Kim Hồ được quản gia hướng dẫn, rời khỏi phòng khách, hướng vào phòng phía trong đi tới. Đằng sau phòng khách là một hành lang nhỏ, xuôi theo hành lang có thể đi vào nội sảnh. Nội sảnh bên trong có một cái bàn lớn, ghế tựa bày xung quanh, bốn bức tường bày đầy cổ vật, vô cùng quý giá. Thấy vậy Kim Hồ tấm tắc liên hồi. Thầm nghĩ Nam Cung gia quả thực cực kỳ giàu có, hơn hẳn cái động hồ ly rách nát của mình, thực là cách biệt một trời một vực.
“Thần y, thỉnh.” Quản gia kính cẩn nói. Dẫn Kim Hồ xuyên qua nội sảnh, đi vào hoa viên.
“Quản gia, mời.” Kim Hồ bắt chước nói theo. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, xem xét hoa viên. Hoa viên này tuy rằng không lớn, nhưng tràn ngập danh hoa dị thảo, xảo phong kỳ thạch, chẳng khác gì tiên động.
Quản gia đưa Kim Hồ đến một phòng nhỏ bên sườn phía đông hoa viên, tại cửa phòng, dặn dò Kim Hồ: “Thần y, công tử nhà ta từ sau khi bị bệnh, bộ dạng rất kỳ quái. Những mong thần y thứ lỗi, lão tiểu nhân xin nhắc nhở thần y một lần nữa, đừng kinh hô ra tiếng, quấy rầy công tử nghỉ ngơi.”
“Được rồi, được rồi.” Kim Hồ chẳng hề để tâm, nghĩ thầm, một người thì có thể khó coi đến thế nào cơ chứ, chắc chắn là quản gia nghĩ mình chưa bao giờ nhìn thấy nên mới nhắc để khỏi ngạc nhiên.
Quản gia tuy rằng bất mãn Kim Hồ không chịu để tâm, nhưng vẫn phải mở cửa phòng ra.
Cửa phòng vừa mở, đầy phòng sực nức dược hương, khiến Kim Hồ hắt xì một cái. Lúc Kim Hồ nhấc chân bước vào trong phòng, quản gia liền đóng cửa phòng lại. Do cửa sổ cũng bị đóng chặt, ánh sáng trong phòng thập phần nhợt nhạt, hai mắt Kim Hồ phải mất đến nửa ngày mới có thể thích ứng.
Chỉ thấy phòng rất lớn nhưng chỉ có mỗi một cái giường cùng một cái bàn, riêng giường đã bành trướng vô cùng to lớn, chiếm cứ phần nhiều diện tích căn phòng, ngoài Kim Hồ cùng quản gia, phòng thật sự không thể chứa thêm người thứ ba.
Kim Hồ lần đầu tiên nhìn thấy một cái giường to như thế, lòng hiếu kỳ nổi dậy, tiến đến vén bức mành che.
Tình cảnh trước mặt thật là quỷ dị, Kim Hồ cả kinh chỉ muốn thét lên một tiếng chói tai, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh báo của quản gia, nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái, quả nhiên trong thấy ánh mắt nhắc nhở của quản gia, bởi thế nên mới gắng gượng mà đem tiếng thét chói tai nuốt vào trong bụng, vội vàng lấy tay che miệng lại, chỉ lo vừa buông tay ra, tiếng thét ngay lập tức bay vọt ra.
Nguyên lai là người khổng lồ nằm trên cái giường cực lớn, Kim Hồ nhìn ra, cái giường này ít nhất có thể chứa tới năm sáu nam tử trưởng thành, nhưng lúc này trên giường chỉ có một gã nam tử, hơn nữa chẳng có dư được bao nhiêu chỗ, ngay cả một nữ tử dáng người yểu điệu muốn ngồi bên cạnh cũng không thể ngồi được.
Bụng của nam tử này to đến mức có thể chứa cả một con hổ, đầu của hắn quả thực to như kim hồ bụng bự. Tiến lên nhìn một lát, Kim Hồ phát hiện có chỗ quái dị, dáng người nam tử tuy rằng rất lớn, nhưng không hề bình thường, như thể một người bình thường bị thổi trướng lên, trên mặt ngũ quan chồng chất lên nhau, con mắt cơ hồ có muốn mở cũng không sao mở ra được.
