt, thật sự dùng để chơi đùa rất tốt. (Xem Kim Hồ như món đồ chơi a, ngươi cũng rảnh lắm, Trần đại nhân)

Kim Hồ nghe xong trong bụng tức ói máu, “Ý của ngươi là, trước đó ngươi không biết ta là yêu hồ.”

Trần Phong Khi gật gật đầu, “Bất quá là nghe ngươi nói xong, ta mới biết.”

Kim Hồ khí bốc đan điền, trời ơi, Lôi bá, Điện mẫu, đánh chết ta đi! Làm yêu quái suốt bao nhiêu năm, lại bị phàm nhân đùa bỡn, thật sự là sỉ nhục yêu tinh giới mà. Hắn quả thực chẳng còn mặt mũi nào đi gặp các yêu tinh đồng loại a!

“Này, ngươi không sao chứ?” Trần Phong Khi nhìn thấy Kim Hồ mặt xám như tro tàn, mặt mũi dại đi, bắt đầu có chút lo lắng, tiến lên đỡ lấy hắn.

“Các ngươi rút cuộc là đang làm cái gì?” Một âm thanh tràn ngập sự tức giận vang lên, Trần Phong Khi ngẩng đầu lên, thấy Nam Cung Thắng nổi giận đùng đùng chạy lại. Hắn bỗng nổi ý đùa dai, ôm chặt Kim Hồ, Kim Hồ nhất thời không có phản ứng, vẫn như cũ chìm trong cảm giác thất bại.

Nam Cung Thắng đến gần hơn, nhìn thấy bọn họ đang trong tư thế khuất tất, nhớ tới lời hạ nhân lâu nay lưu truyền đồn đãi chuyện tình tay ba, trong lòng càng thêm chua chát, trừng mắt nhìn Trần Phong Khi, còn Trần Phong Khi lại quay sang cười cười khiêu khích.

Nam Cung Thắng chộp lấy Kim Hồ trong lồng ngực Trần Phong Khi đoạt lại, song thủ vừa nhanh vừa chặt thể hiện rõ quyền sở hữu, Trần Phong Khi nhún vai, tỏ vẻ thừa nhận.

Nam Cung Thắng lạnh lùng nói: “Trần huynh, nếu muốn ở lại Nam Cung phủ tiếp tục thuần phục dã miêu, nên biết cái gì có thể, cái gì không thể làm.”

Trần Phong Khi hỏi ngược lại: “Nếu ta cố ý làm thì sao?”

Nam Cung Thắng âm thầm sử xuất nội lực, nói: “Vậy không nên trách tiểu đệ vô lễ. Để xem ngươi đao kiếm lợi hại, hay là quyền cước của ta cao.”

Trần Phong Khi giơ tay tỏ vẻ xin hàng.

Nam Cung Thắng không quay đầu lại cứ thế rời đi. Hắn không biết Trần Phong Khi phía sau đã sớm một thân đổ mồ hôi lạnh.

Nam Cung Thắng lâu ngày bệnh liệt giường, không thể tưởng được công phu không lùi mà còn tấn tới. (Uống tiên đan của con nhà người ta, làm sao không khỏe) Hơn nữa nhìn hắn quyết tâm như vậy, chỉ sợ chính mình nếu không xin tha, một hồi ác chiến nhất định không thể không có, chỉ sợ làm tổn hại cả hai nguyên đại tướng, chủ tử trách tội, bản thân chính là đỡ không có nổi.

Có điều, Trần Phong Khi lại cảm thấy buồn cười, tình yêu này ma lực quả nhiên kinh người, nguyên bản lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, vẻ mặt hòa ái rất tốt, hảo tiên sinh, nhưng lại không tiếc gì có thể liều chết coi mình là địch.

Trần Phong Khi tận đáy lòng có chút hâm mộ. Vỗ vỗ trán, quyết định đi tìm tiểu dã miêu trêu ghẹo.

Ba người đều không có nghĩ đến, trận sóng ngầm này cuộn trào mãnh liệt như thể Nam Cung phủ đem tất thảy sóng to gió lớn của Xuân Phong trấn thu về.

Nha hoàn Chi Chi cùng tiểu hoàn đang lo liệu chuẩn bị cơm trưa, vừa đến trù phòng đã thấy nơi này sớm bị bao vây, mọi người quây kín cả bốn mặt, hình thành ba vòng trong, ba vòng ngoài rất quy mô.

