“Ai… ai… ai!” Kim Hồ mải suy nghĩ dùng đũa liều mạng đâm vào miếng thịt, khiến một miếng cá nguyên vẹn trở nên nát bét, làm người khác nhìn đã thấy buồn nôn, chẳng còn nuốt nổi.
Chi Chi cùng tiểu hoàn ở bên cạnh thấy bầu không khí lạ như vậy, cũng không còn muốn ăn, buông đũa, hai tay chống quai hàm, nhìn Kim Hồ thất thường.
Sau cùng, Chi Chi ho khẽ, mở miệng nói: “Kim Hồ, tâm trạng của ngươi đã khá hơn chưa? Có muốn trở về hay không?”
“Làm sao về được?” Kim Hồ hỏi ngược lại, “Ta bị người ta đuổi đi như vậy. Quay trở lại khác nào mặt dày, ta không quay về đó đâu.”
Chi Chi khuyên nhủ: “Nếu đã hạ quyết tâm, vậy phải lấy lại tinh thần chứ. Ủ rũ như vậy, chi bằng cứ trở về! Tội gì phải hành hạ chính mình.”
Kim Hồ nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Thực ra, Chi Chi tỷ cùng tiểu hoàn tỷ, các người không cần theo ta rời đi. Ta thực áy náy lắm, khiến các người phải cùng ta lên núi.”
Tiểu hoàn gật gật đầu, “Ta thật sự nhớ đồ ăn tại Nam Cung phủ. Chỗ này nấu nướng đều dùng mỡ heo, chất béo cao, dễ cao huyết áp,… A.”
Chi Chi bịt miệng tiểu hoàn, không cho nàng nói tiếp, an ủi Kim Hồ: “Nam Cung thiếu gia mua ta về cũng là để chiếu cố ngươi, ta đương nhiên không thể bỏ ngươi đi, hơn nữa ta cũng không đành lòng. Về phần tiểu hoàn, ngươi muốn đi thì cứ đi, sẽ không ai ngăn cản.”
Tiểu hoàn bĩu môi, “Tiểu thư, người ta tử nhỏ đã hầu hạ người, chưa từng rời nửa bước, người sao lại đuổi ta đi?”
“Vậy ngươi mau ngoan ngoãn ăn đi, đừng nhiều chuyện.”
“Hừ,” Tiểu hoàn gắp một cọng rau xanh, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, “Kỳ thật rau xào mỡ heo cũng thơm lắm.”
Chi Chi lại khuyên nhủ: “Thực ra ta cảm thấy thiếu gia chỉ là nhất thời bực bội mà nói vậy, không có ý tứ khác.”
“Nhưng hắn nói rất lớn tiếng, còn không phải sao. Không giống như đang giả vờ.”
Tiểu hoàn gật gật đầu, “Ta nghe người làm có thâm niên trong Nam Cung phủ nói, Nam Cung Đại thiếu gia lần đầu tiên lớn tiếng, nóng tính đến như vậy.”
“Thật sao? Xem ra hắn thực đã không còn cần ta nữa.” Kim Hồ suy nghĩ, hốc mắt bỗng chốc phiếm hồng.
Chi Chi trừng mắt liếc tiểu hoàn một cái, cầm lấy một cái màn thầu nhét vào miệng nàng, nói: “Im lặng ăn bánh của ngươi đi.”
“A.” Tiểu hoàn cầm lấy màn thầu, chậm rãi cắn.
“Ngươi chỉ cần cho thiếu gia một cơ hội, có lẽ thiếu gia gần đây tâm tình có chút không tốt, hơi thất thường.”
“Đúng vậy, Kim Hồ thiếu gia, cha ta từng nói, người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc mất móng. Ta nghĩ thiếu gia có thể có chút lỡ lời. Ừm,… ta tiếp tục ăn bánh bao a.” Nhìn thấy Chi Chi đảo mắt sắc lẻm, tiểu hoàn tự giác ngừng nói, vùi đầu vào ăn màn thầu.