“Thần y, ngươi có nhìn ra manh mối nào không?” Quản gia vội vàng hỏi han.
“Ngươi khẩn cấp gọi người bưng một bát nước giếng lại đây.” Kim Hồ phân phó.
“Được.” Quản gia ngay lập tức ra ngoài tìm người chuẩn bị.
“Khoan đã.” Kim Hồ nói thêm, “Giếng này nước phải mới không được cũ, đun sôi rồi lọc sạch ba lần. Lại dùng nước đá làm lạnh mới có thể dùng được.”
“Vâng, tiểu lão nhân hiểu rồi.” Quản gia vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm người.
Quản gia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Kim Hồ cùng Nam Cung Thắng, Kim Hồ ngồi xổm trước giường, hai tay chống vào hai bên gò má, cẩn thận quan sát bộ dạng Nam Cung Thắng.
“Nhìn kỹ thì, bộ dạng ngươi trông cũng không xấu. Đáng tiếc mắc phải quái bệnh, bất quá ngươi may mắn gặp Kim Hồ ta, càng may mắn hơn là ta có mang tiên đan do hồ ly tỷ tỷ tặng cho. Bằng không ngươi còn phải chịu bộ dạng quái dị này.”
Nam Cung Thắng đang ngủ say, chỉ cảm giác bên lỗ tai có thanh âm một người nói chuyện, nhưng lại là âm thanh xa lạ. Cảm thấy rất kỳ quái, kể từ lúc bị bệnh, hiếm có người lạ tới thăm, ai cũng sợ hãi đến tránh còn không kịp, ngay cả phụ mẫu cũng còn rất ít đến. Tự bản thân cũng rõ đây chính là ngoan tật (bệnh tật khó chữa), phụ thân mỗi ngày đều cho mời rất nhiều đại phu, bất quá cũng chỉ tận sức mà làm. Nhưng lúc này sao lại có người lạ ở bên tai mình nói chuyện, hơn nữa giọng nói không hề chất chứa ý tứ ghét bỏ, xót thương, khinh thường cũng như thông cảm.
Nam Cung Thắng cầm lòng không đặng mở mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt Kim Hồ tuấn mỹ vô song, không nén nổi lòng nói: “Ta hẳn là không xong rồi, rốt cuộc cũng tới cõi cực lạc, xin hỏi các hạ, có phải chính là tiên nhân đệ tử?”
Kim Hồ thấy bộ dạng hắn ngốc ngốc, cười thành tiếng, nói: “Ta chính là hảo cật tiên nhân (tiên nhân thích ăn ngon) ngồi bên cạnh lại tán đồng tử (đứa trẻ lười nhác).”
“Hảo cật tiên nhân? Thứ lỗi cho đệ tử kiến thức nông cạn, chưa từng nghe nói qua.”
Kim Hồ còn đang định chuyện phiếm thêm một lúc thì cửa phòng bật mở, quản gia dè dặt cẩn thận bưng nước đi tới, “Thần y, tiểu lão nhân đã làm những gì người phân phó, chuẩn bị nước mang đến.”
“Ngươi là thần y, không phải tiên nhân?” Nam Cung Thắng hỏi.
Kim Hồ cười nói: “Chính là vậy a, thần tiên làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy. Hồ ly tỷ tỷ thành tiên ước chừng mới được một năm, cũng chỉ hạ phàm thăm chúng ta có một lần mà thôi.”
Nam Cung Thắng không hiểu gì cả, “Cái gì hồ ly tỷ tỷ? Cái gì hạ phàm? Ta thế nào nghe không được rõ.”
Kim Hồ hận không thể bịt miệng mình, thật là cái miệng rộng a, lúc nào cũng thế, thật giống Bạch nương nương uống cái gì Hùng Hoàng tửu, nói mấy câu với người khác là có thể dễ dàng đem toàn bộ chuyện cũ của bản thân ra bộc bạch.
“Ta nói, ngươi thực rất dễ bị lừa, so với đệ đệ ta còn đơn giản hơn.” Kim Hồ đành phải cố gắng giải thích.
May mắn Nam Cung Thắng tâm tình phiền não, cũng không để tâm truy cứu lời nói của hắn rốt cuộc là thực hay giả. “Ngươi đúng là đại phu.”