Trù phòng đại thẩm khẩn cấp hỏi han: “Tiểu hoàn cô nương, Trần đại nhân vừa mới tới và Kim Hồ thiếu gia có mối quan hệ gì mờ ám hay không?”

“Đúng vậy!” Phụ trách quét sân dáng người thô đậm tiếp cận nha hoàn, “Ta vừa nhìn thấy Đại thiếu gia cùng Trần đại nhân, vì Kim Hồ thiếu gia động thủ, có phải hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu hoàn tỷ tỷ, đó có phải sự thật hay không? Mau nói cho bọn ta biết đi.” Mọi người trăm miệng một lời, líu ríu như họp chợ vô cùng náo nhiệt.

“Im lặng, im lặng.” Tiểu hoàn kêu lớn.

Tất cả âm thanh tức khắc biến mất, ai nấy đều ra sức chăm chú vểnh tai nghe, sợ để sót nội dung gì đó mấu chốt. Dù sao trong nhà còn có một đại bang tam cô lục bà, chờ bọn họ truyền đạt trực tiếp tin tức để tiêu khiển.

Tiểu hoàn tròn giọng đáp, “Về chuyện này, chúng ta không có lời nào để nói.”

“Ngốc, là không thể trả lời mới đúng! Uổng công cho ngươi đọc chút sách vở!” Đứng ngoài chờ mãi không thấy Chi Chi mất kiên nhẫn vào tìm người, gặp lúc tiểu hoàn đang ở đây xuyên tạc văn hóa Trung Hoa, nhịn không được sửa lưng nàng, còn không quên khẽ đập vào sau ót nàng.

“Ha, ta nhớ rõ rồi, tiểu thư.” Tiểu hoàn che chỗ vừa bị phát.

Chi Chi vẫn còn sự tĩnh tại uy nghiêm, khiến mọi người im lặng tản đi.

“Đứng lại.” Chi Chi giữ nha đầu thô đậm vừa mới nói chuyện, hỏi: “Ngươi nói, Trần đại nhân cùng Đại công tử động thủ một hồi, là ngươi tận mắt trông thấy?”

Nha hoàn kia run rẩy nói: “Chi Chi tỷ, ta cũng chỉ là nghe người ta nói vậy. Chớ có trách ta.”

“Nghe ai nói?”

Nha hoàn kia hai tay run lên đưa ra một tờ giấy. Chi Chi buông nàng ra, nha hoàn kia như thỏ thi chạy chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm nhìn của Chi Chi.

Chi Chi mở trang giấy ra.

“Xuân Phong trấn chi tam cô lục bà”

Theo phóng viên đặc phái của bản báo ‘ta không phải là Phúc Bá’ buổi sáng hôm nay chính mắt trông thấy, trong hoa viên tại Nam Cung phủ, bạo phát một hồi hỗn chiến, hai bên tham chiến chính là đại biểu chủ nhà Nam Cung Thắng cùng đội khách Trần Phong Khi, mà phần thưởng lại là Kim Hồ đại phu.

Đầu tiên tuyển thủ Nam Cung Thắng sử ra một luồng khí đen xuất phát từ nội tâm, ngay sau đó Trần tuyển thủ đáp trả Bạch Hạc Lưỡng Sí, vô luận là Thiếu Lâm công phu hay Võ Đang kiếm pháp, tuyển thủ hai bên đều đem ra sử dụng, người nào cũng xuất ra bản lĩnh giữ nhà. Chỉ thấy tranh đấu đến hôn thiên ám địa (trời đất u ám), cát bay đá chạy. Đặc biệt nhất chính là, đặc phái phóng viên ẩn nấp ở một bên cũng vì quá mức chuyên nghiệp, mà bất hạnh thọ thương, thực là tấm gương mẫu mực trong nghề nghiệp, đáng để mọi người học tập. Cuối cùng trận ác chiến này đánh tới một ngày một đêm, có thể so sánh với trận Bắc Cái Tây Độc tại Hoa Sơn. Kết cuộc, Nam Cung tuyển thủ chụp lấy ưu thế hiếm có thắng được, ôm mỹ nhân ra về.

Đặc biệt thanh minh: bản báo đưa tin hoàn toàn là sự thật, không có nói thêm, chỉ do sao chép.
Bình Luận (0)
Comment