“Tiểu hoàn, ta với ngươi nói chuyện, quả thực là đàn gảy tai trâu.” Chi Chi thở dài, “Ngươi đi theo ta lâu như vậy, làm thế nào thứ gì cũng không học được? Đúng là gỗ mục không thể dùng để chạm trổ.”
“Chi Chi tỷ, không thể gảy đàn a? Chỗ này cũng không có trâu nữa.” Kim Hồ hỏi.
Chi Chi vỗ vỗ vào trán mình, than thở, “Hai người các ngươi đúng là dở người, quả thực trời sinh một đôi.”
Kim Hồ cùng tiểu hoàn cùng nhau cười ha ha.
“Hiện tại tâm tình đã tốt lên chưa?” Chi Chi quan tâm hỏi.
Kim Hồ vừa cười xong lại cúi xuống lắc đầu, nhíu mày lại, nói: “Chi Chi tỷ, chỗ này của ta đau quá.” Đưa tay lên ôm lấy ngực, “Luôn có cảm giác như bị cái gì đó chặn lại, hô hấp không thông. Đặc biệt lúc nhớ đến Nam Cung Thắng, càng thấy khó chịu. Mũi cay cay xót xót, giống như lúc cùng Ngân Hồ ẩu đả, bị đánh cho một quyền.”
Chi Chi lắc đầu, “Xem ra ngươi đã bị tình ái đâm sâu, ai! Cái thứ cảm tình này, chạm phải một lần vạn kiếp không quay lại được.”
Tiểu hoàn lại xen mồm nói: “Nói đúng a! Cha ta từng nói…”
“Trật tự!” Kim Hồ cũng Chi Chi hai miệng một lời quát lớn.
Tiểu hoàn sờ sờ mũi, thầm nghĩ, chính mình còn chưa kịp nói cái gì, làm sao có thể nói bậy? Xem ra bản thân há mồm, cũng chỉ có thể dùng để ăn thôi, sau một lúc suy nghĩ thông suốt, tư thái triệt để nhẹ nhõm hướng đồ ăn tấn công một cách mãnh liệt.
Sau khi nghe Nam Cung Lợi nói Kim Hồ có thể đi đâu, Nam Cung Thắng không nói hai lời lập tức xuất môn.
Thế nhưng núi Thúy Vi từ trăm năm trước, sau khi chín trăm chín mươi chín thợ săn lão luyện mất tích ở đây, không còn người nào dám mạo hiểm tiến vào. Mọi người trong Nam Cung phủ không dám để cho Nam Cung Thắng lỗ mang xông vào như vậy.
“Đại thiếu gia, ngài muốn đi cũng phải mang theo cho đủ lương khô, xiêm y cùng phụ kiện, còn phải mang theo người hầu cận. Ai cũng nói nơi đó có yêu quái ăn thịt người trong truyền thuyết, ngay lập tức đi vào là không được.” Phúc Bá tuy rằng lo lắng cho Kim Hồ, nhưng nếu để Đại thiếu gia xúc động chạy vào đó sẽ rất nguy hiểm. Đại thiếu gia chính là trụ cột của Nam Cung gia, ngàn vạn lần cũng không thể sơ xuất.
“Phúc Bá, bây giờ đuổi theo, nói không chừng còn có thể kịp chặn Kim Hồ giữa đường, các ngươi đừng ngăn cản ta!” Nam Cung Thắng gấp gáp nói.
Lần đầu tiên trong đời, hắn không thể bình tĩnh suy xét, không thể tao nhã lễ phép, hắn chỉ muốn tức khắc mang Kim Hồ quay trở về, cầu xin Kim Hồ tha thứ, vĩnh viễn không cho hắn rời bỏ mình,…
“Thế nhưng, thiếu gia ngài nếu phát sinh sự tình gì thì phải làm sao bây giờ? An toàn của Kim Hồ thiếu gia quả thật rất quan trọng, chi bằng chúng ta cùng tính toán thật kỹ càng rồi giải quyết được không?” Phúc Bá lo đến độ sắp khóc tới nơi.
“Còn lên kế hoạch gì nữa, nhỡ Kim Hồ xảy ra chuyện gì? Ta phải làm sao?” Nam Cung Thắng nhịn không được bèn lớn tiếng nói.