“Đúng vậy.”
“Ngươi có thể trị được bênh của ta không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Nhưng mà rất nhiều danh y kinh thành đối với bệnh của ta đều không có cách nào.”
“Phàm phu tục tử lại có thể đem ra so sánh với hồ tiên ta hay sao?”
“Ngươi nói cái gì hồ tiên?”
Kim Hồ nhịn không được nghĩ đến nát cả óc, thế nào lại lộ tẩy!
“Ý của ta là, ta không phải đại phu bình thường. Sư phụ của ta chính là một ẩn sĩ lâu ngày của một đời danh y.”
“Có thể trị bệnh, nhưng ta có một điều kiện.”
“Nói?”
“Ta không bắt mạch.” Nam Cung Thắng cố tình làm khó dễ.
Kim Hồ còn chưa trả lời, lão quản gia đã lên tiếng khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, người mau ngoan ngoãn phối hợp với thần y đi! Người tại đây làm khó dễ, thần y mất hứng một cái, phất tay áo bỏ đi, người phải làm thế nào đây?” Quản gia lời nói cấp bách trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Phúc Bá, ngươi không cần quá mức cưỡng cầu. Nếu quả thực thượng thiên muốn ta canh ba phải chết, ta cũng không có khả năng kéo dài tới canh bốn.”
“Nếu như thượng thiên thật sự muốn thiếu gia người phải chết, thì thượng thiên kia thật sự là không có mắt, người tốt như vậy phải sống lâu trăm tuổi mới đúng.”
Kim Hồ đã sớm chịu không nổi thách thức, lớn tiếng nói: “Không bắt mạch thì không bắt mạch. Sợ cái gì? Ta đây nhất định phải trị bệnh cho ngươi.”
Nam Cung Thắng bị giọng nói quả quyết của hắn làm cho cảm động, “Tiểu huynh đệ, nếu ngươi thực sự chữa khỏi bệnh cho ta, ta chắc chắn sẽ dũng tuyền tương báo (đại khái là toàn tâm báo đáp).”
Kim Hồ trong lòng ngấm ngầm đắc ý, trong tay hắn chính là có tiên đan do hồ ly tỷ tỷ tặng cho, chỉ cần ăn vảo, có thể chữa được bách bệnh, căn bản không cần bắt mạch. Vốn dĩ tiên đan vô cùng trân quý, hắn thường ngày đều luyến tiếc không dùng. Nếu không phải nghe người khác nói Nam Cung Thắng là một người tốt, hắn Kim Hồ lần này mới chân ướt chân ráo đến đây, sẽ không lãng phí đánh đổi tiên đan đâu!
Không nói nhiều, Kim Hồ nhận nước từ tay quản gia, thận trọng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, mở nút bình, lấy ra một viên tiên đan, dùng tay nhẹ nhàng nghiền nát, thả vào trong nước, khẽ lắc nhẹ, đợi cho viên tiên đan hoàn toàn tan ra, cầm chén đưa cho Nam Cung Thắng, nói: “Đây, ngươi trước hết cứ đem chén nước này uống cạn.”
Nam Cung Thắng nhận lấy, chỉ cảm thấy nước trong bát tỏa mùi thơm nức mũi, thấm vào gan ruột, một chút cũng không có vị thuốc đông y khó ngửi. Hắn uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy trong bụng cảm giác nhiều ngày sưng tấy thuyên giảm không ít, cơn đau nhức trong đầu cũng dịu đi, cả người nhẹ nhàng thoải mái, giống như thuận gió mà đi, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười dễ chịu.
Vẻ mặt tươi cười chứng minh hết thảy, quản gia trong lòng vui vẻ, chỉ muốn mau một chút đem tin tức tốt truyền ra cho mọi người, để hai người lại trong phòng, đẩy cửa ra, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa hô lớn: “Công tử được cứu rồi, công tử được cứu rồi!”
Tiếng hô theo hắn vang xa kéo dài, Nam Cung phủ trong nháy mắt đã trở nên náo nhiệt.
Nam Cung Thắng lúc này mở to mắt, chăm chú dán mắt vào Kim Hồ, Kim Hồ cũng nhìn lại hắn. Một loại tình tố không sao biểu đạt ở trong mắt hai người truyền qua truyền lại.