“Thiếu, thiếu gia,…” Mọi người bên cạnh ai nấy đều sợ đến ngây cả người.
Thiếu gia từ trước đến giờ chính là biểu tượng của đức tính tốt, trước sau tao nhã, nho nhã lễ độ, chỉ từ khi gặp Kim Hồ, phá vỡ nhiều thứ, chẳng những tính tình rối loạn, còn giống như bây giờ cuồng loạn thất thố.
Trong lúc mọi người kinh ngạc đứng im cả đám, một tiếng vỗ tay trong phòng vang lên.
“Nói cho cùng, rốt cục cũng đã giống nam tử hán a!” Nam Cung lão gia vỗ tay tán thưởng nói.
“Cha, người tới đây làm gì?” Nam Cung Thắng trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, cho dù là phụ thân, nếu ngăn cản, hắn nhất định cũng sẽ không nghe. “Hài nhi…” Nam Cung lão gia nở nụ cười, chậm rãi tới gần, hai con ngươi lóe sáng nhìn hắn. “Ngươi nói như vậy thật tốt quá. Nguyên lai ta còn lo lắng ngươi sẽ không có chút cá tính cả đời như thế… Chà, tương lai sẽ bị con dâu leo lên đỉnh đầu, không thể tưởng được, Kim Hồ lại có mị lực lớn như vậy, khiến cho ngươi càng lúc càng giống nam tử hán, rất có trách nhiệm. Phụ thân ta thật sự là rất cảm động.”Nam Cung lão gia còn đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt.
“Phụ thân, người…” Nam Cung Thắng vẫn thường vô cùng nghiêm khắc với bản thân, nhưng thật không ngờ lại mang đến phiền não cho người nhà.
“Tuy rằng hắn là một nam tử, nhưng lại là con dâu ta thừa nhận, chỉ sợ ngoại trừ hắn, ngươi cũng chẳng cần ai nữa.” Nam Cung lão gia nói: “Ngươi chỉ cần hiểu rõ cảm tình, dũng cảm theo đuổi thực hiện điều mình muốn, đừng để hối hận về sau.”
Nam Cung Thắng vô cùng chấn động, trong lòng ấm lên, “Cha, cám ơn người, lời nói của người đối với ta có ý nghĩa rất sâu sắc.”
“Tốt lắm, mau đuổi theo người ngươi yêu thương, nơi này đã có ta! Không cần lo lắng.” Nam Cung lão gia vỗ vỗ ngực cam đoan.
“Cha, con tuân lệnh… Cám ơn người!” Nam Cung Thắng dùng sức gật đầu một cái, trong con ngươi tỏa ra một hào quang rực sáng, Nam Cung Thắng thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhanh chóng biến mất trong đám người.
“Lão gia, ngài vừa rồi nói rất có khí thế, vô cùng phong độ a!” Phúc Bá tán thưởng nói.
“Đó mới chính là người Nam Cung gia.” Nam Cung lão gia vểnh râu đặc biệt cao.
“Lão gia, lão gia.” Một tiểu tư (người hầu để sai vặt) từ góc đường chạy tới, quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc nói, “Bẩm lão gia, Mễ Phô Tiếu chưởng quầy vừa nói, hôm qua hàng đặt đã tới rồi, thỉnh lão gia qua xem một chút.”
Nam Cung lão gia phất tay, “Không cần vội, chờ thiếu gia trở về rồi nói sau.”
“Chỉ là…” Tiểu tư còn định nói gì đó.
“A,” Nam Cung lão gia nhanh chóng ngắt lời, nói: “Ai da, đồ ăn không biết có vấn đề gì không? Ta vừa mới ăn xong, liền có chút mót! Không được, ta cần phải đi ngoài.” Vừa nói xong, đã không còn nhìn thấy người đâu.
Phúc Bá thở dài, “Ta thu hồi lời mình vừa nói vậy.” Cũng xoay người hồi phủ.
Chỉ còn lại tiểu tư đang quỳ bên cạnh cùng hai mặt sư tử đá hai bên cửa uy nghiêm dò xét.